[ĐỒNG NHÂN HOKAGE] LÃO BẢN NƯƠNG! THƯỢNG NGƯU LƯỠI

Edit+Beta: Lã Thiên Di

************************************

—— Hừ! Không phải là quản lý, không có quyền lên tiếng!

************************************

Sắc mặt Haruhisa rất khó coi, chân cô vừa mới bước ra khỏi tòa nhà to lớn của Làng Cát, liền đem hai tờ giấy mỏng trong tay xé thành từng mảnh nhỏ.

Mảnh giấy theo cơn gió bay lượn trong không trung, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy vài chữ mơ hồ —— “Ninja”, “Cô”, “Xin”, etc…

“Đáng ghét…”

Haruhisa căm giận quay đầu trừng mắt nhìn tòa cao ốc trơ trọi đầy bụi, đưa tay dùng một động tác đối với người ngoài nhìn vào thì rất ư là “lịch sự” 凸(╬ ̄皿 ̄)凸…

Thời gian qua, cô luôn tự cho mình là người văn minh. Bây giờ, ở trước mắt công chúng, so với việc cô dùng động tác tay phổ biến của quốc tế, có thể tưởng tượng ra, nhất định có người đem cô ra chửi rủa vạn lần trong lòng.

Vừa rồi, ông lão ở chỗ tài vụ đeo mắt kính đen theo xu hướng hiện nay nói cái gì?

—— Thời kì không được bình thường. Tăng lương, không bàn nữa?

Khử ông ta đi! Oh, không ngờ Temari lại như vậy mà tăng cấp lên bậc trung nhẫn? Thì ra các ngươi không “thủ tiêu” tiền lương Ninja đã là nhượng bộ lớn nhất? Vậy chúng ta cần phải mang ơn, ba quỳ chín lạy có phải hay không?!

—— Trước kia không có đến lãnh phí nuôi dưỡng. Sau đó, đến ba tháng thì tính là đã quá thời hạn, rồi sau đó nữa trực tiếp sung vào công quỹ?

Vì cớ gì! Lúc trước cái phần ở trên hợp đồng kia, làm sao mà cô có thể không phát hiện ra còn có điều lệ này? Khi đó cô còn chưa phải là quản gia, cũng không lo việc ăn uống, đương nhiên cũng không nghĩ ra mình phải đi nhận phí nuôi dưỡng cô nhi Làng Cát. Cho tới bây giờ, cô gặp khó khăn, nghĩ muốn đem phần tiền lúc trước không lãnh bây giờ đi lãnh ra đây, sao lại có thể cho cô ra về tay trắng thế này. Ah, không ngờ ba tháng không đến lãnh tiền, thân phận cô nhi của cô coi như không tính toán gì hết?!

—— đã trở thành “đầy tớ” của nhẫn giả Làng Cát, không thích hợp để đến xin tiền trợ cấp cô nhi?

… Đối mặt với điều này, Haruhisa đã không còn khí lực để tranh luận.

Temari, Kankuro, Gaara… Trách chỉ trách những đứa con nhà Phong ảnh đã sớm gánh vác mọi thứ. Hơn nữa, ba ba của các ngươi thật sự vì thôn này hi sinh thân mình quá muộn…

Haruhisa thở dài, chuyện đã tới nước này, khủng hoàng tài chính đã trở thành kết cục không thể tránh khỏi, kế hoạch cầu xin của cô cũng theo gió mà bay rồi. Sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, lúc đó vào mấy năm trước cô đã dự trữ một ít tiền để dự phòng rồi. Cứ coi như số lượng cũng không được lớn, cũng tốt hơn việc nghèo rớt mồng tơi, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Khó khăn về tiền bạc, sớm biết…

Lúc trước Kazekage đệ tứ đối với cô một mắt nhắm một mắt mở, kí tên thanh toán một đi không trở lại. Trước mắt, phải nhanh chóng tìm cách cân bằng thu chi mới là việc khẩn cấp trước mắt.

Lúc làm cơm chiều, Haruhisa không yên lòng, cả đầu đều là ký hiệu tiền tệ lấp lánh.

Thật vất vả làm cơm chiều để trên bàn, Kankuro uống một ngụm canh, suýt nữa không thể nhổ ra, gắng gượng kìm nén đến nỗi đỏ mặt tía tai, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, hướng về phía Haruhisa cả giận nói: “Tốt nhất người bán muối đừng để bị đánh chết!”

Gaara liên tục ăn được trong cơm có vài hạt sạn, sau đó rốt cuộc buông đũa, hai tay kết ấn. Sau đó, người còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn những hạt lớn nhỏ từ trong bát cơm Gaara nổi lên.

Xuất hiện loại tình huống này quả thực chính là một điều sỉ nhục trong cuộc đời Haruhisa. Nếu như ở những ngày thường, cô đã sớm nhảy dựng lên đem đống đồ ăn này nấu lại. Chỉ tiếc, bây giờ cô còn có một chuyện còn quan trọng hơn đồ ăn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thèm để ý tới vấn đề về chất lượng đồ ăn.

Temari thấy thế, cũng thành thật buông đũa xuống, cô còn không nghĩ tới tuổi trẻ liền sớm sinh ra tóc bạc hoặc hàm răng bắt đầu rụng đi. Cô nhìn thoáng qua cái người đang đi vào cõi thần tiên kia, đối với tình huống trên bàn cơm ngoảnh mặt làm ngơ – Haruhisa, vỗ vỗ bả vai cô bé.

“Haruhisa, hôm nay em làm sao vậy?”

Haruhisa hoàn hồn, hướng về Temari nói: “A? Ha ha ~ không có a!”

Cô vừa nói, vừa há mồm ăn một ngụm cơm to. Temari không kịp ngăn cản, liền nghe thấy một tiếng “canh cách”, sau đó lại là một tiếng “Ai u”, mấy vạch đen sau ót Temari liền rơi xuống.

Haruhisa ôm quai hàm kêu to một lát, cũng thẳng thắn buông đũa xuống.

Cơm chiều cứ như vậy kết thúc qua loa. Sau khi thu dọn phòng ăn xong, mọi người đều đi về phòng.

Haruhisa ở trên giường nằm một lát, lại nhìn quyển sách một lát, trong đầu vẫn là một mảnh rối rắm. Cô có chút buồn bực ném quyển sách sang một bên, một phen kéo rèm cửa sổ thật dày ra.

Ngoài cửa sổ, một vòng trăng sáng hoàn hảo đang được treo thật cao ở giữa không trung, giống như lòng đỏ trứng ở giữa bánh trung thu.

Haruhisa hướng về phía ánh trăng sửng sờ một lát, nhảy xuống giường, chân trần chạy đến cửa phòng Gaara, “Cốc cốc” gõ cửa phòng.

Qua được một lúc, cửa phòng mới mở ra, Haruhisa ló đầu vào bên trong nhìn. Quả nhiên, Gaara đang ngồi ở trên thảm, bả vai dựa vào mép giường, trên đầu xuất hiện một lớp mồ hôi.

Haruhisa tạm thời vứt vấn đề tiền bạc làm cô đau đầu sau một bên, cười tủm tỉm nói:

“La La La, hôm nay bổn cô nương ngủ không được, đặc biệt cho phép cậu đi qua đây cùng bổn cô nương tán gẫu!”



Chỉ chốc lát sau, Gaara chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô gái đang dựa ở trên trên bờ vai hắn. Rất có thể bởi vì liên quan đến tư thế ngủ, nên cô ấy phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Vừa rồi có người còn nói ngủ không được, lúc này đã đi đến cùng chơi cờ Chu Công rồi.

Dòng cảm xúc nóng nảy trong lòng kia, hình như đã rút đi không ít. Gaara khó có được vẻ mặt thả lỏng, khóe miệng gợi lên nhàn nhạt một chút nụ cười hình vòng cung.

Haruhisa ngủ rất say sưa. Trong mộng, vô số tiền vàng có chân ở phía sau đang hướng về phía cô chạy đến, một đám tự động nhảy vào trong túi tiền của cô. Chỉ trong chốc lát, túi tiền đã được trang bị đầy đủ. Cô chống nạnh, đắc ý dào dạt hướng về phía ông lão đeo kính đen ở phòng tài vụ cười to không ngớt, ngay cả hàm răng cũng nhanh cười toe toét ra.

Gaara nhìn Haruhisa, vào lúc này ngay cả ngủ cũng có thể cười “Khanh khách” ra tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Hắn đỡ đầu của Haruhisa, sửa dáng ngồi chồm hổm, nhẹ nhàng ôm ngang cô lên, ổn định đi đến trên giường.

Đang muốn rút người đi ra, vậy mà Haruhisa phát động di chuyển cánh tay, ôm cổ hắn. Gaara khom người, hai tay chống đỡ tại bên giường, trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải…

Ngoài cửa sổ, một tầng voan mỏng mây che khuất ánh trăng sáng tỏ. Mà một bên, sao nhỏ thì lại nghịch ngợm nháy mắt, cực kỳ giống như bên môi người nào đó đang tươi cười giảo hoạt.

************************************

Ngày thứ hai, ba chị em khó có ngày không phải đi nhận nhiệm vụ, cũng không đi huấn luyện, mà là ở nhà nghỉ ngơi.

Temari một bên ngáp, một bên lẹt xẹt trên nền đi xuống dưới lầu, nhưng suýt chút nữa trượt chân trên một mảnh giấy.

Cô có chút sợ đỡ lấy tay vịn, mấy phần buồn ngủ còn dư lại cũng không thấy đâu.

Giương mắt nhìn lên, lúc này Temari mới phát hiện, phòng khách vốn đang sạch sẽ đã thay đổi hình dáng, những trang giấy đầy màu sắc sặc sỡ phân tán khắp nơi trên nền.

Cô có chút tò mò nhặt lên một tờ, hai mắt nhìn. Sau đó, ánh mắt liền bay ra ngoài cửa sổ.

“Haruhisa, em sẽ không nghiêm túc chứ? Chẳng lẽ hôm nay là ngày Cá tháng tư?”

Temari ném tờ giấy trong tay xuống, lớn tiếng hỏi.

Haruhisa đang “múa bút thành văn” chăm chú nhìn Temari kích động, nghĩ thầm, có cần thiết đến mức phải kích động như vậy không? Căn bản cô không có đem em trai “gấu mèo” yêu quý của cô ấy nhốt lại treo biển hành nghề tham quan động vật quý hiếm, chẳng qua cô chỉ muốn mở một quán ăn mà thôi…

Nghĩ tới đây, mặt mày Haruhisa nhịn không được hớn hở cả lên. Ít nhiều đêm hôm qua cô cũng ngủ rất ngon, sáng nay tỉnh dậy cả người đều đầy tinh thần, tư duy nhanh nhẹn. Nhờ thế này, cô mới có thể nghĩ ra một ý tuyệt vời đến như vậy!

Cô tin tưởng, ở tương lai không lâu xa, cô nhất định có thể dẫn dắt một nhà Phong ảnh tiền nhiệm, qua trên cuộc sống sung túc!

Chỉ tiếc, Temari cũng không nghĩ như vậy.

Cô biết trừ bỏ nấu nướng ra, sở trường đặc biệt lâu dài của Haruhisa cũng không có, sở thích khác cũng không có. Đến tận hôm nay, em ấy muốn mở một quán ăn nho nhỏ, về tình về lý bản thân cô cũng không phản đối. Nhưng…

Temari nhìn cánh tay cánh chân gầy của Haruhisa, còn có cả người nhỏ bé như vậy, cô âm thầm nhíu mày —— hiện tại mỗi ngày Haruhisa đã phải bận rộn rất nhiều công việc, nếu bây giờ lại mở một quán ăn, có phải hay không em ấy sẽ không chịu nổi!? Vạn nhất đến lúc đó Gaara nổi bão, ai có thể chống đỡ nổi?

Temari đang nghĩ ngợi làm thế nào để Haruhisa từ bỏ ý nghĩ này. Kankuro cùng Gaara, một trước một sau đã từ trên cầu thang đi xuống dưới lầu.

Tất nhiên Kankuro còn chưa có tỉnh ngủ, năng lực phản ứng cũng không bằng Temari. Chân hắn vừa mới “hạ cánh” trên “tờ giấy mai phục” của Haruhisa, bước tiếp theo liền ngã ngửa ngay góc, nằm trên mặt đất la lối om sòm.

Gaara lạnh lùng liếc mắt đánh giá ý nghĩ của hắn, con rối cùng với anh trai thật tương xứng với nhau, không chút do dự nào nhấc chân lên, từ trên người Kankuro đi qua.

“Haruhisa, cậu làm cái gì vậy?” Kankuro thật vất vả từ trên nền nhà đứng lên, ngay cả cái mông cũng không để ý tới xoa xoa. Vọt tới, cầm tờ giấy lên. “Mở quán ăn, tớ không nhìn lầm chứ?”

“Không có. ~” Tâm tình Haruhisa không chút ảnh hưởng nào, cô nhìn tờ rơi quảng bá trong tay, cười tủm tỉm lắc đầu.

“Haruhisa.” Temari lại nhịn không được mở miệng. “Mở quán ăn thật sự rất vất vả. Tiền trong nhà cũng không phải không đủ dùng, em cần gì phải khổ nhọc đi làm kiếm tiền?”

“Đúng đúng.” Kankuro khẩn cấp tiếp lời. “Nếu thích thì cứ dùng, chỉ cần cho chúng ta ăn đến nơi đến chốn là được, bao nhiêu cũng không thành vấn đề gì!”



Không nghĩ tới, bỗng nhiên Temari liền ở ngay chính giữa hồng tâm, tuy rằng là vô tâm vì này.

Chuyện thiếu tiền Haruhisa cũng chưa từng nói với ai, bình thường ba chị em bọn họ lại vội vàng đi huấn luyện hoặc đi làm nhiệm vụ, đương nhiên cũng không nhận thấy được chuyện này có chút nghiêm trọng. Ngược lại Haruhisa cũng không phải là người “thống trị”, yêu cầu đòi hỏi để bản thân cứng rắn chống đỡ mọi việc. Chẳng qua, nếu cô đem chuyện này nói với ba người bọn họ, ba người đó nhất định sẽ tìm biện pháp. Mà biện pháp trực tiếp nhất chính là làm thêm nhiều nhiệm vụ.

Thù lao làm nhiệm vụ cùng với nhiệm vụ mang tính nguy hiểm cao có mối quan hệ trực tiếp với nhau, điểm ấy Haruhisa hiểu rất rõ. Vì thế, sáng nay cô liền ra quyết định, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ba người bọn họ. Cô coi bọn họ như người nhà của mình. Thay vì nhìn người nhà mạo hiểm, còn không bằng nghĩ ra một biện pháp khác. Giống như mở quán ăn chẳng hạn, cô đương nhiên biết mở quán ăn rất vất vả, nhưng tối thiểu cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng của cô. Huống chi, đây là công việc mà cô yêu thích nhất.

“… Trong nhà, đương nhiên không thiếu tiền.” Haruhisa ngước cằm, bộ dáng đương nhiên. “Nhưng bổn cô nương muốn để dành tiền.”

“A? Cái gì? Để dành tiền?” Temari cùng Kankuro trăm miệng một lời hỏi.

“Ách… Đúng, muốn để dành tiền!” Haruhisa vòng vo đảo mắt. “Để dành tiền để đi du ngoạn thế giới!”

