DỤ DỖ TRAI NGOAN VỀ LÀM CHỒNG



Rõ ràng, trong lòng Cố Dã đang giận Từ Di Nhiên, nhưng không cách nào ngăn bản thân ngừng lo lắng cho cô. Anh sợ rằng khi đường đột về quê sẽ gây ra nỗi hiềm nghi, khi đó Từ Di Nhiên sẽ không yên với bà Từ, thế nên chỉ còn cách trực tiếp thông báo trước với bà một tiếng.

Buổi chiều tối, Cố Dã thức dậy tắm rửa thay đồ, định bụng sang nhà ông bà Từ, tự mình nói với hai người chuyện anh về quê, nhất định không làm ảnh hưởng đến Từ Di Nhiên. Nhưng ngay khi ra khỏi phòng ngủ, Cố Dã lại bắt gặp Từ Di Nhiên ngồi ôm laptop ở phòng khách, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, không có ý sẽ đến sòng bạc đi làm.

Nghe thấy tiếng mở cửa truyền từ phía sau lưng, Từ Di Nhiên nhanh tay thoát khỏi tài liệu bản vẽ nhẫn cưới đã chỉnh sửa được gửi từ nhà thiết kế Ý.

Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn Cố Dã, thấy anh mặc quần áo như đang chuẩn bị ra ngoài, cô liền lên tiếng hỏi: “Anh định đi đâu?”

“Đến nhà bố mẹ.” Cố Dã không nóng không lạnh đáp.

Từ Di Nhiên gập laptop lại, đứng lên đi đến chỗ Cố Dã, nghiêm túc nhìn anh, trong lòng không khỏi bất an: “Anh vẫn đang giận em sao?”


“Không có.” Cố Dã đưa mắt nhìn chỗ khác, khẽ thở dài một hơi, tiếp lời: “Anh đi đây.”

Cố Dã cất bước ra hướng cửa, không có ý rủ Từ Di Nhiên đi cùng, thái độ hờ hững rõ rệt. Từ Di Nhiên liếm môi khô khốc, lòng dạ thấp thỏm không yên, lên tiếng tìm cớ ngăn Cố Dã: “Ông xã, sáng giờ em vẫn chưa ăn gì.”

Bước chân Cố Dã bất chợt dừng lại nhưng vẫn đứng quay lưng với Từ Di Nhiên, lạnh nhạt đáp: “Có lẽ Lạc Nhân đã tan làm, em có thể rủ anh ta đi ăn cùng.”

Nói xong Cố Dã liền thẳng bước ra khỏi nhà, Từ Di Nhiên chống tay lên lưng ghế, bộ dạng lúc này vô cùng thảm hại. Không cần hỏi đến, Từ Di Nhiên cũng biết cơn ghen này của Cố Dã không giống như những giận hờn làm lẫy trước kia.

Tại nhà ông bà Từ, bà Từ vừa nghe Cố Dã nói muốn về quê thăm mẹ liền giận dữ đập bàn, khăng khăng cho rằng Từ Di Nhiên lại gây chuyện khiến anh giận.

Trái ngược lại sự hùng hổ của bà Từ, Cố Dã vô cùng điềm tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Gần một năm rồi con chưa gặp mẹ ruột, dù sao Di Nhiên thời gian này chỉ ở sòng bạc, con ở nhà có chút buồn chán, muốn về quê một lúc, sẵn tiện còn phải bàn bạc về chuyện kết hôn của bọn con với mẹ con.”

Bà Từ nghe lời giải thích của Cố Dã liền dịu dàng, ngẫm thế nào cũng cảm thấy có lý, Từ Di Nhiên bận rộn tối mắt tối mũi không ngủ đủ giấc thì lấy đâu ra thời gian ra ngoài làm bậy, trong khi đó Cố Dã về quê có lẽ là bàn bạc về chuyện tổ chức hôn lễ sau Tết.

“Vậy cũng được, nhưng mà khi nào con mới về lại thành phố?” Bà Từ xem như đồng ý để Cố Dã về quê, vẫn không quên dò hỏi chắc chắn để không vụt mất chàng rể này.

“Dạ có lẽ là trở về trước Tết.”

“Hả? Một tháng lận à? Hay con về chừng một tuần thôi, rồi đưa mẹ con lên đây, con đi lâu quá mẹ sợ Di Nhiên một mình ở nhà...”

Tuy bà Từ không nói rõ nhưng Cố Dã hoàn toàn hiểu ý bà, anh cong môi cười nhạt, ảm đạm nói lời tận đáy lòng: “Nếu Di Nhiên thật lòng yêu con, cô ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với con, nếu cô ấy không thật lòng, dù con có cố giữ như thế nào cũng không giữ được trái tim cô ấy.”

Không rõ vì sao nghe Cố Dã nói, bà Từ lại thương anh hơn, bà cảm nhận được người con trai này đã vì con gái bà đã hi sinh và chịu đựng rất nhiều.

Tại văn phòng trong sòng bạc, Từ Di Nhiên ngồi xoa thái dương với bộ dạng mệt mỏi, A Nhĩ sau khi nghe chuyện Cố Dã muốn về quê liền mặt nhăn mày nhó cất tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.


“Chị, lần này là chị sai trước mà, đều tại chị che giấu chuyện cũ với tên cảnh sát đó, chị để anh rể đi kẻo lúc rước về lại chẳng dễ.”

Từ Di Nhiên ngước mắt nhìn A Nhĩ, uể oải nói: “Vậy mày nói phải làm gì? Bây giờ anh ấy luôn nghi ngờ tao không thật lòng, mọi chuyện trong kế hoạch lại chưa đâu vào đâu, nói ra không có bằng chứng, lấy gì để anh ấy tin?”

A Nhĩ bĩu môi, ngả người vào lưng ghế, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Ai bảo lúc đầu chị bày đặt đòi làm bất ngờ cho anh rể làm gì, giờ thì hay rồi, anh rể giận đến mức đòi bỏ đi, còn chị thì ở đây ôm đầu đau khổ.”

Từ Di Nhiên lườm A Nhĩ, gằn thấp giọng đe dọa: “Tu Kiệt bảo muốn mượn người...”

Không đợi Từ Di Nhiên nói hết, A Nhĩ vội đứng lên cắt ngang chạy ra ngoài: “Em nhớ còn có việc.”

Ba giờ sáng, Từ Di Nhiên tan làm, nhưng lần này không đến phòng vẽ tranh mà về thẳng nhà.

Lần nữa chạm mặt Lạc Nhân khi vào thang máy, biểu cảm Từ Di Nhiên lộ rõ sự lạnh lùng, chớp mắt nắm cổ áo anh ta ép vào góc, giận dữ hạ thấp giọng: “Anh nói gì với chồng tôi?”

Lạc Nhân nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, không hề né tránh mà nói thật: “Hôm kia anh đi siêu thị cùng cậu ấy, buộc miệng nói em bị dị ứng sữa, cậu ấy hỏi anh làm nghề gì, anh nói làm cảnh sát, tất cả chỉ có vậy thôi.”

Từ Di Nhiên cười hắt ra, bàn tay nắm cổ áo Lạc Nhân càng siết chặt hơn: “Tôi nhắc cho anh nhớ, đạo đức làm người, tốt nhất đừng xía vào hôn nhân của người khác, kẻ thứ ba bao giờ cũng đáng trách hơn là đáng thương. Lạc Nhân, tôi mặc kệ anh để ý quan tâm hay phá hoại hạnh phúc của tôi, nhưng anh hãy nhớ một điều, kẻ dám động vào gia đình của Từ Di Nhiên tôi, chưa từng có kết cục tốt.”

Cửa thang máy “Ting” một cái, Từ Di Nhiên buông tay, quay người ra ngoài, không một lần ngoái đầu lại để nhìn bộ dạng thẫn thờ của Lạc Nhân bên trong.

Về nhà, Từ Di Nhiên vào phòng ngủ, lúc đến tủ lấy quần áo vô tình va phải hành lý đặt gần đó, trái tim cô chợt sững lại, không nghĩ đến lúc tạm xa nhau lại trở nên khó khăn như thế này.

Trong phòng tắm, Từ Di Nhiên nằm trong bồn nước, ngã đầu lên thành sứ nhắm mắt định thần, nghĩ đến chuyện xa Cố Dã thì lồng ngực như bị tảng đá đè nặng.


Cố Dã ngủ không ngon giấc, lúc Từ Di Nhiên về đã biết, nhưng không còn cảm giác vui mừng chào đón, bởi trong lòng anh luôn đinh ninh rằng vì sáng qua anh làm ầm ĩ cô mới về sớm để dỗ ngọt.

Qua một lúc lâu vẫn không thấy Từ Di Nhiên ra ngoài, cũng không nghe thấy tiếng nước chảy, Cố Dã ngồi dậy, đi đến gần kiểm tra. Anh không gõ cửa, trực tiếp mở ra bước vào, phát hiện cô ngủ quên liền thở dài một hơi lo lắng, bước đến bế cô lên.

Trước hành động của Cố Dã, Từ Di Nhiên giật mình mở mắt, nhịp tim trong lồng ngực xáo động, không dám tin người con trai trông mềm yếu như anh lại có thể bế được cô.

Ra lại phòng ngủ, Cố Dã đặt Từ Di Nhiên xuống giường, bật đèn ngủ phía đầu giường, đến tủ lấy khăn lớn trong tủ phủ lên người cô để lau nước.

Từ Di Nhiên vẫn nằm yên một chỗ không động, bỗng ngước mắt nhìn Cố Dã dưới ánh đèn mờ, trong lời nói mang theo sự nghẹn ngào cất lên giữa màn đêm thanh tịnh: “Ông xã, tối nay anh nằm trên nhé?”

Cố Dã bị Từ Di Nhiên làm cho cạn lời, trông cô chẳng còn sức để động vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện kia. Anh dứt khoát quay mặt đi tắt đèn, không nhanh không chậm đáp: “Sáng mai anh phải đi sớm.”

Tắt đèn xong vòng qua phía bên kia giường, Cố Dã vừa nằm xuống bỗng bị Từ Di Nhiên ôm lấy. Anh bất động vài giây, lắng nghe hơi thở chậm hơn bình thường của cô vang bên tai. Qua một lúc, ngón áp út của Cố Dã bất chợt bị sờ sờ, anh có chút kinh ngạc xoay đầu về phía Từ Di Nhiên, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả, những mong ước về ngày kết hôn trao nhẫn lại ùa vào sâu tâm trí.

Sáng hôm sau Từ Di Nhiên giật mình bật dậy, không nhìn thấy hành lý của Cố Dã trong phòng cũng biết được anh đã rời đi. Từ Di Nhiên ôm mặt chán nản, từng cơn co thắt lồng ngực xuất hiện dồn dập. Lời tạm biệt chưa kịp nói, chọn cách dùng thời gian để chứng minh tình cảm, con đường này vừa bắt đầu Từ Di Nhiên đã hối hận.






Bình luận

Truyện đang đọc