[ĐỒNG NHÂN] TỨ HỒN CHI NGUYỆT LÃO

Inuyasha kịp thời kéo Rin ra khỏi vòng vây của lũ sói, đem tiểu cô nương thành công mang lên bạch vân của Mikazuki. Ba người bọn họ lùi lại cách đó không xa, thong thả phiêu phù xuống đất.

Lũ sói bỗng dưng vồ hụt con mồi, vô cùng tức giận nhe nanh. Có con sói còn lớn tiếng hú lên, hai mắt long sòng sọc khóa chặt bóng dáng hai kẻ vừa đánh gãy trò chơi của chúng. 

Bản năng của khuyển tộc trong người Inuyasha giúp hắn nghe hiểu tiếng ư ử giữa bọn sói. Thiếu niên hơi thấp đầu, trong miệng phát ra vài tiếng gừ nhẹ. Rin từ lúc hạ xuống đã sợ hãi trốn sau lưng hắn, hiện tại đang ngây ngốc nhìn Mikazuki trước mặt. 

Tiểu nữ hài không biết thế nào là xinh đẹp, nhưng lại theo bản năng cảm thấy Mikazuki là người dễ nhìn nhất nàng từng thấy qua. Còn có cả người đã cứu nàng khi nãy nữa, bọn họ không lẽ là thần minh trong những câu chuyện mà các a di trong làng hay kể buổi đêm? 

Bọn sói đứng trước đe dọa của Inuyasha có hơi chùn bước, cuối cùng quay đầu bỏ chạy. Hẳn là đã đi tìm viện trợ đi. Thiếu niên cũng không quá để ý hành động buồn cười của chúng, thở phào khom người nhìn tiểu cô nương mình vừa cứu được. 

Còn may bọn sói thật sự sợ hãi, bằng không tình trạng của hắn lúc này căn bản không có khả năng trực tiếp cùng chúng đối đầu. 

Nhận ra tầm mắt của bán yêu, Rin ngẩng đầu, dùng một con mắt còn lành lặn chăm chú nhìn hắn, miệng mấp máy ê a muốn nói gì đó, lại không phát ra được một từ nào hoàn chỉnh. 

Inuyasha đột nhiên không rõ nguyên nhân cảm thấy trong mũi chua xót. Nữ hài còn nhỏ như vậy, bộ dạng bên ngoài hẳn là lang thang đã lâu mới có. E là cha mẹ nàng cũng đã không còn trên đời nữa, bằng không một cái nữ hài tử ở độ tuổi nên được chăm sóc này đã không thảm hại như vậy. 

Thấy thiếu niên ngây người, Rin nghi hoặc nghiêng đầu, lại ê a gọi vài tiếng. Một bàn tay mát lạnh thanh lương như nước suối trên núi nhẹ nhàng mơn trớn con mắt bị tổn thương của nàng. Có ánh sáng phát ra, nữ hài phát hiện con mắt đã bị hỏng bấy lâu có thể mở ra, còn có thể nhìn được mọi thứ như trước. 

Tiểu cô nương vui vẻ kêu lên vài tiếng, hai mắt cảm kích cùng vui vẻ không chút che giấu nhìn vào thiếu niên. Inuyasha giúp nàng sửa sang một chút, khàn khàn mở miệng:" Nàng vì sao còn không nói được? "

Mikazuki đã đem tay mình thu về, ánh mắt màu tím dưới nắng tỏa ra quang mang nhàn nhạt:" Là do tổn thương tâm lý mà nàng đã phải chịu mà thôi. Trong thời gian tới nếu có được sự chăm sóc tốt thì rất nhanh có thể khôi phục. Nhưng nhị điện hạ,... "

Mỗ gia trưởng vẻ mặt không mấy xinh đẹp nhướng mi:" Ngài muốn đem nàng đi cùng để tiện an bài? Thứ ta nói thẳng, không thể! Đi cùng mọi người sẽ chỉ khiến nàng gặp nguy hiểm mỗi khi mọi người phải đối đầu cùng Naraku. "

" Ta biết. " Inuyasha phiền muộn thở dài: " Nhưng cũng không thể đem nàng bỏ lại đi? Tiểu cô nương này nhất định sẽ phải chết không nghi ngờ gì. Ngươi nhẫn tâm sao, sama?"

Kỳ thực nó chẳng là gì cả, nhị điện hạ của ta. Bản chất của ta so với những gì ngài thấy được chính là một trời một vực, ta chưa từng do dự nếu phải hi sinh ai bao giờ. 

Không có hắc ám liền không có quang minh. Không có tàn nhẫn làm sao có ôn hòa? 

Mikazuki hạ mi, giấu đi ánh sáng lạnh lùng nơi đáy mắt. Hắn thở dài, quyết định lui một bước: " Hảo đi. Ta sẽ dặn dò Jaken đưa tiểu cô nương này về Tây quốc. Phu nhân Irasue có lẽ sẽ thích có thêm một đứa con gái ở bên. "

Đương nhiên đính chính lại, là con gái, không phải con dâu. Chỉ cần đảm bảo tình huống giữa Rin và Sesshomaru bị rút đi càng nhiều càng tốt, vấn đề ở chỗ pháp tắc liền dễ giải quyết hơn nhiều. 

Inuyasha cam chịu cho giải pháp tối ưu nhất, không quá vui vẻ ở lại chờ đợi, bởi vì Mikazuki đột nhiên không cho hắn đi cùng. Hơn nữa lý do còn vô cùng quỷ dị.

Muốn hắn chờ Sesshomaru ở chỗ này. 

Tiểu cẩu cẩu nghi ngờ ngồi lại. Làm sao sama biết tên kia sẽ đi đến chỗ này? Không phải mới khi nãy còn hỏi tên kia đi chỗ nào sao? 

Trong khi thiếu niên suy tư, một luồng yêu khí đang di chuyển với một tốc độ cực kỳ kinh khủng dần tiếp cận nơi hắn sở tại. 

Ở một phía khác, Rin trong lòng nghi hoặc không thôi. Nàng vốn đang háo hức cùng tỷ tỷ xinh đẹp lên đường, không nghĩ đến người nọ bất ngờ dừng lại, hạ xuống một gốc cây, đem nàng đặt trênmặt đất. Tiểu nữ hài ánh mắt không quá cường liệt, vì vậy Mikazuki cũng không ngại đem Hoa Kính ra dùng trước mặt Rin.

Một tấm gương trôi nổi trong không gian đương nhiên khiến Rin tò mò không thôi, hai mắt không ngừng chớp động. Hoa Kính phát ra ánh sáng nhè nhẹ, hình ảnh bên trong cũng dần rõ nét. 

" Hàn Tam Nguyệt, thu liễm sát ý của ngươi lại. " Lần này người nói chuyện cùng hắn không phải là Chước Ngọc Khanh mà là Ngạn Nhược U. Một đầu tóc vàng óng của người nọ hiển nhiên có chút lóe mù mắt hắn. Hàn Tam Nguyệt giật giật khóe miệng, cười nhạt:" Lại không ảnh hưởng đến ngươi nha? Lần này là có chuyện gì? Tên mặt liệt kia thế nào không ra nói chuyện? Lại để quý nhân ít gặp như ngươi chui ra? "

"  .....Nhắc nhở một chút, đó cũng là mặt ngươi...." Ngạn Nhược U mới không rảnh tán nhảm cùng hắn, thật sâu nhíu mày:" Hắn còn đang xách kiếm đi bắt nạt bọn người chính đạo, nhưng theo ta thấy vấn đề lúc này hẳn là ở trên người ngươi đi? Bây giờ chỉ mới chưa đến ngàn năm, ngươi đã lại động sát niệm? "

Trong giọng nói của hắn không giấu được lo lắng phảng phất. Đối tượng được lo lắng lại không chút nào cảm kích, thờ ơ nhún vai:" Dạo này đúng là có chút nóng nảy, nhưng cũng không phải thứ ngươi đang nghĩ. Nói tới nói lui, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? "

Đối với thái độ dửng dưng của Hàn Tam Nguyệt, lần này Ngạn Nhược U không có bớt đi lo lắng, thậm chí còn cảm thấy càng thêm không an tâm. Hắn thở dài, vung tay:" Mặc kệ ngươi. Xem ra lần này đem nó trả lại cho ngươi vừa đúng lúc. Không cùng ngươi nhiều lời nữa! "

Còn may lần này cùng Hàn Tam Nguyệt nói chuyện là hắn, bằng không với tính cách của Chước Ngọc Khanh, chưa chắc đã phát hiện ra Hàn Tam Nguyệt khác lạ.

Bên người hơi sáng lên một tầng quang hoàn màu băng lam. Mikazuki hơi cong khóe môi, vẫy vẫy tay:" Nga, đa tạ ý tốt của ngươi nha... "

Ngạn Nhược U cạn lời ngắt liên hệ. Cái sở thích kỳ lạ này của ngươi không chọc tức Chước Ngọc Khanh ta mới thấy lạ đó. 

Hình ảnh trong gương vừa tiêu thất, con mắt trái của Mikazuki trong chớp mắt liền biến thành màu đỏ tươi, chỉ khác lần trước là lúc này có thêm một văn lộ cực kỳ tinh mỹ song song hiện ra nơi đuôi mắt. Mikazuki hơi nhíu mày, bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy chùm sáng bên người. Ánh sáng thong thả tán đi, để lộ ra vật đang được hắn nắm giữ trong tay. 

Một cái cung băng cực kì xinh đẹp.

So với Mikazuki nhàn hạ vô bờ bến, hảo thiếu niên Inuyasha liền muốn khổ bức hơn một chút. Trong lúc chờ đợi hai kẻ không chút trách nhiệm nào quay lại, hắn cùng một cái lang yêu thuần huyết chạm trán.

Inuyasha khi là bán yêu cũng chỉ cùng Kouga đánh ngang tay, khi là nhân loại liền chẳng có cơ sở nào để thắng cả, rất đơn giản liền bị lang yêu tộc trưởng bắt được. Hắn thậm chí còn chưa kịp phản kháng. Một phần khác là vì Kouga ra tay cũng không có dùng sát chiêu, chỉ đơn giản là chơi vờn đuổi cùng hắn, vì vậy ngọc bảo hộ không có cơ sở phát huy tác dụng của nó. 

Hiện tại tình hình liền tương đối vi diệu. Inuyasha bị trói lại hai tay, hai mắt bốc hỏa trừng đầu sỏ gây ra:" Con sói chết tiệt, ngươi tốt nhất nên sống đến khi ta khôi phục lại. "

Con sói ti bỉ này cư nhiên nhân lúc hắn thất thần mà lợi dụng đánh lén, còn dám trói hắn như vậy. Grừ, tốt nhất đừng để hắn thoát ra được, bằng không.... ha ha. 

Kouga hiển nhiên không đem uy hiếp nhỏ nhoi của hắn đặt trong mắt. Lực chú ý của lang yêu lúc này đều bị dung mạo thanh tú nhu hòa của thiếu niên thu hút. Con sói nào đó vươn ra móng vuốt, ở trên mặt thiếu niên nhéo hai cái: " Ngươi thật là nam nhân sao? Ta còn tưởng bầy sói của ta bị kẻ nào ghê ghớm bắt nạt, không nghĩ đến..... Yêu khí của ngươi phát ra đều là từ y phục cùng thanh yêu kiếm này đi, thảo nào bọn chúng có thể cho rằng ngươi là bán yêu. "

" Bỏ móng vuốt bẩn của ngươi ra khỏi người ta!" Inuyasha thẹn quá thành giận rống:" Bổn đại gia là nam hay nữ liên quan gì đến con sói ti bỉ ngươi? Mau cút cho ta! "

" Cút? " Kouga nhất thời nheo mắt:" Ngươi là người đầu tiên dám bảo ta cút, xem ra muốn cho ngươi một bài học mới được. Mặt mũi lang tộc cũng không dễ ném như vậy. "

Nói rồi liền muốn vươn tay về phía thiếu niên. Inuyasha bị khí đến nóng nảy, hung hăng cắn vào mu bàn tay lang yêu đã đưa sát đến mặt hắn. Kouga không nghĩ đến hắn còn có thể phản kháng, giật nảy người muốn thu về: " Đau đau đau.... Ngươi là cẩu sao? Loạn cắn như vậy! "

→_→ Thiếu niên ngươi đoán đúng rồi, nhưng mà không có thưởng nha.

Trong lúc hai người còn đang tóe lửa trừng nhau, một sợi roi xanh biếc không một tiếng động lao đến giữa cả hai.

Bằng vào dự cảm kinh người của mình cùng tốc độ từ hai mảnh ngọc Tứ hồn, Kouga không quá khó khăn tránh được một đòn tấn công này. Nhưng dường như chủ nhân của sợi roi không hề nhằm mục đích tấn công hắn, bởi vì sợi roi trước mặt đã nhẹ nhàng quấn lấy thiếu niên trước mặt nhấc lên. 

Inuyasha chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, chờ hắn định thần nhìn lại, bản thân đã rơi vào một vòng tay thanh lãnh, chóp mũi tràn ngập lãnh hương nhè nhẹ. 

" Không sao? "

Bình luận

Truyện đang đọc