“Cuối cùng, giấc mơ của tớ chính là hy vọng có một ngày có thể đi tham quan mọi nơi, những danh sơn nổi tiếng chẳng hạn. Được nếm mọi món ngon, cao lương mỹ vị trên khắp thế giới! Thế nào, lợi hại đi?”

Haruhisa nói nói, âm thanh không tự chủ được bắt đầu lớn lên, dường như đây thật sự là giấc mơ của cô.

Gaara hai tay ôm cánh tay, dựa ở trên tường. Từ lúc xuống dưới lầu cho đến hiện tại, hắn luôn luôn im lặng, không có phát biểu ý kiến cùng với đề nghị ý kiến nào. Cho đến khi Haruhisa nhắc tới ước mơ của cô ấy, gương mặt tuấn tú của Gaara từ trời quang dần dần chuyển sang âm u, lúc này mây đen đã bắt đầu dày đặt, chỉ cần một tia sấm chớp, sẽ bắt đầu mưa to tầm tả.

Haruhisa mẫn cảm chú ý tới độ ấm trong nhà đột nhiên biến đổi, trong lúc vô tình xem xét, liếc mắt nhìn Gaara một cái. Thầm nghĩ hỏng rồi hỏng rồi, cô đang xảo trá lừa Temari cùng Kankuro, lại không có chú ý tới đã giẫm phải bãi mìn Gaara. Cái gì mà “Đi du ngoạn thế giới”,”Giấc mơ to lớn”, rõ ràng những lời này ý chính là muốn bỏ rơi ba người họ, một mình ung dung đi khắp mọi nơi sao…

Chỉ tiếc lời đã nói ra, giống như đã hắt một chậu nước ra ngoài…

Ngay tức khắc, Haruhisa liền bắt đầu nhức đầu lên rồi. Một bên muốn tiếp tục lừa hai người đã bắt đầu nửa tin nửa nghi ngờ kia, một bên lại muốn trấn an cái người đang cáu kỉnh ở góc kia. Cũng thật là, độ khó của “nhiệm vụ” này cũng hơi quá rồi, cô muốn yêu cầu được tăng lương a!

Tục ngữ có câu “tức nước vỡ bờ”, con thỏ nóng nảy còn thể cắn người.

Ngay tại đây, ở nơi này, ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, Haruhisa đã bị ép nghĩ ra phương pháp đối phó tạm thời.

Chỉ thấy cô vỗ tay một cái, hướng về phía Gaara la lớn:

“La La La, cậu không tới giúp tớ ghi tờ rơi quảng bá, tớ sẽ không cho cậu theo tớ đi du ngoạn thế giới!”

 ************************************

Tác giả có chuyện muốn nói: Ừm, ngày hôm nay có chuyện quan trọng cần nói ~

Chương trước, có người nhắc đến về vấn đề tuổi tác. (Ta cảm thấy) thật ra mọi bài viết nào cũng băn khoăn về điều này.

Viết về hai “học sinh tiểu học” yêu sớm, bài viết có dấu hiệu áp lực lớn.

Cho nên bắt đầu từ chương này, bao gồm cả mấy chương sau, bài viết sẽ “hung hăng” vượt qua quãng thời gian một chút. Đừng nhìn chương 1 giống như na ná không biết viết về cái gì. Trên thực tế, nửa năm qua có khả năng ta đã viết linh tinh… (─. ─|||

*

Về nữ chính, xin mọi người hãy coi như cô ấy đang yêu đương chín chắn… Ách… Bông hoa thiếu nữ.

Bằng không JQ này không có cách nào khác, phát triển đi xuống…

*

Quả thật nội dung vở kịch còn đang được thảo luận bàn bạc a ~~~ bài viết không cần những câu văn méo mó, phải liên tục bừng cháy thêm~~o(>﹏<)o

Lệ mục… JJ rốt cục ngài cũng đã đem chương 25 ra đưa cho ta…

Ta thông bạch ngài ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc