DỤ DỖ TRAI NGOAN VỀ LÀM CHỒNG



Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong Từ Di Nhiên cùng Cố Dã ra sân bay đến thành phố lão Tu tham gia tiệc chào đón Tu Kiệt về nước. Sở dĩ lần này Từ Di Nhiên đưa Cố Dã theo là vì lời hứa hôm trước, cũng không đành lòng để anh ở lại một mình dù biết khi đến đó sẽ chạm mặt Tu Kiệt.

Trời đông se lạnh, Cố Dã mặc áo len cổ lọ màu nâu, bên ngoài thêm lớp áo khoác dày màu trắng, vóc dáng cao gầy trông anh như một chàng sinh viên ngây ngô. Bên cạnh anh, Từ Di Nhiên từ đầu đến chân một màu đen, cổ áo len kéo che qua miệng, mặc cùng áo khoác da, phong thái mạnh mẽ cuốn hút trái ngược Cố Dã.

Đôi boot qua mắt cá mang trên chân Từ Di Nhiên cao mười ba phân, rút ngắn chiều cao của cô và Cố Dã còn mười centimet.

Lần này ngoài Từ Di Nhiên đưa Cố Dã theo còn có ông bà Từ và A Nhĩ. Bà Từ và lão Tu là bạn cũ, ông ấy có ơn với mẹ con bà, nay ông ấy muốn mở tiệc khoe con tài giỏi, bà cũng không thể viện cớ tránh né, đành phải đích thân đến chúc mừng.

Trên máy bay, ghế nằm hạng thương gia được tách ra bởi những tấm ngăn, tạo không gian riêng tư cho mỗi hành khách. Chỗ Từ Di Nhiên cạnh cửa sổ, chỗ Cố Dã ngay kế bên cạnh cô, cách một lối đi là A Nhĩ và ông bà Từ.

Chuyến bay kéo dài gần một tiếng rưỡi, máy bay cất cánh chưa được mười lăm phút, Cố Dã ngồi một mình buồn chán, quay sang bắt gặp Từ Di Nhiên đang thẳng người nhắm mắt ngủ.

"Bà xã." Cố Dã gọi nhỏ, biểu cảm nũng nịu muốn được quan tâm.


Từ Di Nhiên mở mắt nhìn Cố Dã một cái, mơ màng nói: "Qua đây."

Cố Dã lập tức tươi cười, hí hửng sang nằm đè nửa người trên người Từ Di Nhiên, mặt kề sát bên đầu cô, tay chân thoải mái gác trên cơ thể cô, cả hai cứ thế ôm nhau ngủ cả đoạn đường bay.

Đối với việc luôn phải đối phó với những kẻ hai mặt xung quanh, Từ Di Nhiên giỏi nhất chính là điều khiển cảm xúc trên gương mặt mình. Nhiều lúc mệt mỏi cùng hạn, đau đớn vì vết thương cô cũng cố tỏ ra bình thường nhất có thể, bởi nếu tỏ ra yếu đuối thì chắc chắn sẽ bị đâm sau lưng bất cứ lúc nào.

Trước khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Từ Di Nhiên đã quay lại trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, khác hẳn lúc mới xuất phát. Cô hôn lên môi Cố Dã đánh thức anh, vị đắng của cafe trên lưỡi cô trong miệng anh khiến anh nhăn nhó hé mắt.

Từ Di Nhiên đã ngồi dậy, cầm cốc cafe uống thêm một ngụm, Cố Dã khát nước chưa mở miệng đã được cô mở nắp chai nước lọc đưa đến cho anh.

Cố Dã uống nước xong vừa hạ chai nước xuống thì Từ Di Nhiên bỗng đưa mặt tới, anh chỉ ngoan ngoãn đặt môi lên môi cô. Đúng một giây sau gáy Cố Dã bị Từ Di Nhiên giữ lấy, lần nữa cô đưa lưỡi mang theo vị đắng chạm vào lưỡi anh khiến anh vội rút người lại, thụt lưỡi sâu vào trong tránh né.

Từ Di Nhiên bật cười trước dáng vẻ cam chịu của Cố Dã, vừa nghiêng người về trước liền thấy ngay vẻ mặt khinh bỉ của A Nhĩ, cậu nhăn răng chê bai một cách công khai. Từ Di Nhiên thản nhiên nhướng mày khiêu khích, A Nhĩ liền bĩu môi quay mặt đi, uống một ngụm lớn nước trái cây.

Đáp xuống sân bay, di chuyển đến căn biệt thự ở rìa thành phố, ngày chủ nhật ngoài đường đông đúc xe cộ, gần đến nơi không gian yên ả hẳn.

Trong khuôn viên rộng lớn, bàn ghế đã được xếp ngay ngắn chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Xe chạy dọc lối dẫn từ cổng đến cửa chính, Tu Kiệt và lão Tu từ sớm đã đứng trước của chính chờ đợi.

A Nhĩ xuống xe trước, tiếp đó là ông bà Từ, Tu Kiệt vội vàng bước nhanh chân đến chào hỏi, sau đó liền lướt qua đến ôm chầm lấy Từ Di Nhiên, vui mừng nói: "Bà xã, em trở lại rồi."

Cố Dã đứng cạnh kinh ngạc tròn mắt, sốc đến quên cả thở, Từ Di Nhiên lén lút có chồng nhỏ còn đưa anh đến cùng, đây chẳng khác nào đang cố tình làm tổn thương anh.

Ông bà Từ đang tay bắt mặt mừng với lão Tu, nghe Tu Kiệt nói xong đơ người, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Cố Dã.

Từ Di Nhiên bình thản đẩy Tu Kiệt ra, vươn tay ôm eo Cố Dã kéo lại gần cô, thong thả lên tiếng nhắc nhở Tu Kiệt: "Phải biết lớn nhỏ."

Khóe môi Tu Kiệt cong nhẹ, thầm nghĩ Từ Di Nhiên bên ngoài từ chối nhưng bên trong trái ngược. Anh đưa tay ra trước mặt Cố Dã, tươi cười buông lời khiêu khích: "Chào, tôi là Tu Kiệt, từ giờ phải phiền cậu chia sẻ tình cảm của Di Nhiên rồi. À, dù sao vai vế cậu lớn, tôi cũng nên gọi cậu một tiếng “anh” nhỉ? Anh."


Lúc Tu Kiệt nói chuyện, Từ Di Nhiên không nhịn được quay đầu ra sau, đang buồn cười lại nhìn thấy A Nhĩ đang đứng phía sau cũng mím chặt môi cười, hại cô suýt chút nữa cười phát ra tiếng, may mà kịp cắn chặt môi nhịn lại.

Đối diện với dáng vẻ tự tin của Tu Kiệt, Cố Dã ngơ người ra, cảm giác thất vọng hụt hẫng bao trùm, anh liếc nhìn sang Từ Di Nhiên, trên mặt cô hiện lên nét cười, ánh mắt sâu xa nhìn nơi khác.

Bà Từ thấy Cố Dã chịu tủi thân liền tức nổi xung thiên, định lao đến chửi cho Từ Di Nhiên một trận nhưng ông Từ nhanh hơn giữ lại, nghiêm mặt lắc đầu ngăn cản, chuyện gia đình riêng tư không thể làm ầm ĩ trước mặt người ngoài sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Từ Di Nhiên.

Mang đồ về phòng, vừa vào trong Cố Dã đã đến ngồi ở mép giường, quay ra ban công mà khóc tức tưởi, anh luôn cho rằng Từ Di Nhiên ra ngoài “trêu hoa ghẹo nguyệt” chỉ là trước khi kết hôn, nhiều hơn cũng chỉ là tìm người khác chơi đùa Cố Chính Vũ, anh vĩnh viễn không ngờ rằng cô thật sự có người khác bên ngoài.

Bóng lưng ủy khuất của Cố Dã khiến trái tim Từ Di Nhiên run lên, cô chậm rãi đến trước mặt cởi áo khoác giúp anh cho bớt bứt rứt. Ném áo khoác Cố Dã sang một bên, Từ Di Nhiên khom người đối mặt với anh, ngón trỏ nâng cằm anh lên, mắt mũi đỏ ửng trên làn da trắng quá đỗi đáng yêu, cô bật cười hỏi: "Sao lại khóc?"

Nước mắt Cố Dã tuôn ra như thác lũ, nghẹn ngào nói: "Em không cần anh nữa phải không?"

"Ai nói không cần? Hai người ở hai nơi đâu phải tranh giành."

Chỉ định đùa một chút, nào ngờ Cố Dã kích động đứng bật dậy tức giận bỏ đi, Từ Di Nhiên phản ứng nhanh lẹ, nắm vai anh nhấn ngồi lại.

Cô trở về trạng thái nghiêm túc, lấy khăn giấy trong hộp trên bàn lau nước mắt cho anh, xuống giọng nói: "Em đùa thôi."

Cố Dã giận dỗi gạt tay Từ Di Nhiên ra, tầm mắt hướng xuống sàn nhà, giọng nói đầy ấm ức trách móc cô: "Ba mặt một lời em còn nói đùa?"

Không có tiếng trả lời, Cố Dã vừa ngước mắt lên thì Từ Di Nhiên đã đẩy anh nằm xuống giường, cô một chân quỳ gối để giữa hai chân anh, hai tay chống hai bên đầu anh, nét mặt thấp thoáng sự thần bí.

Cố Dã ngưng khóc, trơ mắt nhìn cô gái đang ở trên mình, anh khẽ nuốt nước bọt đầy căng thẳng.

"Anh nghĩ em còn sức để lấy thêm một người chồng?" Vừa nói, ngón tay từ Di Nhiên vừa vuốt xương hàm Cố Dã dọc lên tai.

Lòng Cố Dã rối loạn, ý của Từ Di Nhiên lúc đối diện với Tu Kiệt và bây giờ lại hoàn toàn khác.


Cố Dã định hỏi rốt cuộc Từ Di Nhiên có ý gì, vừa mở miệng đã bị Từ Di Nhiên cưỡng hôn, xâm chiếm một cách có hợp pháp. Chuyện còn chưa làm rõ, Cố Dã không thể giả vờ thuận theo, anh giơ tay đẩy Từ Di Nhiên ra, kết quả bị cô nhanh hơn giữ hai cổ tay anh nhấn xuống đệm.

Nằm dưới, bị Từ Di Nhiên cưỡng chế, Cố Dã sau một lúc đấu tranh tư tưởng đành buông xuôi. Trên đời này, thứ anh khó chống cự nhất chính là sự tấn công của Từ Di Nhiên.

Cánh cửa đột ngột bật mở, theo sau là giọng nói hào hứng của Tu Kiệt vang lên: "Bà xã."

Cố Dã hoảng loạn mở to mắt, Từ Di Nhiên mặc kệ mọi thứ xung quanh không hề dừng nụ hôn lại. Có sự chứng kiến của Tu Kiệt, Cố Dã ngượng ngùng nhưng Từ Di Nhiên thì không, muốn hôn liền hôn, không cần để ý đến cảm nghĩ của người khác.

Tu Kiệt trợn mắt kinh ngạc nhìn Từ Di Nhiên khống chế cưỡng hôn Cố Dã trên giường, giọng anh run lên gọi thêm lần nữa: "Di Nhiên..."

Từ Di Nhiên không hề quan tâm tới, ngược lại sờ soạng da thịt dưới áo Cố Dã, anh căng thẳng nói nhỏ: "Bà xã... ư..."

Điểm nhạy cảm là yết hầu bị Từ Di Nhiên lướt qua lướt lại, Cố Dã không ngăn được âm thanh lọt ra khỏi cổ họng khiến anh xấu hổ đến đỏ mặt.

Trong khi đó, Tu Kiệt bị hình ảnh sống động trước mặt làm cho hồn xiêu phách lạc, trước đó biết Từ Di Nhiên rất bạo dạn, chỉ là không ngờ bạo dạn đến mức một người đàn ông như anh ta cảm thấy không bằng.

Cả người Cố Dã gồng cứng phản kháng, Từ Di Nhiên cuối cùng cũng chịu dừng lại, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Tu Kiệt đang đứng đờ người ở gần cửa, khẽ nở một nụ cười ẩn ý mời gọi: "Có muốn tham gia chung không?"






Bình luận

Truyện đang đọc