ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Dạo này không hiểu sao edit hơi chậm, cả buổi tối mà cũng không xong được 1 chương ?

Nên là mình tách ra post trước 1 nửa. Mọi người thông cảm.

~~~~~~

Chương 49 (1/2)

Suy xét đến việc không có bao nhiêu trò chơi bài hai cô gái có thể chơi, cho nên mấy người chơi là cách đơn giản nhất. Một người thành nhóm, người có bài to đi trước coi như thắng, ai bài nhỏ bị lưu đến cuối cùng, coi như thua.

Tầng một quán bar ánh đèn u ám, ánh sáng màu sắc xanh sắc đỏ không ngừng dao động, biến đổi, bởi vì do thời gian vẫn còn sớm, bên trong sàn nhảy không có kiểu người chen chúc người chật ních giống buổi tối.

Trên đài DJ ngược lại là vẫn luôn mang theo nhiệt tình, một bàn tay không ngừng xoay đĩa, một tay khác thì giữ tai nghe, ngẫu nhiên còn sẽ dùng ánh mắt cùng khách hàng dưới đài tương tác.

Nói tóm lại, tuy rằng lúc này người trong quán bar không nhiều bằng buổi tối, nhưng không khí lại như trước rất náo nhiệt.

Cho nên thời điểm Hoa Tí chia bài, hai cô gái ở đối diện vừa chờ bài vừa theo tiết tấu lay động thân thể.

Hứa Nùng không biết chơi bài, cho nên không mù quáng đi theo ồn ào tham dự.

Nhưng mà vừa rồi Chu Khởi náo loạn như vậy, cô cũng rất khó thật sự không thèm để ý thắng thua của bọn họ.

Cho nên tại thời điểm Hoa Tí chia bài xong, Hứa Nùng một bên giống như vô ý nhấp rượu ngọt trong cốc, một bên lặng lẽ thoáng nhìn về phía Chu Khởi bên kia.

Chỗ ngồi bên này ánh sáng quá tối, hơn nữa ánh đèn màu chiếu ra lại vẫn luôn không ngừng biến đổi, cô nheo mắt cố gắng nhìn mấy lần, cũng không thể nhìn rõ Chu Khởi bắt được rốt cuộc là lá bài gì.

Trần Tiến vừa vặn ngồi ở đối diện Chu Khởi cùng Hứa Nùng, lúc này nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nhịn không được mở miệng: "Ơ, em dâu, quan tâm thắng thua của huynh đệ tôi như vậy a."

Hứa Nùng vốn là bưng cốc rượu, động tác lặng lẽ nhích lại gần Chu Khởi bên kia lập tức khựng lại, trong nháy mắt, không những Trần Tiến, mà ngay cả ánh mắt của hai cô gái cùng Hoa Tí cũng nhìn về phía cô.

Hứa Nùng xấu hổ không thôi, không cần quay đầu cô cũng biết, Chu Khởi chắc chắn là đang nhìn mình.

Cô có chút chột dạ giải thích, "Không có, không có, tôi chỉ là xem náo nhiệt, tò mò anh ấy bắt được lá bài nào..."

Chu Khởi cười, lười biếng nhếch môi nhích đến gần bên người cô, "Nếu tò mò thì trực tiếp nói với anh a, đến, cho em xem."

Hứa Nùng nào còn có hưng trí xem bài gì, thuận tay đẩy mặt hắn ra, một chút cũng không khách khí, "Đừng náo loạn nữa, anh chơi bài cho tốt đi!"

Hắn nhìn dáng vẻ cô vẫn luôn rủ mắt không dám nhìn mình, trong lòng ngứa ngáy.

Hắn thấp giọng lại nói với cô câu: "Thật không tò mò à? Em nếu là không thèm để ý, anh có lẽ thua thật a."

Lời này truyền đến trong tai Hứa Nùng, lập tức lại làm cô liên tưởng đến cái kẹo bông hắn nói vừa nãy, trong nhất thời vừa xấu hổ lại buồn bực, tiện tay cầm một miếng trái cây trong khay hoa quả nhét vào trong miệng Chu Khởi

"Anh rốt cuộc có chơi hay không!"

...

Hai người trêu chọc qua lại bị Trần Tiến cùng Hoa Tí ở đối diện nhìn thấy, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng từ biểu cảm cùng phản ứng của Hứa Nùng, cũng không khó nhìn ra, khẳng định lại là Chu Khởi đang trêu chọc người ta đi.

Hoa Tí có chút không thể tin nhìn nhìn trái cây trong miệng Chu Khởi, lại nhìn vào bên trong mâm đựng hoa quả một cái, sau đó động tác cứng ngắc tiến đến trước mặt Trần Tiến.

"Tiểu Trần gia, nếu tôi không nhìn lầm, bà chủ nhét vào trong miệng Lão Đại chúng ta chính là... Chanh?"

Hoa Tí lại cẩn thận nhìn thoáng qua biểu tình của Chu Khởi, phát hiện trong miệng hắn ngậm miếng chanh, ngay cả lông mày cũng không nhăn chút nào, như trước cười cười nhìn về phía Hứa Nùng.

Hắn nghĩ rồi lại nghĩ về vị chua của quả chanh kia, không tự chủ được nuốt nước miếng, lại nói với Trần Tiến: "Yêu đương gì gì đó... Ha hả, có thể làm cho người ta biến thành mạnh mẽ ha."

Trần Tiến sờ cằm, "Chậc chậc" hai tiếng, "Hắn đây đâu phải biến thành mạnh mẽ a, đây đã là muốn biến dị đi. Nhưng mà tôi cũng rất khâm phục cô gái này, lại có thể đem tên ma vương từ nhỏ ngỗ nghịch đến lớn này thu phục được ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chậc, thật là nồi nào úp vung ấy a."

Phải biết rằng, Chu Khởi thật sự như lời hắn nói, là từ nhỏ ngỗ nghịch đến lớn.

Lúc đi học thì khỏi cần đề cập đến, từ trong trường đánh ra tới bên ngoài trường, trên cơ bản có thể nói coi như là một tiểu diêm vương. Sau đó lớn hơn một chút bắt đầu chơi đua xe lập đội xe, không ít sự việc trái với luân thường đạo lý được làm trong giai đoạn này.

Nếu để những người bị hắn hung hăng sửa trị lúc trước nhìn thấy dáng vẻ của hắn hiện tại, nhất định bị kinh ngạc đến cằm đều rớt xuống đất đi.

Hoa Tí nghe xong lời Trần Tiến nói, thở dài, "Ai, tiểu Trần gia, anh nói Lão Đại chúng ta còn cứu được sao?"

Trần Tiến quay đầu lại nhìn hắn một cái, dáng vẻ có chút kinh ngạc.

"Cứu cái gì mà cứu? Tôi nếu là gặp một cô gái mình thật sự thích, tôi cũng cố ý nhảy vào trong hố không đi ra."

"..."

...

Mấy người bắt đầu chơi bài, vừa bắt đầu ngược lại còn coi như hài hòa, trên cơ bản lúc xuất bài mỗi người đều muốn bài có thể theo phía trước, sau đó bài trong tay càng ngày càng ít đi, thế cục liền bắt đầu có chút rõ ràng.

Bài của Trần Tiến hoàn chỉnh trước, so sánh mà nói cũng có chút to, cho nên hắn trước tiên xuất hết giành vị trí đầu tiên.

Phía sau lục tục Hoa Tí cũng xuất bài xong, Lưu Ngải bên cạnh cũng xuất bài xong, đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại có một mình Trì Sa Sa cùng Chu Khởi.

Trì Sa Sa còn dư hai lá bài, đôi mắt cô xoay chuyển, chọn lá bài to nhất xuất ra trước.

Mọi người đều thấy rõ ràng, trong tay Chu Khởi chỉ có một lá bài, cô xuất ra chính là lá bài lớn nhất, hiển nhiên Chu Khởi là đảm đương không nổi.

Hắn nhìn bài trên bàn, thân thể dựa về phía sau, một cánh tay đặt trên lưng ghế sô pha, hơi hơi nghiêng người về phía Hứa Nùng bên kia.

"Bạn học nhỏ, anh phải thua thật rồi, làm sao đây?"

Hứa Nùng không hiểu sao có chút say.

Cô cảm giác trên người mình cuồn cuộn quét qua không ít mệt mỏi cùng men say, đầu óc cũng có chút không quá tỉnh táo, giống như gà mổ thóc hơi hơi gật đầu hai cái, Chu Khởi liền nhích lại gần.

