DỤ LANG

Thẩm Thất cũng là người có tính khí, bị Hàn Sâm chọc tức nên lúc ăn cơm không thèm để ý tới y. Hơn nữa Hàn Sâm cũng không dỗ nàng mấy câu, cho nên nàng không có bậc thang để xuống.

Sau khi Hàn Sâm dùng bữa tối xong, lúc y đứng dậy muốn rời đi thì Thẩm Thất mới thực sự nóng nảy, cũng vội vàng đứng lên, nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng của Hàn Sâm, trong lòng thầm mắng ‘đúng là một người nhẫn tâm mà’. Đến khi Hàn Sâm đi ra cửa, Thẩm Thất còn tưởng rằng tất cả không phải là trò đùa thì y bỗng nhiên xoay người lại cười cười: “Tại sao tối nay không sợ ngủ một mình?”

Thẩm Thất cắn cắn môi, muốn mạnh mẽ kìm nén không bật cười, muốn làm ra bộ dáng cao ngạo đang tức giận, nhưng lòng của nàng đã sớm vui mừng rồi, cắn môi cười lên đi theo y ra ngoài. Đêm nay không cần ăn vạ ngủ ở cạnh cửa nữa, chẳng những thế, Hàn Sâm còn sai người giúp Thẩm Thất trải chăn trên sạp giường nàng ngủ tối hôm qua, nệm gấm chăn êm, được xưng là nơi thoải mái nhất trong phòng nghị sự.

Thẩm Thất biết rõ có đôi lúc Hàn Sâm không nhịn được mà để ý đến nàng, nhưng cũng không hao tâm tổn sức dỗ nàng, chỉ thỉnh thoảng dùng cử chỉ thân mật một mực gọi nàng, coi như đây là số mệnh đi. Một vật khắc một vật, kiếp này xem như nàng gặp hạn rồi.

Một đêm này, Hàn Sâm vẫn nghị sự xuyên đêm. Thẩm Thất cũng ngủ được một giấc thật dài, nàng không hiểu tại sao mỗi ngày đều có nhiều việc cần phải bận rộn xử lý như vậy. Đến khi Hàn Sâm qua gọi nàng dậy thì nàng lại làm bộ ngủ say, muốn dựa vào trong lòng y thêm một chút nữa.

Đợi đến lúc Hàn Sâm ôm nàng trở về phòng thì mới làm ra vẻ mê mang tỉnh dậy, có chút cảm giác không biết mình đang ở nơi nào. Hàn Sâm chỉ nhìn nàng cười cười, Thẩm Thất bị y nhìn như vậy có chút sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên để y không bắt bẻ việc nàng giả bộ ngủ.

“Thiếp đi tắm.”Thẩm Thất vội vàng xoay người.

Lúc đi ra, xấu hổ buồn bực ban nãy đã được che dấu đi một ít, đem áo dài sa màu tím của Hàn Sâm ở trước mắt y buộc chặt lại, có chút cảnh cáo nhìn y, đừng bày ra bộ dạng mất hồn khinh cử vọng động nữa. Sau đó lại như một nữ nhân giận dỗi cười nói: “Chàng đừng hòng giở chủ ý mưu ma chước quỷ gì.” Chỉ là lúc này lại ‘không tiếng thắng có tiếng’, so với lời nói ra càng thêm diêm dúa.

Thật đúng là “Tố ngực vị tiêu tàn tuyết, thấu khinh la”.

Thẩm Thất thấy Hàn Sâm sững sờ nhìn chằm chằm vào mình thì không khỏi đắc ý, nhưng trên mặt lại làm ra diễn cảm không biết y đang nghĩ gì. Nàng mưu lợi như vậy sợ rằng Hàn Sâm sẽ khinh thường nàng.

Lúc Thẩm Thất đến gần Hàn Sâm, y đưa tay ra kéo nàng ôm vào trong lòng, “Nha đầu nàng thật giảo hoạt.” Dứt lời, mắt phượng khẽ khiêu lên, thân thể cũng theo đó mà đi lên.

“Thiếp không hiểu chàng nói gì?” Thẩm Thất liếc Hàn Sâm một cái, chính là một con vịt chết còn mạnh miệng.

“Vậy tiếp theo nàng có biết bổn vương sẽ làm gì không?” Hàn Sâm cắn cắn vành tai của Thẩm Thất, bàn tay to xoa xoa tuyết phong.

“Đừng.” Thẩm Thất thối lui, lời này của nàng cũng không phải là nói dỗi. Nàng lầm tưởng Hàn Sâm thích bộ dáng nàng mặc áo dài nam, cố tình trêu chọc y, nhưng lại không có ý định để cho y được như ý, cái này gọi là “thà không trộm còn hơn trộm mà trộm không được”, mắt thấy sắp phải trở về, nhân tiện phá khẩu vị của y.

Hàn Sâm không để ý tới nàng, ngón tay trượt xuống đến chỗ dưới bụng của Thẩm Thất.

“Đừng, vẫn còn đau.” Thẩm Thất nũng nịu nói, trong mắt tràn đầy hờn dỗi và bất mãn, vểnh đôi môi đỏ au lên.

Hàn Sâm cắn môi của Thẩm Thất một cái, “Biết đau, thế mà còn dám trêu chọc bổn vương”. Bất quá động tác của hai tay cũng không dừng lại.

Thẩm Thất chỉ “haha” cười một tiếng, sau đó còn làm ra vẻ “ngáp” một cái, bày tỏ mình đang buồn ngủ. Để một mình Hàn Sâm đang nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

Chỉ là vừa cảm giác còn chưa ngủ được bao lâu, trời vừa sáng liền bị Hàn Sâm thúc giục rời giường để trở về Lan Lăng.

Lúc trở về vương phủ, đương nhiên sẽ không tránh khỏi một hồi bận rộn, vội vàng đi tặng những lễ vật kia. Thẩm Thất để Tiền nhi đem lễ vật đưa cho La thị và Triệu thị, còn không quên phân phó một câu, “Bảo các nàng không cần đến tạ ơn, cứ nói ta đã mệt là được rồi.”

Đến lúc chạng vạng tối, Tiền nhi mới đem những lễ vật kia tặng xong. “Chủ tử, vương gia đã đến Tẩm Mai viện rồi, không biết vị kia có gì tốt, xuất thân bần hàn, bộ dạng cũng quá bình thường.”

Thẩm Thất không lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy có chút trống rỗng, vừa trở về Lan Lăng, Hàn Sâm đã không còn là trượng phu của một mình nàng khi ở trấn Thạch Đầu.

“Chủ tử, người không muốn nghĩ biện pháp để đối phó sao?” Tiền Nhi ở một bên xúi giục.

“Em rảnh đến mức nhàm chán rồi hay sao? Ít mưu ma chước quỷ đi.” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Tiền nhi một cái, nha đầu này ở bên cạnh nàng đã lâu, cho nên mới không chịu được chút thua thiệt, gặp cái đinh trong mắt liền muốn rút ra, đáng tiếc hai cái đinh trước mắt Thẩm Thất làm thế nào cũng không rút ra được. Hàn Sâm xử lý công việc luôn luôn công bằng, không phải cũng đã cảnh cáo nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ rồi sao, không phải trong mắt y ba người các nàng đều giống nhau sao?

Thẩm Thất cứng rắn giảm giọng điệu.

“Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là mẫu đơn xã.” Tháng tư là thời điểm hoa Mẫu Đơn nở, cũng là tháng Thẩm Thất ra đời, hằng năm đều là thời điểm náo nhiệt nhất của hoa xã.

Năm nay Thẩm Thất nhập chủ (gả vào) phủ Lan Lăng Vương, mẫu đơn xã kia đương nhiên cũng từ Thẩm phủ dời về Vương phủ.

“Hằng năm đều phải lo liệu chuyện này, không nhọc chủ tử lo lắng.” Mỗi năm đều do Tiền nhi giúp đỡ chuẩn bị vô cùng thuần thục, cho nên khó tránh khỏi tự phụ một chút.

“Năm nay ta muốn làm khác với mọi năm.” Thẩm Thất gọi Tiền nhi lại gần rồi, thấp giọng phân phó một hồi.

Tiền nhi lộ ra sắc mặt vui mừng “Chủ tử, nếu làm như vậy thì nhất định Vương gia sẽ vui mừng.

Rốt cuộc phải làm thế nào thì Hàn Sâm mới có thể vui vẻ đây? Trong mắt Thẩm Thất, thứ làm cho y có thể vui vẻ cũng chỉ có thể là “tiền”, nếu đổi thành người khác, nàng nhất định sẽ xì mũi xem thường, chẳng thèm qua lại với những hạng người đó. Chỉ là nếu đổi thành Hàn Sâm, nhất định Thẩm Thất sẽ cảm thấy đây là ưu điểm không có gì sánh được của y.

Lúc trước, Thẩm Thất đã quen tiêu xài phung phí, nói khó nghe chính là cho dù có núi vàng núi bạc thì cũng phải chịu bó tay với nàng. Nhưng sau khi gả cho Hàn Sâm – một phu quân trông coi làm chủ tiền bạc thì nàng tiêu tiền cũng ổn định lại chút, dù sao nếu nàng xài tiền nhiều quá thì Hàn Sâm cũng sẽ ngăn cản nàng lại. Đây cũng coi như là không có nỗi lo về sau.

Hơn nữa, Hàn Sâm tiết kiệm không chỉ vì bản thân y mà còn là vì sự an nguy của bá tánh thiên hạ, Thẩm Thất cảm thấy có một phu quân như vậy là chuyện vô cùng tự hào.

Bởi vì những nguyên nhân này, nàng bắt đầu yêu tiền, thậm chí có lúc vì tiền mà thần hồn điên đảo. Trước đây nàng còn cảm thấy xấu hổ khi nói về tiền bạc, nhưng bây giờ nàng cũng không còn kiêng kị gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc