[ĐỒNG NHÂN HOKAGE] LÃO BẢN NƯƠNG! THƯỢNG NGƯU LƯỠI

Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— truy cứu cái gì, điều đó thật sự làm cho người ta rất ngượng!

************************************

Kankuro vô cùng kích động.

Bởi vì hai “con rùa” Haruhisa cùng Gaara này rốt cuộc cũng đã từ Konoha trở về Làng Cát.

Chính xác mà nói, bởi vì “bà bà” nấu cơm – Haruhisa đã trở về. Cho nên Kankuro mới cao hứng đến như vậy.

Nhưng sau khi Haruhisa trở về cũng không như mọi khi, không còn cười tủm tỉm đi vào phòng bếp. Sau đó nữa, Kankuro ở một bên châm chọc, một bên đem vô số đồ ăn ngon ra.

“Em không được thoải mái, trước muốn đi ngủ một lúc.”

Haruhisa đối với Kankuro cùng Temari cười yếu ớt. Sau đó trực tiếp đi lên lầu, đem cửa phòng của bản thân đóng lại.

“Gaara hồ lô” đứng nhìn cửa phòng người nào đó đóng lại. Một lúc sau, yên lặng lấy ra quyển trục mà Haruhisa đưa cho hắn, nâng tay giải ấn, biến ra một bàn ăn tối đầy phong phú.

Dũng khí thổ lộ với người ta cứ như vậy mà xuất hiện, nhưng lại đổi lấy cái cười khổ của người ta. Không được kết quả gì hết, Haruhisa có chút tự ái, nhưng lại có rất nhiều điều bất đắc dĩ.

Ở cùng nhau nhiều năm như vậy. Mặc dù gần đây cô cũng đã hạ quyết tâm thừa nhận tâm ý của bản thân. Nhưng cô cho rằng, tình cảm mà cô dành cho Gaara, hẳn cũng có nhiều điểm không rõ ràng cho lắm, nhỉ?

Quả nhiên là bản tính xuyên không của nữ Mary Sue…

Đầu Haruhisa đầy hắc tuyến.

Trên đầu còn mang kẹp tóc mà hắn đưa cho, Haruhisa thở dài đem kẹp tóc lấy xuống. Nhìn kẹp tóc rực rỡ vẫn như trước làm cho người ta say mê, lần đầu tiên chán ghét dùng chân đá này đá nọ.

Không nên nói tối nghĩa như vậy sao? Hay nói rõ ràng “Gaara, ta thích ngươi” cho hắn nghe, có thể không?

Nhưng… Nhưng cô hết lần này tới lần khác không nói nên lời. Lỡ như cô nói một cách gọn gàng dứt khoát, lại nhận được biểu cảm ngoài ý muốn kinh ngạc + biểu cảm không biết làm sao của Gaara thì…

Nếu như lại thêm một câu “Tớ luôn luôn là bạn tốt của cậu” gì đó…

Như vậy, đó chẳng phải là bi kịch dành cho cô rồi sao…

(─. ─|||

Cái này… chẳng lẽ mọi cô gái ở trên khắp mọi thế giới này khi thổ lộ đều sẽ gặp phải tình huống “chó má” này sao…

Haruhisa có chút buồn bực đem gối đập vào trên đầu mình.

Không khí ở dưới lầu thật quỷ dị.

Temari vừa ăn cơm, một bên càng không ngừng ngắm Gaara. Mà người còn lại thì vừa ăn cơm, một bên càng không ngừng ngắm thang lầu.

Chỉ có mỗi Kankuro, ngồi ăn thật trơ tráo.

Temari trừng mắt Kankuro, ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Khụ khụ…” Temari do dự, vẫn quyết định mở miệng hỏi. “Haruhisa, em ấy làm sao vậy?”

“Không biết, có lẽ do đi đường mệt mỏi.”

Gaara trả lời thật bình tĩnh, dùng chiếc đũa ở trong chén canh mò nửa ngày.

Đầu Temari đầy hắc tuyến, lại tính thử mở miệng:

“Các em… Trên đường, không có việc gì đi?”

Lúc này đây, Gaara buông chiếc đũa, có chút mê hoặc nhìn Temari:

“Kỳ thực, em cũng không rất rõ ràng.”



Temari hơi hao phí thể hiện thái độ dẫn dắt truy vấn. Lúc này mới hiểu được mọi việc từ đầu đến cuối.

Hóa ra con gái nhà người ta anh dũng thổ lộ, hơn nữa còn vận dụng phương pháp, cách nói ví von một cách rõ ràng như vậy, quả thật rất cao cấp ấy chứ. Đáng tiếc, tình hình của thằng nhóc này lại vô cùng thảm bại, hoàn toàn không có ý định tiếp thu mọi chuyện.

Đối với điều này, Temari hoàn toàn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Cô thật sự rất muốn cầm cái thìa gõ vào đầu em trai nhà mình, muốn mỏ xẻ nhìn xem rốt cuộc bên trong được cái gì cấu tạo nên.

Cô cũng rất muốn trực tiếp níu chặt cổ áo hắn nói “Em là đồ ngốc, Haruhisa đang thổ lộ với em a! Con bé nói là thích em, thích em đấy! Em mau lập tức đem con bé cưới vào cửa mau, bằng không chờ đến khi con bé thích người khác thì em sẽ trở thành “côn đồ” chờ đợi cả đời!”

Nhưng…

Cô nhớ tới tâm tư vất vả của Haruhisa, phương pháp biểu hiện ngọt ngào lãng mạn. Cảm thấy nếu nói trực tiếp nói những lời này cho Gaara thì chẳng phải rất tiện nghi cho hắn rồi sao…

So sánh điệu  bộ tối hôm nay của Haruhisa, chỉ sợ mấy ngày này sẽ không thuận lợi đè nén cảm xúc xuống. Lần đầu tiên, kể từ ngày Gaara cùng Haruhisa quen biết nhau, hai người đã xảy ra chiến tranh lạnh —— mặc dù là đơn phương khai chiến, nhưng có người nào đó lại không biết lý do tại sao lại xảy ra tình huống trên.

Nói không chừng cứ như vậy mà chiến tranh lạnh, Gaara sẽ liền tỉnh ngộ chăng đâu ~

Huống chi, tình yêu hơi ngược một chút thì có sao ~

Chỉ cần đến cuối cùng, tất cả đều vui mừng vì đại kết cục là tốt rồi!

Temari híp con mắt lại ——

Ha ~ Thật lâu rồi, Làng Cát không có tiết mục nào thú vị đến như vậy!

Sau khi trong não trải qua giãy dụa kịch liệt thật lâu. Temari quyết định tạm thời vứt bỏ em trai nhà mình sang một bên, biến thành khán giả đầu tiên xem kịch —— miễn phí.

Không đến mức nguy cấp, tuyệt đối không ra tay hỗ trợ!

“Ách…” Temari luôn luôn gắp tôm chiên, nhìn thoáng qua mắt Gaara đầy nghi hoặc, lạnh nhạt làm tổng kết. “Sau khi nghe em nói chuyện. Chị cảm thấy, có thể Haruhisa thật sự đã rất mệt mỏi…”



************************************

Cuộc huấn luyện của ba chị em bọn họ khôi phục trở lại bình thường, Haruhisa cũng phải đi đưa cơm hộp. Dù sao đi đưa cơm cũng không tốn nhiều thời gian, giờ mở cửa ‘quán ăn thôn quê’ cũng không có gì chậm trễ cả.

Sau khi đi đến sân huấn luyện, Haruhisa như cũ đứng ở bên cạnh, chờ lúc ba chị em bọn họ rảnh rỗi thì đi lại đưa cơm. Hiển nhiên, Maki cũng đã quá quen với sự tồn tại của cô, thậm chí đôi khi còn đi lại hỏi cô hôm nay chuẩn bị cái gì.

“Được rồi ~ trước hết tạm thời đến đây đi.”

Bàn tay của Maki vung lên, tuyên bố nghỉ ngơi.

Haruhisa nhìn về hướng phía bọn họ. Nhất là cái tên tóc đó ở giữa kia, lập tức liền có chút không được tự nhiên đứng lên.

“A! Chị Temari, Kankuro,… Gaara, cơm ở chỗ này, em… Em đi về trước.”

Nói còn chưa có xong, Haruhisa liền nhanh như chớp chạy mất.

Kankuro cầm hộp cơm Haruhisa đưa cho hắn, không hiểu cái mô tê gì hết.

Temari cắn chặt môi, hai con mắt càng không ngừng nhìn trộm Gaara.

Mà Gaara, chính là từ Kankuro lấy phần ăn sáng thuộc về hắn ra, bắt đầu ăn.

Haruhisa thật không có giống như Temari nghĩ là sẽ tức giận với Gaara. Chỉ là khi nhìn thấy Gaara cô cảm thấy kỳ quái không nói nên lời.

Suy nghĩ, lo lắng, trầm tư nửa ngày. Cô rút ra được một kết luận, đó chính là cô cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ.

Dù sao, mấy ngày hôm trước cô đã nhiệt liệt biểu đạt tâm ý như vậy. Mặc dù đối phương phản ứng vượt quá dự đoán của cô…

Thật giống như một cô gái dũng cảm chủ động sắc|dụ của bản thân thầm mến người con trai lâu ngày. Kết quả, người con trai đó ‘bất vi sở động’ không nói gì, ngược lại còn lo lắng có phải là do cô mặc quá ít đồ nên đã cảm lạnh. Trước tiên, tạm thời không nói người con trai này đến cùng là có thích người con gái đó hay không. Cô gái đó nghe thế liền đáp lại, sau đó chẳng lẽ mặc đồ xong liền sẽ không cảm thấy bối rối xấu hổ? Lẽ nào sẽ có một đoạn thời gian không muốn gặp mặt người con trai đó?

Đúng vậy…

Tuy rằng giống như có chút khác biệt, nhưng Haruhisa cảm thấy ví dụ sinh động này đang “công bố” tâm tình của cô ra vậy.

Hơn nữa, cô nhịn không được thở dài. Cô lại đắn đo không chắc chắn được rốt cuộc mình có vị trí như thế nào trong lòng ‘gấu mèo’…

Cứ như vậy, nói cho cùng cô không nên tiên hành giai đoạn “Sắc | dụ” đi?

Haruhisa xích mích đến ba ngày, ba ngày không cùng Gaara nói một câu nào.

Vì thế, ngay cả Temari cũng liền ngồi xem kịch đến ba ngày.

Nhìn xem, Gaara lại đi phòng bếp giúp Haruhisa bưng thức ăn.

A, Haruhisa xấu hổ tránh né.

Hắc, nhìn xem Haruhisa đang mơ hồ bất định, đôi mắt nhỏ lung linh muốn nói nhưng lại thôi.

Ai u… Em trai à, ngươi cũng đừng lại nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta như thế chứ. Không nhìn thấy mặt của con bé đã biến thành trái cà chua rồi sao.

Ai…

Quỹ đạo câu chuyện này cứ như thế mà lặp đi lặp lại, cũng không thật sự có chút tiến triển tí nào a…

Temari chọc chọc cá nướng ở trong dĩa, suy nghĩ hay là cô nên tìm thời điểm thích hợp đốt thêm củi vào trong lửa, làm cho “nồi nước ấm” này nhanh chóng được nấu sôi?

“Tớ… Tớ ăn xong rồi.”

Phía bên này, trong đầu Temari đang cân nhắc suy nghĩ nên sử dụng phương pháp nào vừa tiện lại vừa mau lẹ, bên kia Haruhisa lại bắt đầu chạy trối chết.

“Haruhisa, đợi chút.”

Gaara đẩy ghế, đứng lên.

Đôi đũa trong tay Temari rớt xuống.

Nha nha nha ~ chủ động trong lòng Gaara rốt cuộc bắt đầu “ra trận” rồi!

Bộ phim đã bắt đầu tiến tới màn cao trào | bộ phận trào lưu thấp kém rốt cuộc cũng đã muốn bắt đầu!!

Haruhisa đã lên bậc thềm cứng đờ, khô cằn nói:

“Ách… Mâm bát gì đó, trước tiên tạm thời để đó đi, một lát nữa tớ sẽ thu dọn.”

Nói xong, Haruhisa liền tiếp tục buồn đầu hướng đi lên trên lầu.

Gaara thấy thế, khẽ nhíu mày.

Hai chân tiến lên hai bước đến gần thang lầu, đưa tay ra túm lấy cánh tay của Haruhisa.

Temari tự mình tát vào mồm đến nỗi thành hình chữ O ——

Này, này,… cũng quá kịch liệt thôi…

Người đó thật sự là em trai cô sao?

Cổ tay Haruhisa bị túm lấy, đành phải xoay người, ánh mắt nhẹ nhàng lay động, chính là sa sút dừng ở trên mặt Gaara.

A… Thật sự quá xấu hổ!

“Haruhisa.” Gaara thoáng hơi ngửa đầu, đôi mắt màu xanh ngọc trong suốt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Haruhisa. “Cậu đang giận tớ sao? Giận tớ vì đã mang cậu từ Konoha về lại nơi này?”

Haruhisa còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy từ phòng khách truyền đến một trận âm thanh “Đinh đinh đinh loảng xoảng”. Hai người đồng thời nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, liền thấy Temari chính là đang ở một bên xoa mông, một bên đỡ ghế. Một mặt khác Kankuro thì bị dọa đến sợ hãi, trong tay còn đang cầm đầu xương cá.

“A, không có chuyện gì, không có chuyện gì, các em cứ tiếp tục…”

Temari ngượng ngùng cười cười, cúi đầu oán thầm một chút.

Cô chỉ biết nếu trông cậy vào em trai cô thông suốt thì không có khả năng! Haruhisa, thật sự vất vả cho em…

Haruhisa cũng là một đầu đầy vạch đen.

Cái “con gấu mèo” này, thoạt nhìn cũng hơi có tự động não suy xét vấn đề. Nhưng vì sao mỗi lần như vậy đều không nghĩ ra được?

Quên đi, nếu cứ còn tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.

Haruhisa nhìn nhìn Temari đang giả bộ ăn cơm cùng Kankuro ham ăn quên đi mọi thứ xung quanh. Thẳng thắn kéo Gaara lên lầu hai, đi vào phòng cô.

Lôi kéo ‘gấu mèo’ cùng cô ngồi ở trên thảm sàn nhà. Haruhisa nghĩ nghĩ, hỏi:

“Cậu cho rằng tớ luôn muốn ở lại Konoha?”

Gaara ở đối diện theo lý thường gật gật đầu, tay nắm lấy Haruhisa hơi dùng sức.

“Ở lại Konoha tất nhiên rất tốt.” Cảm giác được sức tay Gaara càng lúc càng lớn, Haruhisa cũng không kêu đau, nói tiếp. “Nhưng không bằng ở Làng Cát.”

Nghe được lời nói của Haruhisa, Gaara thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mê muội lại dâng lên —— Nếu đã không phải vì điều này, vậy…

Dườn như nhìn hiểu được nghi vấn ở trong mắt Gaara, Haruhisa bất đắc dĩ.

Được rồi, cô sẽ lại tiếp tục giở da mặt ra…

“La La La.” Haruhisa mở miệng. “Nếu như tớ rời đi, cậu sẽ như thế nào?”

Lại nới “cái kìm” vừa mới được khép lại, Haruhisa nhịn không được rụt cổ một chút.

“Cậu lại muốn đi đâu?”

Trong âm thanh của Gaara cất giấu vài phần cảm xúc không đoán ra được, như băng, có chút sắc bén.

“Ách… Tớ chỉ nói nếu như, nếu như…”

Haruhisa thẳng thắn vứt bỏ đấu tranh, cùng lắm thì chỉ có thêm nhiều “vòng tay” màu đỏ thôi…

Lúc này đây, Gaara không nói gì, gương mặt tuấn tú dần dần chuyển âm.

Haruhisa thấy thế, vội vàng thay đổi vấn đề:

“Như vậy, nếu chị Temari đi đâu thì sao?”

“Temari?” Gaara sửng sốt một chút. “Tùy chị ấy.”

“Đổi thành tớ… Không được sao? Ách… Được rồi, được rồi, tớ đã biết…”

Haruhisa thông qua cảm giác đau trên cánh tay xác định đáp án.

“Như vậy.” Haruhisa đè xuống ba phần đang nhảy nhót trong lòng, tiếp tục hỏi.

“Như vậy, chờ sau khi Gaara thích người con gái khác thì sao? Tớ cũng không thể đi sao?”

Nửa câu đầu Haruhisa nói rất trôi chảy, nhưng đến nửa câu sau lại có vài phần cảm giác chát chát. Sau khi nói xong, cô cố gắng che lại cảm xúc không yên ổn trong lòng, đem tầm mắt dừng ở trên tay Gaara.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ nhẹ nhàng quanh quẩn. Trái tim Haruhisa dần dần treo lên cao…

Qua một hồi lâu, cô mới nghe thấy hơi âm thanh hoang mang của Gaara:

“Thích con gái… Là cái gì?”

************************************

Tác giả có chuyện muốn nói: cúi đầu!

Ngọc Án ở nơi này cảm tạ mọi người đã luôn giúp đỡ và duy trì đọc truyện của Ngọc Án ~~~o(∩_∩)o

Hôm nay canh ba, hi vọng mọi người đọc truyện vui vẻ ~

Bình luận

Truyện đang đọc