Tiếng nhạc trong quán bar rất lớn, khi hắn nói chuyện phải tiến đến bên tai cô mới nghe được rõ.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Hứa Nùng luôn cảm thấy trong lúc đôi môi hắn mấp máy, dường như hơi nhè nhẹ dán lên vành tai cô, hơi thở của hắn mang theo hương vị chanh mát lạnh, từng chút từng chút truyền đến.

Cô cảm giác nhịp tim mình thật giống như đi theo tiết tấu trong âm hưởng của tiếng nhạc điện tử, "Thịch Thịch Thịch", một lần so với một lần càng mạnh, một lần so với một lần tiếng vang càng lớn.

Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt hơi hơi mang theo vẻ say rượu.

Hai người lúc này khoảng cách rất gần, ánh sáng sân khấu ở tầng chót của quán bar chiếu xuống, ánh đèn màu u ám đánh lên trên mặt Chu Khởi, không hiểu sao tăng thêm cho hắn một phần tà khí mê hoặc lòng người.

Khi bốn mắt gặp nhau, Hứa Nùng có loại cảm giác căng thẳng hô hấp không thông.

Chu Khởi mặt mày lười biếng nhếch khóe miệng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lại tiến sát lại gần cô, trong không khí mê say ái muội, khoảng cách của hai người gần như chỉ còn lại có mấy cm.

"Ừm? Làm sao đây?"

Khi hắn nói chuyện hơi thở phả vào trên mặt cô, Hứa Nùng cảm thấy lông mi mí mắt của mình dường như cũng muốn lây nhiễm hương vị của hắn.

Hai tay cô đặt ở bên hông theo bản năng siết chặt, mí mắt hơi hơi rủ xuống, không lại nhìn hắn.

Những người khác trên ghế dài sau khi thấy một màn như vậy, đều bắt đầu ồn ào.

Trần Tiến gọi cực vui vẻ: "Này này, đây là nhận thua trước à? Nhưng mà cũng là, Chu Khởi cậu vẫn còn thừa lại một lá bài, người ta xuất bài lớn nhất, cậu lấy cái gì đảm nhiệm a! Được rồi, nhận thua liền phải bị phạt a! Chậc, tôi cũng có chút không kịp đợi rồi..."

Lời nói của Trần Tiến làm Chu Khởi bật cười, tiếng cười không lớn, nhưng không hiểu sao lại chấn động Hứa Nùng một trận khẽ run.

"Bọn họ đều muốn xem anh hôn em kìa, bạn học nhỏ."

Hứa Nùng như trước không đáp lại, nhưng bàn tay đặt ở bên người nắm càng chặt hơn.

Mà Chu Khởi cũng nhìn thấy hết phản ứng của cô, thân thể chống ở trước người của cô dừng lại hai ba giây, sau đó khuôn mặt tuấn tú hơi hơi xê dịch sang bên cạnh.

Đôi môi hắn dán ở bên tai Hứa Nùng, hơi hơi bật hơi nói: "Thôi, hôm nay trước tiên bỏ qua cho em."

Nói xong, lại giống như là vô ý, ở bên tai cô hạ xuống một cái hôn khẽ, rất nhẹ, gần như không dùng chút lực nào, nhưng Hứa Nùng lại không hiểu sao cảm giác đầu quả tim giống như bị người gãi một cái.

Trong khoảnh khắc, Chu Khởi ngồi thẳng người dậy, lười biếng đem lá bài trong tay ném về phía bàn thủy tinh ở giữa.

Ban đầu mọi người đều cho rằng trong tay hắn chỉ còn lại có một lá bài kia, vào lúc này không hiểu sao biến thành ba lá, hơn nữa còn là ba lá A, trực tiếp liền dồn lá bài đơn lớn nhất của Trì Sa Sa vào chỗ chết.

Mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Trần Tiến, phản ứng vô cùng khoa trương, "Đệch, cậu đây là chơi chiến thuật tâm lý với bọn tôi đi, cậu cũng quá độc rồi, cậu đó!"

Chu Khởi tư thế lười biếng dựa vào trên sô pha, một cánh tay đặt ở phía sau Hứa Nùng, vẻ mặt không hề gì mỉm cười, "Thắng rồi cũng không được sao?"

Hắn thắng rồi, Trì Sa Sa muốn khóc.

Cô cái kẻ thua này phải hôn ai đây a!

Lưu Ngải vẫn luôn nhịn cười, túm lấy cánh tay Trì Sa Sa, nhỏ giọng cố vấn cho cô.

"Nếu không cậu hôn cái anh Trần kia đi, dù sao hôm nay gặp một lần về sau cũng sẽ không gặp lại, khẳng định sẽ không xấu hổ."

Trì Sa Sa lắc đầu cự tuyệt, "Không được, lỡ như tớ hôn ra cảm giác, đến lúc đó thật sự thành cái già trẻ yêu xa thì làm thế nào, tớ phải đem hết thảy manh mối đều bóp chết tại trong nôi!"

Lưu Ngải: "..."

Trì Sa Sa trái nhìn một cái phải nhìn một cái, cuối cùng phát hiện chỉ còn lại có một mục tiêu là Hoa Tí kia.

Nghĩ một chút, cô mang theo tư thế đập nồi dìm thuyền, đi về phía Hoa Tí.

Nâng khuôn mặt Hoa Tí lúc hôn xuống, xung quanh rất nhiều người xa lạ đều phát ra tiếng thét ồn ào, Hoa Tí mơ mơ màng màng bị hôn một trận, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại có một ý nghĩ ——

Mẹ, mẹ đã nói qua khi nào con tìm được vợ lúc đó sẽ đem tiền đền bù giải tỏa trong nhà cho con, có thể thực hiện rồi!

————————

Chương 49 (2/2)

Cả nhóm chơi đùa đến hơn mười một giờ đêm, lúc đi ra, Hứa Nùng đã say đến mí mắt cũng có chút không mở ra được.

Lông mày Chu Khởi hơi nhăn lại, vừa đỡ cánh tay cô, vừa nhìn về phía Trần Tiến.

Trần Tiến lúc ấy liên lục lắc đầu, hắn nhưng là cái gì đều không có làm a! Hắn còn cố ý dặn dò cho Hứa Nùng loại rượu ngọt nồng độ thấp nhất, ai biết cô uống loại kia cũng sẽ say a!

Nhưng mà sau đó đi ra ngoài thổi chút gió lạnh, Hứa Nùng ngược lại là hơi hơi tỉnh táo một chút.

Cô nhịn xuống cảm giác buồn nôn, mơ mơ màng màng giương mắt nhìn Chu Khởi.

"Chu Khởi..." Hứa Nùng mở miệng, giọng nói so với bình thường mềm mại hơn mấy lần, "Em có chút khát..."

Chu Khởi cảm giác trong ngực mình dấy lên ngọn lửa, lúc này cũng mẹ nó muốn bùng nổ, khi nhìn Hứa Nùng, ánh mắt cũng càng sâu hơn.

Hắn chịu đựng trong khoảnh khắc, cuối cùng giao cô cho hai cô gái bên cạnh, sau đó xoay người đi mua nước cho cô.

Trần Tiến vui sướng khi người gặp họa, hắn đẩy đẩy Hoa Tí, "Cậu tin hay không, Lão Đại của cậu sớm muộn gì cũng có thể luyện thành một môn võ công của kẻ trộm."

Hoa Tí còn đắm chìm trong hưng phấn vì bị Trì Sa Sa cường hôn, có chút lơ đãng đáp: "Cái gì?"

"Nhẫn thuật." Trần Tiến nói xong bản thân cũng nhịn không được bật cười, "Quay đầu lại tôi đặt cho hắn cái mai rùa, cậu lại mua cho hắn cái khăn đỏ trùm đầu!"

"..." Hoa Tí yên lặng xê dịch sang bên cạnh, tiểu Trần gia này bệnh điên nhìn qua hình như không nhẹ.

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa vẫn luôn ân cần hỏi Hứa Nùng có sao không, sợ cô khó chịu, còn hỏi cô có muốn ngồi trên bậc thềm một chút hay không.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nữ the thé ——

"Hứa Nùng?!!"

Thanh âm vô cùng lớn, người xung quanh gần như đều bị dọa giật mình, Hứa Nùng cũng bị chấn động cho thanh tỉnh, cố gắng nâng mí mắt giương mắt nhìn qua.

Kết quả vừa nhìn một cái, cô liền sợ tới mức men say giảm hơn phân nửa.

Người tới không phải ai khác, đúng là bà Tạ mấy ngày trước mới cùng Hứa Nùng cãi nhau một trận..

Bà ta mặc một thân lễ phục, nhìn như là mới đi ra từ cái tiệc rượu nào đó. Từ khi xuống xe, cửa xe cũng không đóng, bên trong cũng không có bóng dáng của ông Bùi.

Hứa Nùng âm thầm thở dài, vốn là bởi vì say rượu mà tâm tình nhẹ nhàng, vào giờ khắc này, nháy mắt rơi đến đáy cốc.

Cô cái gì cũng không nói, cứ an tĩnh như vậy nhìn bà Tạ từng bước từng bước một, khí thế hung hăng đi về phía mình.

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa nhìn ra bà Tạ không có ý tốt, theo bản năng đều chắn trước người Hứa Nùng.

"Tôi nói, bác gái này, bác là ai a? Bác..."

Lưu Ngải lời còn chưa nói hết, liền bị bà Tạ đẩy một cái sang bên cạnh.

Khuôn mặt bà ta lạnh lùng nhìn Lưu Ngải, "Tránh ra, tôi là mẹ nó!"

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa đều sửng sốt một chút, Trần Tiến cùng Hoa Tí ở bên cạnh cũng có chút ngoài ý muốn.

Trần Tiến vừa quan sát bà Tạ, vừa nghĩ, bà già này nhìn liền giống quý phu nhân nhà nào đó, làm thế nào, huynh đệ hắn còn tìm được một thiên kim tiểu thư à?

Cũng không phải a, hắn làm sao ở trong vòng luẩn quẩn Bắc thành chưa nhìn thấy qua bóng dáng của Hứa Nùng chứ?

Sự kinh ngạc của Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa không ít hơn Trần Tiến, các cô trầm mặc, nhưng lại vẫn không di chuyển.

Hứa Nùng không nhìn được nữa, khẽ chạm vào hai người đang che ở trước người mình.

"Không có việc gì, vị này đúng là mẹ đẻ của tớ."

Sau khi có được đáp án của Hứa Nùng, hai người mới lui một bước về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trên người bà Tạ, như là là sợ bà ta tức giận kích động lại làm gì đó với Hứa Nùng.

Tức giận trong lòng bà Tạ còn chưa tan, lúc trước sau khi bị người thanh niên kia giáo huấn qua, bà ta quả thật có ý trước tiên kiên nhẫn chờ một thời gian, dù sao bà ta cũng sợ sự tình thật sự bại lộ, nếu ông Bùi biết nguyên nhân Bùi thị xảy ra vấn đề là do mình, khẳng định sẽ có ý kiến.

Mà Hứa Nùng bên này, bà ta cũng là không dám hỏi han.

Đúng như lời người thanh niên kia nói, cô hiện tại vẫn chưa biết sau lưng mình có người thay cô làm chỗ dựa, nếu một khi biết, vậy đứa con gái này của mình, về sau chẳng phải là cách mình càng xa hơn sao?

Bà ta cực cực khổ khổ vi Hứa Nùng trải đường, đem cô lôi kéo đến bây giờ, bà ta không thể cho phép người khác hủy hoại hết thảy những điều này.

Cho nên bà ta chỉ có thể trước tiên chịu đựng, chờ đến thời cơ thích hợp, lại đi tìm Hứa Nùng nói chuyện.

Nhưng là không nghĩ tới, chờ đến lại là hình ảnh khiến bà ta nổi nóng!

Bà Tạ xưa nay đều là đem Hứa Nùng ăn diện theo hướng yểu điệu thục nữ, bà ta cũng luôn nói với Hứa Nùng, bình thường kết bạn phải thận trọng, muốn kết liền kết một vài đối tượng tương lai có thể trợ giúp phát triển thành nhân mạch, không cần chơi cùng người không đứng đắn.

Kết quả thế náo!

Cô lại có thể đem lời bà ta nói trở thành gió bên tai!

Bà Tạ nóng lên, cũng không quan tâm vẫn còn có người ở trước mặt mình hay không, thuận tay liền chỉ ngón tay về phía Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa ở bên cạnh.

"Tôi mặc kệ cô trọ ở bên ngoài, tin tưởng cô, không quản lý cô, sau đó cô chính là đối đãi tín nhiệm của tôi như vậy sao?! Cả ngày cùng mấy người bạn bè không đàng hoàng xen lẫn cùng nhau?! Hứa Nùng, cô thật quá làm tôi thất vọng rồi!"

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa đều ngây người, không đàng hoàng? Ai cơ? Nói các cô sao?

Lời chói tai này Hứa Nùng cũng không nghe nổi nữa, con ngươi cô nhàn nhạt hướng về phía bà Tạ, giọng nói có chút thấp có chút lạnh.

"Mẹ, các cô ấy đều là bạn của con, phiền mẹ nói chuyện chú ý một chút."

"Cô lại có thể thừa nhận?" Bà Tạ cảm thấy bản thân muốn bị Hứa Nùng tức chết rồi, dây thần kinh hai bên huyệt thái dương cũng hung hăng nhảy lên, "Bọn họ ăn mặc thành như vậy, có thể là cái người tốt gì? Hứa Nùng, mẹ biết bình thường quản lý con quả thật có chút nghiêm khắc, nhưng con cũng không có thể ngược lại giao lưu với loại bạn bè này đến chọc tức mẹ a."

Bà Tạ kỳ thật hiện tại tức giận vô cùng, muốn mắng Hứa Nùng một trận, nhưng sau khi bà ta vừa thét lên một tiếng kia, liền ý thức được lúc này thân ở bên đường, hơn nữa còn là trong trung tâm thành phố, một khi gặp được người quen nào đó, vậy liền quá mất thân phận.

Cho nên bà ta lại giống như trước đối với Hứa Nùng, cho cây gậy lại cho quả táo ngọt.

Bà ta nửa khuyên nhủ nửa dỗ dàng lại đối với Hứa Nùng nói: "Như vậy đi, chúng ta đừng đứng ở bên đường nói chuyện nữa, con hôm nay quay về với mẹ, chúng ta về nhà nói chuyện một chút, được không?"

Hứa Nùng yên lặng nhìn bà ta, một lát sau, nói: "Không cần, mẹ, ngày mai con còn phải lên lớp, không thể đi cùng mẹ."

Bà Tạ lần này thật sự là bị Hứa Nùng làm cho giận điên lên, cảm thấy thái độ này của cô quả thực dầu muối không vào!

Bà ta kích động, nâng tay liền lại muốn quạt cho Hứa Nùng một bàn tay.

Người ở xung quanh lúc này đều thót tim, Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa mới vừa muốn tiến lên giúp Hứa Nùng chắn một chút, lại bị người đoạt trước.

Chỉ thấy Chu Khởi vài bước vọt tới trước người Hứa Nùng, nâng tay lên trực tiếp kéo chặt cánh tay giơ lên của bà Tạ, tiếp đó, hung hăng hất ra.

Sức lực của hắn không khống chế chút nào, bà Tạ bị hắn hất ra lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.

Lái xe vẫn luôn chờ ở trong xe thấy phu nhân nhà mình bị khi dễ, có chút nhìn không được, nhanh chóng xuống xe đi qua đi đỡ lấy bà ta.

Nhưng nào ngờ bà Tạ căn bản không cảm kích, ngược lại giống như điên rồi, dùng sức vùng ra khỏi người lái xe.

Tiếp đó, bà ta hung hăng chỉ ngón tay về hướng Chu Khởi bên kia.

"Tôi cuối cùng biết cô vì cái gì chắc chắn như vậy, được a, Hứa Nùng, cô đây là có núi dựa? Cảm thấy không cần tôi người mẹ này nữa phải không?!"

Hứa Nùng vẻ mặt không hiểu ra làm sao, chắc chắn cái gì? Núi dựa gì?

Khuôn mặt Chu Khởi yên tĩnh, như là một chút cũng không đem bà Tạ để vào mắt.

Hắn đem nắp bình nước khoáng vừa mua vặn ra, sau đó đưa tới trước mặt Hứa Nùng, "Không phải em khát sao? Uống trước một ngụm đi."

Bà Tạ thấy mình hoàn toàn bị làm ngơ, lửa giận trong đầu càng cháy hừng hực.

"Hứa Nùng, cô cho là hắn sẽ che chở cho cô bao lâu?! Tôi nói cho cô biết, trên thế giới này trừ bỏ tôi mẹ đẻ của cô ra, không người có thể thật sự yêu cô bảo vệ cô cả đời! Cô tốt nhất tỉnh táo một chút cho tôi!"

Biểu tình của Hứa Nùng hơi đình trệ, trong đầu càng nặng nề.

Mà Chu Khởi ở một bên nghe xong lời bà Tạ nói, quanh người cũng tràn ra hơi thở lạnh lẽo âm trầm trong ngày thường ít có.

Hắn muốn cười nhưng không cười nhếch môi, khi nhìn sang bên kia, đáy mắt mang theo ý lạnh.

"Vậy bà nhất thiết phải sống lâu trăm tuổi, luôn mở to mắt nhìn, tôi làm sao đem cô ấy đặt trong lòng bàn tay chăm sóc cả đời."

————————

Trên đường trở về, Hứa Nùng cùng Chu Khởi ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Sau đó từ trên xe taxi đi xuống, lúc hai người an tĩnh đi về phía nhà trọ bên kia, Hứa Nùng không nhịn được trước.

Cô quay đầu nhìn Chu Khởi một cái, giống như là có chút do dự, "Anh... Anh biết vừa mới rồi người kia, là mẹ của em đi?"

Dáng vẻ Chu Khởi rất không hề gì, "Ừ, bà ấy không phải nói rồi sao."

"..." Biết là mẹ của cô, lại còn không khách khí như vậy?

Hứa Nùng không nói rõ được tâm tình của mình lúc này, giống như có chút vui vẻ, lại giống như là có chút lo lắng.

Ngược lại là Chu Khởi, nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của cô, nhẹ nhàng cong ngón tay gõ xuống đầu cô.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa. Ở chỗ anh từ trước đến giờ chưa từng làm bộ làm tịch lễ phép, cô gái nhà mình cũng bị người khi dễ thành như vậy, anh còn nghĩ gì đến chuyện tôn trọng trưởng bối chứ? Em cũng đánh giá lý trí của anh quá cao rồi."

Nói xong, hắn dừng một chút, rồi lại mở miệng: "Hay là nói, em cho rằng lời anh nói lúc trước, sẽ vẫn luôn che chở em gì gì đó là tùy tiện nói đùa?"

Hứa Nùng im lặng, lắc lắc đầu.

"Cái này không được sao?" Chu Khởi vươn tay nhéo hai má Hứa Nùng, "Dù sao ở chỗ anh, ai cũng không thể bắt nạt em, cho dù người đó là mẹ đẻ của em cũng không được."

Hứa Nùng nghe được những lời này có chút hoảng hốt, bước chân cô có chút máy móc vẫn luôn đi về phía trước, cũng không nhìn hắn nữa.

Lúc này, phương xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chuông mơ hồ, là cái chuông lớn bên ngoài giáo đường cách một con phố đang đúng giờ đổ chuông.

Chu Khởi lười biếng nhếch môi cười, theo sau lưng Hứa Nùng, mở miệng nói: "Bạn học nhỏ, qua mười hai giờ rồi, thời gian đếm ngược là 21 ngày a."

Hứa Nùng nghe xong lời hắn nói, bước chân đột nhiên dừng lại.

Sau khoảng hai ba giây, cô yên lặng xoay người, cất bước đi về phía hắn.

Gió đêm mang tới cảm giác mát mẻ đầu thu, trong không khí thoảng qua hương thơm nhàn nhạt không rõ tên.

Trên bầu trời đêm không có mấy ngôi sao, một vầng trăng tròn sáng ngời treo ở nơi đó, rắc ánh sáng dịu dàng vây xung quanh hai người.

Hứa Nùng từng bước từng bước một đi đến trước mặt Chu Khởi, sau khi bước chân ngừng lại, ngửa đầu nhìn về phía hắn.

Tiếp đến, chỉ thấy cô nhẹ kiễng chân, cánh môi hơi hơi chạm một chút vào đôi môi hắn.

Một khoảnh khắc kia, không biết là nhịp tim của ai có chút loạn, chấn động bên tai người đến ngứa ngáy.

Trong khoảnh khắc, Hứa Nùng lại lần nữa đứng ở trước mặt hắn, trong đôi mắt to đen bóng, có kiều diễm ướt át, cũng có dũng khí muốn bất chấp tất cả.

"Thời gian đếm ngược, 0 ngày."

Bình luận

Truyện đang đọc