ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Ngày hôm qua một trận mưa lớn trút xuống, dấu vết xung quanh khu vực thành phố điện ảnh đều bị nước mưa gột sạch.

Nhiệt độ vẫn còn rất cao, nhưng so với mấy ngày trước không giống nhau, độ ẩm trong không khí cao hơn một chút, đúng là khiến người ta dễ chịu hơn rất nhiều.

Hứa Nùng ngồi ở chỗ râm trong góc, lẳng lặng dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tối ngày hôm qua thức cả đêm giúp diễn viên sửa lại trang phục diễn bị hỏng, sáng sớm hôm này lại bị đàn chị gọi dậy giám sát buổi thử vai diễn phụ, lăn qua lăn lại nửa ngày, không dễ dàng gì mới khai máy, cuối cùng cô có chút thời gian rảnh để thở, nghỉ ngơi qua loa một chút.

Trên mặt cô đeo cặp kính đen quá khổ, tóc mái trên trán cũng rất dày, nhưng cho dù là như vậy, vào giờ phút này cũng thật khó để che giấu mệt mỏi cùng ủ rũ trên mặt.

Diễn viên nam phụ trong nhóm với cô là bạn cùng lớp, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong, vì vậy có liên quan với nhau là điều đương nhiên, thường xuyên tìm cô nói chuyện.

"Phó đạo diễn, hôm qua lại thức khuya?"

Cậu vừa nói, vừa liếc nhìn trang phục ngày hôm nay của Hứa Nùng, vẫn là một thân áo T-shirt dài tay cùng quần Jean, tóc rất dài, nhưng cô căn bản không chú ý tới mốt thời trang thời thượng, thậm chí còn cắt tóc mái dày nặng, đem toàn bộ lông mày che đi.

Cái này còn không tính, cô vẫn luôn đeo kính mắt, kiểu dáng cũng là loại viền đen to vừa khoa trương lại quê mùa nhất.

Cô mặc bộ trang phục biểu diễn này được cho là xấu, chẳng qua bình thường trong tiết học biểu diễn trên lớp, cũng thường chọn những vai hề và những vai nhân vật đẳng cấp nhất, lâu dần mọi người thấy cũng quen.

Hứa Nùng vừa mới dở thức dở ngủ, lúc này đột nhiên bị câu nói ồn ào đánh thức, có chút bừng tỉnh.

Im lặng vài giây, cô mới chậm rãi mở miệng.

"ừ, rất khuya mới ngủ." Nói tới đây, cô lại bổ sung một câu, "Lý Hướng Nam, cậu đừng kêu loạn, tớ không phải phó đạo diễn."

Lý Hướng Nam cười hì hì, cũng không để ý, "Cậu liều mạng như vậy, về sau đàn chị khẳng định sẽ đem vị trí phó đạo diễn giao cho cậu."

Lời vừa dứt, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói.

"Người nào đó suốt ngày chỉ biết làm biếng, bộ dạng như vậy, còn không biết xấu hổ cùng tôi tranh vị trí phó đạo diễn?"

Giọng của người kia không to không nhỏ, ngữ khí cũng quái gở, Hứa Nùng nhìn sang, quả nhiên là Bạch Hiểu.

Hứa Nùng, là sinh viên năm ba khoa diễn xuất trường đại học B, nói toạc ra trang phục bình thường, được một nửa số người trong lớp coi là tàng hình.

Nếu như để nói một chuyện cô đã từng làm, đại khái là cô đột nhiên trong lúc học kỳ hai của năm hai, đi hỗ trợ khoa đạo diễn bên cạnh.

Kỳ thực cũng không được coi là hỗ trợ gì, nhiều lắm cũng chỉ là có thời gian chạy đi cọ xát tình huống.

Giáo viên hai khoa đều cho là cô chỉ muốn làm phong phú thời gian mới làm những việc này, nhưng không ngờ tới, sau đó cô càng làm càng nghiêm túc. Thậm chí còn có một đàn chị học nghiên cứu sinh năm ba còn muốn cho cô vào tổ hậu cần, chạy tới trước mặt người ta, nói muốn làm phó đạo diễn.

Đàn chị nghiên cứu sinh năm ba chỉ lập một website lớn của trường thuộc loại cấp thấp, lôi kéo đầu tư cũng không nhiều, cho nên trong giai đoạn đầu của nhóm, xác thực không có cái gì gọi là nhân viên công tác hậu trường.

Hứa Nùng lúc đầu cũng là thẳng thắn nói, cô không cần tiền, công việc phó đạo diễn này cô cũng có thể làm, chỉ cần sau đó cho cô một chức danh.

Đàn chị nghiên cứu sinh năm ba đáp ứng cho cô vào tổ, nhưng cũng không nói chắc chắn, chỉ nói nếu cô muốn chức danh phó đạo diễn, còn phải xem biểu hiện sau này của cô.

Sau đó cô cùng đàn chị đi khai thác cảnh, sửa kịch bản, làm phân cảnh, thậm chí rất nhiều đạo cụ, trang phục diễn trong tổ, đều là cô làm, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng phó đạo diễn khẳng là cô, Bạch Hiểu đột nhiên xuất hiện.

Đàn chỉ lười giải thích quá nhiều, chỉ nói Bạch Hiểu là học khoa đạo diễn, sau này sẽ cùng Hứa Nùng, cùng đảm nhận chức vụ phó đạo diễn trong tổ giám sát, sau khi phim quay xong, hai người ai biểu hiện tốt hơn thì cô liền giao cho người đó.

Kỳ thực tình hình trong một tổ bình thường, có thể có bao nhiêu phó đạo diễn, đàn chị nói như vậy cũng chỉ muốn Hứa Nùng bán mạng mà làm thôi.

Mọi người đều cho rằng Hứa Nùng sẽ trở mặt, nhưng cô chỉ yên lặng hai giây, gật đầu nói đã biết.

Sau đó, hình tượng Hứa Nùng dễ bắt nạt càng đi sâu vào lòng người, mà đối thủ cạnh tranh Bạch Hiểu cũng xem thường cô, đối với những người khác trong tổ cũng được xem như bình thường, nhưng vừa nhìn thấy Hứa Nùng, đặc biệt khi nhìn thấy cô cùng Lý Hướng Nam nói chuyện với nhau, thái độ liền tỏ vẻ cực kỳ ác liệt, nhanh chóng đem căm ghét, phiền toái cùng chanh chua đều viết lên mặt.

Lúc này Hứa Nùng nghe cô nói, sửng sốt một chút, ngày ngày lười biếng? Nói cô?

Lý Hướng Nam cũng nghe không lọt tai, "Hứa Nùng mấy ngày nay luôn bận rộn, tất cả bọn họ đều rõ như ban ngày, cậu nói câu này, không phải là quá đáng sao?"

Bạch Hiểu không nghĩ tới Lý Hướng Nam sẽ thay cô nói chuyện, trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nùng càng không tỏ vẻ khách sáo.

"Còn tưởng tôi không có chuyện gì tới đây giám sát à? Tôi không nhàn rỗi như vậy! Là đàn chị Tư kêu tôi tới đây tìm cô!"

Đàn chị Tư Ngữ chính là đạo diễn Mạnh Tư Ngữ, cũng là người trước đó Hứa Nùng vẫn luôn đi theo làm việc.

Nghe thấy cô ấy gọi mình, cũng không quan tâm những thứ khác, nhanh chóng đứng dậy đi về phía trường quay.

Khi đi ngang qua người Bạch Hiểu, đối phương còn trợn mắt lườm cô, từ đầu tới chân nhìn cô một lượt, cuối cùng âm thanh không cao không thấp nói một câu: "Quê mùa."

Hứa Nùng coi như không nghe thấy, trực tiếp sượt qua vai cô ta bước đi.

Bạch Hiểu quay đầu liếc nhìn bóng lưng dần đi xa của cô, vẫn cảm thấy căm ghét, lại liếc nhìn Lý Hướng Nam bên cạnh.

"Cậu thích con nhỏ quê mùa đó?"

"Cậu nói bậy gì đó?"

"Không thích sao cậu luôn tiếp cận cô ta làm gì? Trang phục cùng tướng mạo của cô ta, không làm cho cậu buồn nôn?"

Bạch Hiểu nói tới đây, vẻ mặt giễu cợt nở nụ cười, "Có điều người ta phỏng chừng cũng không đáp ứng lại cậu, tớ có nghe nói, người ta học biểu diễn là vì bố mẹ muốn để cô ta gia nhập vào giới thượng lưu, sau đó muốn làm đại minh tinh, nói không chừng có thể gả vào nhà giàu, cậu loại sinh viên nghèo với khuôn mặt này khẳng định không có cơ hội rồi."

Bạch Hiểu cao giọng nói, Hứa Nùng nghe được, ánh mắt đình trệ.

Cũng may chuyện này đối với Hứa Nùng ảnh hưởng không lớn, sau khi đến trường quay, Mạnh Tư Ngữ đang nhìn vào màn hình điện thoại giám sát, bên cạnh vây quanh ba người nhân viên trong tổ công tác, từng ánh mắt đều tập trung vào điện thoại trong tay của cô ta.

Hứa Nùng không biết cô ta đang nhàn rỗi mới xem điện thoại, cho nên liền vội vàng mở miệng: "Đàn chị, chị tìm em?"

Mạnh Tư Ngữ đầu cũng không ngẩng lên, dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn như cũ nhìn vào màn hình điện thoại của mình.

Bị người coi thường như vậy, Hứa Nùng có chút khó chịu, cô mím môi, lại gọi một tiếng: "Đàn chị..."

Mạnh Tư Ngữ còn chưa nói gì, ngược lại người đứng vây quanh bên cạnh có chút phiền, "Ai nha, có chuyện gì trước tiên đợi một chút, không nhìn thấy chúng tôi đang bận sao?"

Hứa Nùng bị người làm cho sặc, đôi môi mím càng chặt, cô theo bản năng cuộn ngón tay nắm chặt áo T-shirt trên người, không lên tiếng.

Kỳ thực cô không quá quan tâm những người đó xem gì, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh bàn luận quá to của bọn họ, cô không muốn nghe cũng khó.

"Ai ya, giành giải rồi, giành giải rồi, Bùi Ngọc thực sự giành giải rồi!"

"Đừng ầm ĩ, nghe ảnh đế Bùi phát biểu cảm nghĩ."

"Có thể có tin gì mới chứ, hắn ta debut từ năm mười tám tuổi đến bây giờ, căn bản mỗi lần nhận giải đều sẽ nói những câu cảm ơn như vậy, sau cùng là một loạt kích động của các chị em, lại nhắc tới em gái của hắn."

"Xuỵt, ảnh đế Bùi muốn nói chuyện, các cô yên tĩnh một chút."

Tiếng bàn luận ngừng lại, bốn phía xung quanh nhất thời cũng rơi vào yên lặng, Mạnh Tư Ngữ cố gắng đem loa ngoài điện thoại chỉnh to nhất, giây tiếp theo, giọng nói dịu dàng lại từ tính vang lên

"...

Cuối cùng, tôi muốn đem khoảnh khắc này lưu lại cho em gái mình, hiện tại cô ấy học đại học năm ba, chỉ còn một năm nữa, sẽ tới bên cạnh tôi. Giống như tôi, có một giấc mơ làm diễn viên, hi vọng có một ngày, cô ấy cũng có thể đứng ở vị trí như tôi hiện tại."

P.S sorry mọi người nhé ảnh đế họ Bùi tên là Bùi Ngọc chứ không phải họ Thẩm, mình tìm ở một trang khác thì họ ghi là họ Thẩm nhưng trang này lại là họ Bùi nên mình sửa lại.

Cuối cùng, tôi muốn đem khoảnh khắc này lưu lại cho em gái mình, hiện tại cô ấy học đại học năm ba, chỉ còn một năm nữa, sẽ tới bên cạnh tôi. Giống như tôi, có một giấc mơ làm diễn viên, hi vọng có một ngày, cũng có thể đứng ở vị trí như tôi hiện tại."

Người trong Video cố ý dừng lại một giây, tiếp theo đôi mắt mê hoặc lòng nhìn hướng về phía máy quay, bộ dáng giống như đứng đối diện với ai đó ——

"Nùng Nùng, mau lớn nhanh, anh chờ em rất lâu rồi."

Lời vừa dứt, vô số tiếng thét chói tai theo đó truyền tới, thậm chí mấy người vây quanh Mạnh Tư Ngữ cũng kích động kêu lên hai lần.

Trong lúc đám người đang hưng phấn, có người giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn Hứa Nùng.

"Ôi chao, Hứa Nùng, em gái Bùi ảnh đế cùng tên cô có một chữ giống nhau, gọi là Nùng Nùng, không phải là cô đấy chứ ha ha ha!"

Tất cả mọi người đều nghe ra được người đó là đang cười chế nhạo cô, nhưng Hứa Nùng nghe thấy, lưng không kìm được trở nên cứng đờ.

Vừa muốn mở miệng phủ nhận, phía sau truyền tới giọng nói của Bạch Hiểu.

"Không đời nào, Bùi ảnh đế đẹp trai lại có tiền như vậy, tại sao lại có một người em gái quê mùa như vậy? Còn ở đây làm việc vặt? Đừng kéo xuống thấp nhân phẩm người ta được không."

Hứa Nùng nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó hướng về phía bọn họ nở nụ cười, "Đúng, tôi sao có thể là em gái của Bùi Ngọc chứ, đừng đùa nữa."

Mạnh Tư Ngữ đúng lúc này ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nùng.

"Trong tay còn có việc sao?"

Hứa Nùng trực tiếp đáp: "Tạm thời không có, chẳng qua phía dưới còn cần cùng diễn viên khớp lời thoại."

Mạnh Tư Ngữ gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói: "Em trước tiên đi mua ít đồ, mọi người vừa diễn xong, bây giờ vừa khát lại vừa mệt, mua chút kem lạnh với đồ uống, thuận tiện mua một cái bật lửa, lúc nữa trong lúc diễn cần làm đạo cụ."

Hứa Nùng gật đầu đáp ứng, lại hỏi một câu: "Chỉ cần mua những thứ này thôi hả học tỷ."

"ừ, tạm thời chỉ cần những thứ đó, em trước tiên đi mua đi."

Hứa Nùng lần này không nói gì nữa, yên lặng ra khỏi trường quay.

Bạch Hiểu nhìn bóng lưng dần đi xa, khinh thường lườm.

————————

Thành phố điện ảnh có một siêu thị nhỏ, đồ bên trong rất đầy đủ, giá cao, bình dân, giá thấp loại nào cũng có, tủ lạnh bán kem cũng chất đầy ba hàng, một hàng dài chủng loại các loại kem que giá rẻ, một hàng dài đặt các loại kem ốc quế, hàng giữa đặt các lại kem nhập khẩu.

Hứa Nùng không chút gì do dự, trực tiếp chọn hàng kem bình dân trong quầy kem, ở trong đầu tính toán số người, cuối cùng mua hai mươi que.

Đến lúc đứng ở quầy tính tiền, lại từ chỗ giá hàng bên cạnh nhân viên thu ngân chọn lấy một chiếc bật lửa, đồng thời quét mã, cuối cùng thanh toán hết một trăm đồng lẻ năm hào.

Lúc đi ra, bị một người va phải, trực tiếp ngã ngồi trên vũng nước, kính trên mặt cũng bị văng xuống bên cạnh, vỡ mất.

Người kia giống như rất gấp, nhưng cũng biết gây ra họa, liền vội vàng nâng Hứa Nùng dậy.

"Không sao chứ?"

Hứa Nùng nhìn vẻ mặt sốt ruột của đối phương, cũng không làm khó dễ.

"Tôi không sao, anh đi đi, tôi tự mình xử lý."

Đối phương liên tục nói cám ơn, nói xong cũng thật sự vội vã rời đi.

Sau khi người đó đi, Hứa Nùng cúi đầu nhìn. Ngoại trừ mắt kính bị vỡ, quần jean cũng bẩn một mảng lớn, còn bám đầy những vết bẩn ố vàng, nhơm nhớp dán lên trên đùi, rất khó chịu.

Không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng tình huống như thế này cũng không chịu được.

Cam chịu số phận quay người, lần nữa quay lại siêu thị.

"Xin lỗi, có thể mượn dùng phòng rửa tay một chút không?"

...

Sau khi đi vào phòng rửa tay, Hứa Nùng đem quần bẩn cởi ra, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Có điều trên người mặc áo T-shirt đủ dài, trực tiếp bao phủ lấy mông, ngược lại không cần lo lắng vấn đề lộ hàng.

Mắt kính trên mặt không còn, loại cảm giác quê mùa lại mộc mạc ít đi một nửa, Hứa Nùng nhìn chằm chằm mình trong gương vài giây, cuối cùng thở dài, cam chịu cầm lấy dây buộc tóc, giơ tay đem tóc dài của chính mình vấn lên đỉnh đầu.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, người nào đó trong gương cơ bản không có chỗ nào giống như lúc đầu, ngoại trừ chiếc áo T shirt dài rộng.

Có điều ngay cả chiếc áo T- shirt đang mặc trên người, cũng hoàn toàn không có cảm giác lôi thôi và cồng kềnh như lúc trước, thay vào đó nhiều hơn mỹ quan thời thượng.

Hứa Nùng nhìn đồng hồ, lại ước chừng lộ trình từ nơi này tới khách sạn, cuối cùng quyết định trước tiên về khách sạn tay quần áo.

...

Chu Khởi là bị một trận tiếng chuông điện thoại gọi tới đánh thức.

Hắn lúc đó đang ở một góc cửa trong thành phố điện ảnh ngủ, dưới thân là người phụ trách tìm cho hắn một chiếc ghế đơn giản nằm.

Hắn một thân quần áo màu đen, nửa nằm nửa dựa ở chỗ đó. Hai tay tùy ý ôm trước ngực, chân dài gác chồng lên nhau trên một chiếc ghế nhựa. Đầu hơi rủ xuống, tóc dài quá đầu nhẹ nhàng xõa ở trước trán, sống mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng.

Điện thoại di động ở trong túi hắn vẫn luôn không ngừng rung lên, liên tục sau khi hơn mười lần, hắn cuối cùng bị đánh thức.

"Nói."

Khi nhận điện thoại, hắn cau mày, vẻ mặt khó chịu.

Trần Tiến cùng Chu Khởi là quan hệ anh em tốt, cho nên nghe thấy lời hắn không thèm để trong lòng, cười hì hì nói: "Cậu thật sự đi thành phố điện ảnh dưới tay Thẩm Mộ Ngạn xem diễn?"

Thầm Mộ Ngạn trong miệng Trần Tiến cũng là hai người bạn tốt, đồng thời thành phố điện ảnh cũng là sản nghiệp nhỏ trong tay hắn.

Chu Khởi cả đêm ngày hôm qua không ngủ, vừa mới buồn ngủ một lúc lại bị Trần Tiến ồn ào đánh thức, thần kinh hai bên thái dương lúc này như bị kim châm nhảy đến phát đau.

"Cậu rảnh rỗi? Gọi điện chỉ hỏi chuyện này?"

"Hứ, cậu là thái độ gì vậy, tôi đây quan tâm cậu người anh em tốt này có được hay không!"

Chu Khởi lười để ý tới hắn, sau khi biết hắn không có chuyện gì gấp, liền đem điện thoại ra xa để ở một bên, nhấc người ngồi dậy.

Giọng nói của Trần Tiến đầu bên kia không ngừng vang lên: "Ôi chao, không phải bên đó có rất nhiều nữ minh tinh quay phim sao, thi đấu sắc đẹp sao?"

Chu Khởi lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, trên mặt giảm bớt khó chịu vừa nãy, bình tĩnh không ít.

Nghe thấy lời này của Trần Tiến, mặt mày của hắn lộ vẻ lười biếng, tùy ý đáp: "Đẹp cái rắm."

Không khác gì một trận so tài trang điểm.

"Em trai của tôi, cậu yêu cầu cũng quá cao, tôi nghe nói tiểu hoa đán Lưu XX cũng quay phim ở đó a, cậu không nhìn thấy sao? Rất xinh phải không! Còn có..."

Trần Tiến ồn ào nói không ngừng nghỉ, Chu Khởi câu được câu không lắng nghe, sau đó xoay người cầm hộp thuốc lá bên cạnh, rút ra điếu thuốc.

Bật lửa không biết bị hắn vứt đi nơi nào, mắt hắn theo bản năng liếc về phía bên cạnh, bật lửa không nhìn thấy, ngược lại nhìn thấy một cô gái yên tĩnh.

Đôi chân cô gái đó dưới ánh nắng trắng đến phát sáng, mái tóc tùy ý vấn lên đỉnh đầu bởi một chiếc dây buộc tóc, lộ ra vầng trán no đủ và gò má mềm mại, xinh đẹp.

Trong tay cầm một khối kem an tĩnh ăn, đôi môi dính một chút vết sữa trắng, trông trẻ con cùng ngọt ngào mềm mại.

Ánh mắt Chu Khởi phân tán nhìn về hướng bên đó, từ đầu đến cuối không có rời đi.

Giọng Trần Tiến bên kia vẫn vang lên: "... Quên đi, cùng cậu nhiều lời cũng uổng phí, cậu là loại đại thiếu gia vô dục vô ái không có tình cảm, vẫn là đợi ngày nào đó gặp được một cô gái nhất kiến chung tình, đến lúc đó mũi, miệng, chân to, chân dài đều trở thành bộ dáng cậu yêu thích, cậu xem tớ có đổ oan cho cậu không!"

Lời Trần Tiến còn chưa nói xong, khoảng cách, cách cô gái đó chỉ còn hai bước chân, Chu Khởi không đếm xỉa tới lưỡi không chống đỡ được hàm răng của tên kia, phút chốc, giơ tay ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện.

Chân dài nhấc tới, giống như vượt chướng ngại vật trên đường, trực tiếp giẫm lên trên giá đỡ đối diện.

Người đối diện bị chặn có chút trở tay không kịp, sợ hết hồn, trong hoảng sợ nhìn sang, tầm mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung.

Giây tiếp theo, Chu Khởi bộ dáng lười biếng, giọng nói mang theo chút vô lại mở miệng ——

"Mượn ít lửa?"

P.S lời bạn Tiến thật linh.

Bình luận

Truyện đang đọc