DỤ DỖ TRAI NGOAN VỀ LÀM CHỒNG



Trái tim Cố Dã trở nên lạnh lẽo, anh không ngờ trong mắt người nhà họ Cố chỉ lợi dụng anh vì những đồng tiền, từ Cố Chính Vũ cho đến bố ruột của anh. Trước đó Từ Di Nhiên đã vạch rõ ra ranh giới, còn âm thầm giúp Cố Dã tránh xa những kẻ xấu xa, anh lại sau lưng làm trái ý cô.

Biểu cảm Cố Dã thất vọng nhìn lão Cố, trước khi đến đây anh còn nghĩ vì anh cũng là một thành viên trong gia đình nên mới được gọi về, thực chất thứ mà người ta nghĩ không giống như anh nghĩ.

“Bố cần bao nhiêu?” Cố Dã lãnh đạm lên tiếng hỏi.

“Cố Dã, con đừng hiểu lầm, dạo gần đây công ty làm ăn bết bát, Chính Vũ cũng không biết bị gì giam mình trong phòng không nói với ai, cả nhà chỉ còn có thể nhờ vào con cứu giúp.” Lão Cố tỏ ra áy náy nhưng vẫn không quên mục đích chính, số tiền hơn hai tỷ được người bao nuôi Cố Dã đưa xài chẳng bao lâu đã hết, nếu không có tiền thì những ngày sau này của ông ta chắc chắn không còn dễ dàng.

“Con...” Cố Dã trong lòng rất giận, rất muốn một lần đưa tiền dứt khoát rồi cắt đứt với nhà họ Cố, nhưng chuyện anh đến đây đã không hỏi ý Từ Di Nhiên, nếu tự quyết định đưa tiền cho lão Cố để cô biết sẽ không hay, anh đành nói: “Bố cần bao nhiêu cứ nói, con sẽ về bàn bạc lại với vợ con.”

Lão Cố mừng rỡ đến mặt mày hớn hở, ông kéo Cố Dã đến một góc, thì thầm nhỏ: “Thật tốt quá, nếu có thể con có thể cho bố thêm khoảng hai tỷ không?”

“Hai tỷ? Làm sao bọn con có số tiền đó được?” Cố Dã kinh ngạc tròn mắt, anh không ngờ bố anh lại đòi một số tiền lớn như thế này.

“Lần trước người bên vợ con đã đưa bố hai tỷ, còn nói là số tiền nhỏ, thêm hai tỷ có nghĩa lý gì đâu, chẳng lẽ cha con mà con lại tính toán từng chút ấy?”


Cố Dã hoàn toàn không biết số tiền mà Từ Di Nhiên có, anh vẫn luôn nghĩ lúc đăng ký kết hôn cô đã chuyển hết cho anh, kể cả thẻ tín dụng cô đưa anh xài, anh vốn không biết chính xác có bao nhiêu tiền trong đó.

“Lão Cố! Tiếp khách!”

Giọng bỡn cợt của A Nhĩ gọi lớn từ bên ngoài, sống lưng Cố Dã lạnh toát, lão Cố cũng hốt hoảng giật mình.

Ngay khi Từ Di Nhiên bước vào nhà, không chỉ Cố Dã mà vợ chồng lão Cố cũng chết đứng tại chỗ. A Nhĩ đến kéo ghế ở bàn đang bày đồ ăn cúng ở giữa nhà cho Từ Di Nhiên ngồi xuống, mẹ Cố Chính Vũ cũng vội chạy sang chỗ lão Cố và Cố Dã đang đứng đối diện Từ Di Nhiên.

“Chị Nhiên, sao chị đến không báo trước, để tôi còn biết mà nghênh đón...” Lão Cố khúm núm trước Từ Di Nhiên, sắc mặt nhợt nhạt đi vài phần.

Từ Di Nhiên lấy thuốc lá châm một điếu, hút một hơi phả ra khói trắng, chậm rãi nói: “Con mèo nhà tôi đi lạc, sẵn tiện ghé sang đây hỏi thăm ông.”

Hai vợ chồng lão Cố nhìn nhau trong hoảng loạn, lão Cố thầm đoán sự xuất hiện của Từ Di Nhiên liên quan đến Cố Chính Vũ, ông vội mở lời: “Chị Nhiên, Chính Vũ dạo này không khỏe lắm cho nên không thể đến gặp chị.”

Từ Di Nhiên hút thêm một hơi, dáng vẻ chẳng mấy hứng thú nhìn lão Cố mặt mày lấm lét khom lưng trước mặt mình. Khóe môi cô cong nhẹ ẩn ý, nhẹ nhàng cất tiếng: “Nhắc mới nhớ, nhân tiện đây ông có muốn mua những đoạn clip bán thân của con trai cưng ông không?”

Lão Cố và vợ hoảng hốt nhìn nhau không dám tin vào những gì vừa nghe thấy, giọng ông ta trở nên run rẩy xác nhận lại: “Chị Nhiên, chị đang nói Chính Vũ nhà tôi?”

“Còn ai?” Từ Di Nhiên nhướng mày hỏi, bật cười cảm thán: “Lúc nãy ở ngoài, tôi nghe vợ ông nói con trai lớn ông bám váy đàn bà, được bao nuôi, thế nên con trai bà ta đi bán thân để hơn thua?”

Không gian trở nên ồn ào, những người khách xúm chụm vào nhau bàn tán, mẹ Cố Chính Vũ sốc đến trợn tròn mắt, tay chân bủn rủn không còn đứng vững.

Lão Cố huyết áp tăng đột ngột khiến khó thở, thái độ này của Từ Di Nhiên và bộ dạng suy sụp suốt nhiều ngày của Cố Chính Vũ chắc chắn đã có chuyện, ngày đó ông đã ngăn cản nhưng Cố Chính Vũ lại kiên quyết lấy lòng Từ Di Nhiên, giờ thì cả nhà đều thê thảm.

Ánh mắt Từ Di Nhiên chuyển từ vợ chồng lão Cố sang Cố Dã, trong ánh mắt cô không còn chút tình cảm nào, ngược lại là sự lạnh nhạt chán ngán. Đã bị Từ Di Nhiên bắt gặp tại trận, Cố Dã cho dù có một ngàn lời biện minh cũng không đủ.

“Thiểu năng, bám váy đàn bà, được bao nuôi, cặp kè với những người phụ nữ đáng tuổi mẹ? Vợ sau ông xúc phạm con trai ông, ông lại không một tiếng bênh vực?”

Giọng nói mang theo sự đe dọa của Từ Di Nhiên vừa cất lên đã khiến lão Cố tái xanh mặt, tinh thần đang hoảng loạn nên hoàn toàn không còn đủ tỉnh táo để nghĩ ngợi, chỉ biết nói vội: “Là bà ấy ăn nói vớ vẩn.”

“Ăn nói vớ vẩn? Từ khi nào chồng của Từ Di Nhiên tôi để cho các người ăn nói vớ vẩn?”

Hai vợ chồng lão Cố sốc đến ngã khuỵu xuống đất, không khí sôi nổi lên, ai nấy đều phát hiện ra một chuyện động trời.


Từ Di Nhiên thong thả đứng dậy, dùng bàn chân mang đôi boot đen nặng trịch, gót cao dày giẫm lên ngực mẹ Cố Chính Vũ, giọng nói đầy đay nghiến: "Bà nói chồng tôi thế nào, nhắc lại tôi nghe?"

Mẹ Cố Chính Vũ bật khóc lớn tiếng, lão Cố bên cạnh phải vật vã cầu xin: “Chị Nhiên, xin chị đừng nóng, là tôi không quản được bà ấy, có xử xin xử tôi."

Lão Cố vừa dứt lời, chân Từ Di Nhiên đã đạp thẳng vào ngực lão Cố khiến ông ta bật ngửa ra sau. Lão Cố ôm ngực đau đớn hét lên một tiếng, không thể gượng ngồi lên nổi.

Cố Dã vừa nhấc chân định chạy đến cản nhưng lập tức bị A Nhĩ cản lại, còn nói thêm một câu khiến anh nửa bước cũng không dám tiến: "Anh mà đến chị sẽ giết bọn họ đấy."

Từ Di Nhiên quay lại mẹ Cố Chính Vũ, giận dữ quát lên: “Nói!"

Mẹ Cố Chính Vũ khóc lóc, nước mắt chảy đầm đìa vội vã quỳ gối, chắp tay khẩn khiết: “Tôi sai rồi chị Nhiên, xin hãy tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi cầu xin chị..."

Từ Di Nhiên rút trong túi quần sau ra một con dao bấm, vứt vào người lão Cố, ung dung ra lệnh: “Quản không được thì cắt lưỡi bà ta."

Không khí đột nhiên ồn ào lên, Từ Di Nhiên vừa xoay nửa mặt liếc nhìn tất cả liền trở nên im bặt. Cô nhếch môi nhìn lão Cố đang run rẩy cầm dao trong tay, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hoặc là cắt lưỡi bà ta, hoặc là năm sau các người làm giỗ cùng ngày.”

"Chị Nhiên, tôi sai rồi, xin tha cho tôi, tôi không dám nữa." Mẹ Cố Chính Vũ dập đầu sát đất van xin, máu ở trán cũng dần rỉ giọt.

"Bà xã." Cố Dã sợ hãi gọi Từ Di Nhiên, bị cô ném cho cái nhìn lạnh lùng cảnh cáo. Trước đây Từ Di Nhiên luôn nhường anh, mọi thứ thuận theo ý anh nhưng lần này thì không, cô đã thật sự tức giận.

"Làm đi." Từ Di Nhiên mất kiên nhẫn hối thúc lão Cố.

Tay lão Cố run lên bần bật làm rơi dao xuống đất, ông ta kinh hãi lắc đầu, quỳ lên xin Từ Di Nhiên trong hoảng loạn: “Chị Nhiên, nể tình..."

"Câm miệng!" Từ Di Nhiên quát lớn cắt ngang: “Ông còn dám mở miệng bảo Cố Dã là con ông? Không ngượng miệng à? Lúc trước các người đối xử với chồng tôi thế nào, hôm nay tôi sẽ tính gấp bội!"

Tay Từ Di Nhiên đưa ra giữa không trung, A Nhĩ rút súng ở thắt lưng sau lưng đặt vào tay cô.

Ai nấy vội vàng bám víu lấy nhau, vợ chồng lão Cố mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy trợn mắt hốt hoảng không còn nói được lời nào.

Họng súng vừa chĩa vào vợ chồng lão Cố, Cố Dã cố chấp lao đến giữ tay Từ Di Nhiên, khẩn khiết van nài: “Bà xã, đừng như vậy mà."

Ngay lập tức, hai vợ chồng lão Cố túm được phao cứu sinh là Cố Dã, họ nắm chân quỳ lại anh cầu cứu.


"Cố Dã, dì sai rồi, xin con bỏ qua lỗi lầm của dì."

"Cố Dã, chúng ta từng là người một nhà, chúng ta sống chung bao nhiêu năm, không còn tĩnh vẫn còn nghĩa, bố sẽ dạy lại dì, cũng sẽ chỉnh đốn lại bản thân, bố thề đây là lần cuối."

Cố Dã khó xử nghẹn lời ở cổ, anh giữ chặt cánh tay Từ Di Nhiên, nước mắt anh chợt dâng trào, không còn cách nào khác cứu lấy vợ chồng lão Cố: “Bà xã, bỏ qua một lần này nữa thôi, anh xin em."

Từ Di Nhiên thất vọng trả súng lại cho A Nhĩ, dùng lòng vị tha sót lại cho lão Cố một cơ hội cứu cả gia đình: “Dạy bà ta cho tôi xem."

Cả lão Cố lẫn mẹ Cố Chính Vũ hoang mang nhìn nhau, sau vài giây lưỡng lự, ông ta giơ tay tát vào mặt vợ. Biểu cảm Từ Di Nhiên không mấy hài lòng, lão Cố tiếp tục cắn răng tát hết cái này đến cái khác.

Tiếng "Bốp, bốp" vang lên cực kỳ đã tai, cho đến khi hai má mẹ Cố Chính Vũ tứa máu đỏ, Từ Di Nhiên mới quay người bỏ đi.

Mọi ánh mắt tập trung nhìn theo bóng lưng Từ Di Nhiên, lão Cố cũng đã dừng tay dõi theo cô.

Đến cửa, Từ Di Nhiên chợt dừng lại, cầm hộp quẹt zippo mở ra bật lửa, ném thẳng vào bàn làm cháy khăn bàn, chẳng mấy chốc lan ra nóng hừng hực. Cô xoay đầu nhìn vợ chồng lão Cố kinh hãi vẫn còn quỳ trên đất, hạ thấp giọng nhắc: “Cố Dã không còn liên quan đến nhà họ Cố các người, sau này sống chết tự mà chịu lấy."

Ngay khi Từ Di Nhiên rời khỏi, mọi người xúm nhau dập lửa, tuy đám cháy không lớn nhưng vì bàn gỗ bắt lửa, đến lúc dập được thì bàn đồ cúng đã hoàn toàn hỏng.

Mẹ Cố Chính Vũ vì quá sốc mà ngất đi, đám giỗ bố lão Cố suýt nữa trở thành đám tang của gia đình ông ta.

Tiếng chê cười không chút kiêng nể, mẹ Cố Chính Vũ nổi tiếng ham mê cờ bạc, đã mấy lần gây nợ lớn, còn thêm tật nói phét, tận mắt chứng kiến bà ta bị trừng trị, ai nấy đều hả hê, có người còn tỏ ra mặt.

Lão Cố khóc cạn nước mắt, ông ta vĩnh viễn không ngờ tới người Cố Dã kết hôn lại là Từ Di Nhiên, nếu sớm biết thì có cho mười cái mạng ông ta cũng chẳng dám gọi Cố Dã về như hôm nay.






Bình luận

Truyện đang đọc