[ĐỒNG NHÂN] TỨ HỒN CHI NGUYỆT LÃO

Lại thêm hai ngày nữa, đại quân Tây quốc áp sát biên giới Hồ tộc. 

Cư dân nơi này bất kể yêu quái hay nhân loại đều đã bỏ chạy tán loạn. Một phần bọn họ chạy vào sâu trong lãnh địa, hội họp cùng quân đội Hồ tộc, một phần lại tản ra các quốc gia khác, ngụy trang thành nhân loại tiếp tục sinh sống.

Sesshomaru không vội đánh đánh giết giết, quả thật nghe lời Irasue dừng chân tại biên giới, dựng thành tuyến uy hiếp vào lãnh địa phía trong, nhưng nửa điểm động tĩnh cũng không có, khiến Hồ tộc tộc nhân cả ngày nghi thần nghi quỷ.

" Hắn không định giao chiến?" Kikyo nhíu mày, ánh mắt đuổi theo bóng lưng Sesshomaru cách đó không xa: "  Vậy mất nhiều thời gian như vậy để làm gì? Không lẽ bọn họ một chút cũng không lo lắng Inuyasha an nguy sao?"

Mắt thấy Sesshomaru an trí hảo đại quân thì quay đầu đi, Kagome hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Có lẽ...  bọn họ có suy tính trước rồi. "

Kikyo không tiện nói thêm, chỉ lo lắng nhìn nàng.

Chuyện lần này chẳng đơn giản chút nào. 

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Hoãn quá một thời gian, nháy mắt liền qua một tuần. Bất kể thế nào, hai phương đều bình tĩnh đến kỳ lạ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng sóng ngầm bên trong lại không ai nói trước được. 

" Mikazuki " trong thời gian nước sôi lửa bỏng này đuổi tới, hơn nữa còn thực trương dương. Cục diện biên giới nháy mắt trở nên căng thẳng như cầm huyền, không cẩn thận có thể đứt phăng. 

Hắn một chút cũng không che dấu, còn cố tình để mật thám của Hồ tộc biết được. Hắc y mỹ nhân chân trước bước vào đến doanh địa, Hồ tộc chân sau đã thu đến tin tức xác đáng. 

Bọn họ đương nhiên quýnh lên không thôi. Một đám già trẻ lớn bé tuy mặt ngoài bình tĩnh thong dong, trong lòng phỏng chừng đã gấp đến nhảy dựng. Mikazuki tới, chẳng khác nào tăng thêm một kình địch với Hồ tộc. Trong mưu kế của bọn họ, Mikazuki là mắt xích quan trọng nhất. Chỉ khi hắn mất đi khả năng can thiệp sâu, bọn họ mới có thể nắm chắc phần thắng. 

Tsukimaru nghe tin xong chỉ cười nhạt, xung quanh đền thờ cho người bố trí qua qua lại lại gần một ngày, lại một thủ vệ cũng không tăng thêm. Hồ tộc chi chủ làm sao có thể an tâm tác phong này của hắn, nhưng việc đến nước này, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chờ đại sự thành công, bọn họ còn sợ không giải quyết được một cái hoàng thân nhỏ bé?

Đối tượng trong kế hoạch của bọn họ hiện đang đứng dưới một gốc đại thụ xum xuê bình tĩnh chờ đợi. Sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, khoảng cách giữa các tiếng vang gần như không sai biệt. Hắn hơi nâng mi, lạnh nhạt nói:

" Ngươi đã đến rồi. "

Người tới là Sesshomaru.

Sát điện hạ ánh mắt bằng phẳng như hồ nước: " Ngươi là ai?"

Sắc bén đến vậy a?

" Mikazuki" không cần quay đầu cũng có thể đoán ra biểu tình của Sesshomaru. Hẳn là rất giống tên kia mỗi khi không cười, rõ ràng không có bất cứ biểu tình nào, lại khiến người khác cảm thấy áp bách vô hình. Kỳ thật tính ra, Sesshomaru mặt ngoài tính cách còn có chút giống hắn đâu... 

" Ngươi biết?" "Mikazuki" quay đầu, thần sắc cũng không miễn cưỡng giữ lại ôn hòa như lúc mới đến, thay vào đó là nét lạnh nhạt cùng Sesshomaru giống đến tám phần: "" Ta tự nhận từ lúc tới đây chưa gặp qua ngươi, chưa cùng ngươi nói chuyện. Ngươi rốt cuộc phát hiện ta bằng cái gì? Trực giác?"

Sesshomaru chỉ lẳng lặng nhìn, hiển nhiên đồng ý thuyết pháp của hắn. 

Mỗi người có thể lọt mắt Sesshomaru đều mang một loại đặc điểm bất đồng, không phải ngẫu nhiên mà có, giống như sự khác biệt giữa các màu sắc của linh hồn. Chẳng hạn nói Inuyasha là màu đỏ chói, Kagome là màu xanh thẳm, Irasue là màu hồng tía, Izayoi là màu phấn đào thì Mikazuki lại là người đặc biệt nhất. Cảm giác hắn mang lại giống như vũ trụ mở ra trước mắt, giữa một vũ trụ màu tím biếc bao la có vô số bạch quang tinh điểm nhỏ bé không ngừng bay lượn. Nhưng người trước mắt này không giống như vậy, Sesshomaru nhìn đến là huyết hà rộng lớn vắt qua vũ trụ kia, mênh mông tang tóc kỳ lạ.

Cho nên, người này không phải Mikazuki, nhưng cũng là Mikazuki.

" Không nghĩ ta sẽ bị nhận ra nhanh như vậy, chỉ với một yêu quái như ngươi. " " Mikazuki " đương nhiên không có ý khinh thị gì, trái lại còn vô cùng thưởng thức. Hắn nâng tay, đột nhiên vuốt qua đôi mắt: " Hạnh ngộ, Sát điện hạ. "

Một trận cuồng phong quét qua, Sesshomaru vẫn không lay chuyển đứng đó. Chờ lốc gió tán đi, trước mắt hắn chỉ còn một mảnh hồng sắc chói mắt. " Mikazuki" trút bỏ một thân hắc y, mái tóc biến thành màu đen thuần của nhân loại, ngay cả đôi mắt, cũng là một màu xám tro lạnh lẽo:

" Ta gọi Hàn Chước Ngạn, đương nhiên nếu muốn, ngươi có thể gọi ta Mikazuki cũng được."

".... Hắn đâu?" Sesshomaru giật giật môi, bị một mảnh hồng sắc này gợi nhớ đến Inuyasha. Hàn Chước Ngạn song song đứng cùng hắn, mũi chân gẩy khẽ lá vàng trên mặt đất: " Nga ~ Hiện tại còn đang ngủ say đâu... Bình thường hắn vi chủ, ta vi phó. Hắn nắm quyền khống chế, ta đương nhiên lâm vào ngủ say. Dù sao đến khi hắn áp chế không được sát khí ta sẽ được thả ra, tuy rằng hiện tại mới là lần đầu tiên như vậy...."

Chuyện này nói ra thì dài, vẫn là để sau đi. Dù sao Hàn Chước Ngạn còn tồn tại được đến nay đều là nhờ thiên đạo tự biết thiếu hắn mà bù đắp lại. Tuy nói kiểu tồn tại này có chút phức tạp, vẫn tốt hơn là hoàn toàn tan biến. 

Ít nhất Chước Ngọc Khanh và Ngạn Nhược U trước đó còn chưa biết đến sự tồn tại của hắn. Hiện tại thì khó mà nói được. 

Trước mắt phải cứu tiểu bằng hữu Inuyasha ra cái đã.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Kể từ lúc bị bắt trở lại, Inuyasha tựa hồ quên đi ý định muốn chạy trốn của mình, ngay cả yêu đằng trói buộc cũng lười đi cắt. Tsukimaru còn vì hắn thức thời khen ngợi vài câu, nhưng thiếu niên căn bản nửa con mắt cũng không muốn dành ra cho hắn, hờ hững ngồi tại chỗ. 

Trong mấy ngày này Aoi có ghé qua một lần, mục đích vẫn chỉ là trào phúng hắn. Xem ra nữ nhân này mạng vẫn rất lớn, còn chưa chết ngay được. Tuy nói Aoi sống được là trong dự kiến của Inuyasha, nhưng sắc mặt nàng ta hiển nhiên không tốt chút nào, hẳn là tổn thương không nhỏ. 

Hồ tộc công chúa vốn đến trào phúng người, cuối cùng lại bị chọc giận đến suýt nữa xông lên lột da mặt hắn. Inuyasha chỉ cười nhạt, hoàn toàn không đem uy hiếp của nàng ta để trong mắt. 

Chừng nào Tsukimaru còn chưa có gan trực diện đối đầu với Sesshomaru, chừng đó hắn còn an toàn, lông tóc vô thương. Phỏng chừng Aoi không phải không nghĩ đến điều này, nhưng nữ nhân tâm ghen tị ai mà biết được kia chứ. 

Hôm nay mọi chuyện tựa hồ có chút khác, bởi vì Inuyasha nghe được không ít tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện xì xào từng chốc một bên ngoài. Có lẽ bọn họ đang chuẩn bị cho đại sự gì đó, nhưng khẳng định không phải chủ động xuất binh. Tiếng bước chân bên ngoài càng giống như thị nữ Tay quốc mỗi lần chuẩn bị yến tiệc vậy. 

Việc này không bình thường chút nào. 

Càng nghĩ càng không đúng, Inuyasha hơi nhíu mi, tay phải đè lên tay áo bên trái, cẩn thận tìm kiếm chiếc hoa tai thu nhỏ hôm trước. 

Dự cảm xấu trong lòng hắn mãnh liệt dâng lên khi nhìn thấy Tsukimaru đi vào. Hoàng thân trên mặt treo một nụ cười quái dị, trên tay cầm theo một chiếc khăn trắng, giống như một thợ săn quan sát con mồi mà nhìn thiếu niên không rời mắt. 

Bàn tay rất nhanh liền tìm thấy thứ cần tìm. Inuyasha trấn tĩnh lại, lạnh giọng nói:

" Tsukimaru, ngươi lại muốn gì ở ta nữa đây? 

" Ngươi đoán xem, nhị điện hạ? " Tâm trạng của hoàng thân có vẻ không tồi chút nào, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng dần chuyển thành ánh mắt của kẻ chiến thắng. Theo sau hắn là không ít thị nữ Hồ tộc, trên tay bọn họ mang theo không ít khay gỗ, bên trên dường như đều là phục sức. 

Nghi ngờ trong lòng ngày càng nặng, Inuyasha cũng càng cẩn thận đề phòng. Tsukimaru đương nhiên không quan tâm phản ứng của thiếu niên, đối với hắn, thiếu niên vốn đã là con mồi trong lồng, không cần cố kỵ quá nhiều:

" Các ngươi giúp nhị điện hạ chuẩn bị một chút. Nhớ không cần quá mạnh tay, không được để hắn xước một mảnh da nào. "

Thị nữ phía sau có người do dự tiến lên: " Nếu, nếu nhị điện hạ muốn phản kháng...  "

Chẳng lẽ bọn họ cũng phải để mặc hắn? Không cần tăng độ khó cho công việc như vậy... 

" Nếu sợ hắn phản kháng, " Tsukimaru cười khẽ, đột nhiên ném ra chiếc khăn trong tay mình. Có bụi trắng theo đó bay ra, rất nhanh biến mất trong không khí.

Không xong! 

Inuyasha phản ứng lại muốn che mũi, không nghĩ đến hai sợi yêu đằng trên tay đột nhiên chết sống trói buộc tay hắn lại. Một mùi hương ngọt nị phiêu tán, rất nhanh bị thiếu niên hít vào một lượng nhỏ. Tuy chỉ là một lượng nhỏ, Inuyasha rất nhanh cảm giác được thân thể dần vô lực đi, mí mắt cũng nặng trĩu không thôi.

" Ngươi...." Hình ảnh trước mắt dần mờ nhạt đi, thiếu niên mềm nhũn ngã xuống. Tsukimaru thu hồi nụ cười trên môi, nhàn nhạt nói:

" Tiếp đãi nhị điện hạ chu toàn vào. Không cần để ta chờ đợi lâu. "

" Rõ. "

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc