DỤ LANG

Editor: Snowflake HD

Mắt thấy Hàn Sâm lại muốn quở trách Thẩm Thất thêm vài câu, Biện Trác vội vàng đi lấy túi lương khô ở trên lưng ngựa xuống, lúc này hắn mới phát hiện lương khô đều đã mềm nhũn trong nước, “Thần đi bắt mấy con ếch, trời mùa hè mưa nhiều nên bọn chúng thường hay xuất hiện.”

“Ếch?” Ngày trước Thẩm Thất ngồi ở bên bờ hồ trong nhà có nhìn thấy mấy con, tiếng kêu của bọn chúng rất đáng ghét, da lại màu xanh lè, dính dính, nhìn thôi cũng mắc ói rồi.

Tay chân Biện Trác vô cùng nhanh nhẹn, vừa bắt xong ếch đã lập tức lột da chúng, làm hết những việc đó chỉ mất chưa tới một nén nhang. Các thị vệ khác xuyên thân ếch qua lưỡi kiếm rồi nướng trên lửa, Hàn Sâm cũng đi qua cầm lấy một cái để nướng, Thẩm Thất vẫn đi bên cạnh Hàn Sâm, nhưng mà nhìn máu tươi ếch đầm đìa cũng chẳng phải là chuyện gì vui vẻ, tuy nhiên mưa đêm, đống lửa, lại có Hàn Sâm bên cạnh, nàng cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện gì, vẫn là một chuyện đáng hạnh phúc.

Hàn Sâm không để ý đến nàng, quay đầu bàn bạc với Biện Trác, nhưng do mải mê nói chuyện, nên quên mất bản thân mình đang nướng ếch, mãi đến khi Thẩm Thất vừa nhắm mắt định đi ngủ thì ngửi thấy mùi khét lập tức la lên, hắn mới chợt phát hiện.

“Khét rồi khét rồi.” Thẩm Thất hoảng sợ nói, đối với nàng mà nói nướng thịt khét là chuyện chưa bao giờ trải qua, cũng có nghĩa là nàng không cần ăn. Nghĩ lại bộ dạng máu tươi đầm đìa kia, nàng lập tức thấy buồn nôn.

Hàn Sâm hết cách với Thẩm Thất, cho dù trời có sập xuống trên người bọn họ thì đối với nàng chỉ giống như là đang nhìn thấy một chuyện mới mẻ thú vị, căn bản là không thèm để ý đến hậu quả.

Một thị vệ bên cạnh đưa con ếch đã nướng xong cho Hàn Sâm, hắn lắc tay, “Không cần, các ngươi ăn đi.” Hắn gỡ con ếch cháy xuống, bẻ một nửa cho Thẩm Thất, còn bản thân hắn ăn một nửa con ếch cháy kia, trên mặt không hiện ra bất cứ biểu tình khó chịu nào, làm cho Thẩm Thất nghĩ rằng ếch cháy ăn rất ngon.

Thẩm Thất nửa tin nửa nghi ngờ cầm lấy nửa thân ếch trong tay cắn xuống một cái, nàng cố gắng nuốt thứ trong miệng, một mùi máu tanh lập tức bốc lên mũi, cũng không biết có phải do trong lòng nàng vốn dĩ sợ hãi thứ này hay không, nói chung ếch nướng không muối không dầu, cái gì cũng không có, cực kì khó ăn. “Khó ăn quá, ta không ăn đâu.” Thẩm Thất ‘Bốp’ một tiếng cầm con ếch trong tay ném xuống đất.

Hàn Sâm kinh hãi liếc nhìn Thẩm Thất một cái, trong lòng Thẩm Thất chợt thấy lạnh, thường thường mà nói Hàn Sâm càng lẳng lặng nhìn người khác, thì thủ đoạn sau này của hắn càng độc ác. Thật ra Thẩm Thất biết hành động ném ếch xuống đất là không tốt cho lắm, bởi vì mọi người ở đây đều ‘Im lặng’ nhìn nàng, đương nhiên ý tứ trong mắt họ là không đồng ý. Cũng do Thẩm Thất có chút giận, giận trong mắt Hàn Sâm không hề có nàng, chỉ lo nói chuyện với người khác.

Vào lúc yên tĩnh thế này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Thẩm Thất quyết định cho dù là ai đang ở ngoài gây ầm ĩ, bọn ta cũng sẽ khuyên giải họ cho thật tốt.

“Ta đi ra ngoài xem có chuyện gì.” Thẩm Thất tìm việc làm để che giấu sự xấu hổ của bản thân.

Một đám người ngoài miếu muốn đi vào tránh mưa, xem ra là những người dân tị nạn đang chạy trốn, đoán chừng khoảng hai mươi ba mươi người, bao gồm phụ nữ, trẻ em, người già yếu, còn có những người bệnh không ngừng ho khan khiến người khác phải bực mình, những hạ nhân bên ngoài đang xua đuổi những người này đi chỗ khác.

Ngửi thấy những mùi hôi thối trên người bọn họ Thẩm Thất lập tức nhíu mày, ban đầu còn định cho họ vô nhưng bây giờ thu hồi quyết định, trên trời bỗng vang lên một tiếng sấm, một hài tử trong đám bọn họ bỗng oa oa cất tiếng khóc. Trong lòng Thẩm Thất chợt yếu mềm, nàng hy vọng có được một hài tử để chăm sóc nhưng không được, cho nên rất thương cảm về mặt này, coi như tích lũy phúc đức đi.

“Cứ để bọn họ vào đi.” Thẩm Thất mở miệng, những tùy tùng kia tất nhiên phải lui xuống.

Trong đám bọn họ có mấy hài tử chừng bốn năm tuổi la lên rồi chạy vọt vào, “Oa, chỗ kia có ếch kìa!” Mấy hài tử đó nhanh chóng chạy đến chỗ con ếch mà Thẩm Thất ném xuống đất ban nãy, sau đó nắm tóc, xé áo, để giành ăn ếch.

Thẩm Thất cực kì sửng sốt nhìn bọn họ, Hàn Sâm cũng kinh ngạc nhìn theo, Thẩm Thất chợt có một nguyện vọng, mong sao tất cả trẻ em sẽ không vì một con ếch nướng bị ném xuống đất mà đánh nhau.

Thẩm Thất đi đến gần Hàn Sâm, ngồi xuống bên cạnh hắn, thật hay vì gặp được những người này, ngôi miếu không đổ nát, bỗng nhiên náo nhiệt trở lại, hơn nữa nhiều người chen lấn như vậy, Thẩm Thất tất nhiên có lý do chính đáng để ngồi sát bên cạnh Hàn Sâm, bực bội là không thể ngồi trong lòng hắn.

Một phu nhân ngồi bên cạnh Thẩm Thất, xem tuổi tác của nàng so với Thẩm Thất cũng không kém nhiều lắm, lại nhìn đến khuôn mặt tiều tụy của đứa trẻ mới sinh trong ngực, nàng lập tức vén vạt áo lên, bởi vì Thẩm Thất ngồi rất gần chỗ nàng nên nhìn thấy rất rõ, vật kia đã bị cắn đến mức không nhận ra là cái gì nữa, rõ ràng nàng không còn sữa, nhưng vẫn cho hài tử ngậm, Thẩm Thất nhìn thấy đau lòng không thôi.

Nàng ta ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thẩm Thất nhìn nàng, có chút xấu hổ, rồi nhìn sang Hàn Sâm phía sau lưng, xấu hổ càng tăng thêm, thậm chí có một chút e ngại, chỉ có thể khó nhọc xoay người lại, đứa trẻ trong ngực nàng lập tức òa khóc, Thẩm Thất cảm thấy nàng ta bị cắn đến đau đớn.

Hàn Sâm bỗng nhiên quay đầu ra lệnh cho Biện Trác làm gì đó, sau đó Biện Trác đi ra ngoài.

Thẩm Thất nhìn vị phu nhân kia, rồi nhìn sang Hàn Sâm, bất chợt xoay người ngồi cạnh nàng ta, giúp nàng che chắn ánh mắt từ người khác, Hàn Sâm nhìn vào mắt Thẩm Thất, tặng cho nàng một chút khen ngợi, cho nên Thẩm Thất rất vui vẻ. Thật ra Thẩm Thất chỉ muốn ngăn ánh mắt của Hàn Sâm thôi.

Không lâu sau đó Biện Trác quay trở lại, “Chạy khắp nơi, mới tìm được một chén sữa dê, thím mau cho đứa bé uống đi.” Biện Trác đưa chén sữa dê cho vị phu nhân kia.

Người kia “Oa” lập tức bật khóc, “Cảm ơn, phu phân của ta vẫn ở còn ở phía sau đánh địch, sau này, sau này ta nhất định báo đáp ân nhân.”

Mưa đã gần tạnh hẳn, Thẩm Thất rút trên đầu mình xuống một cái trâm cài rồi đưa cho vị phu nhân kia, hình như nàng chạy nạn một mình, xem ra cuộc sống sau này cũng không dễ dàng.

Đôi mắt phu nhân kia cảm động nhìn Thẩm Thất, trong lòng nàng cực kì thích thú, vui vẻ đi sau lưng Hàn Sâm, định nắm tay hắn, hắn lại gạt tay Thẩm Thất ra, “Nếu làm để cho ta xem, vậy thì không cần đâu.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.d.d.l.q.d

Để lại Thẩm Thất tay chân lạnh buốt đứng lại phía sau, mặc dù mục đích nàng giúp đỡ đám người kia là không đơn thuần, nhưng nói cho cùng nàng vẫn làm được việc tốt mà.

Lúc quay lại Lan Lăng thành, trong thành một cảnh yên bình thịnh vượng, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ chiến tranh miền Nam, Thẩm Thất không biết rằng mọi người cực kì tin tưởng, không cảm thấy bất kì mối nguy hiểm nào, chính nàng cũng nên thoải mái thôi. Lại thêm một đám người chạy nạn nữa sắc mặt Hàn Sâm cực kì không tốt, bọn ta cố gắng kìm nén sợ hãi.

Nhưng thật kì quái, Hàn Sâm không đưa Thẩm Thất trực tiếp hồi phủ, mà đi đến Thẩm Gia. Thẩm Thất đến thỉnh an phụ thân nàng xong, thấy vẻ mặt phụ thân rất nghiêm túc. Nàng không dám ngồi lại lâu lập tức chạy ra ngoài, tìm một a hoàn hỏi Ngũ ca nàng đâu, ban đầu nàng mang theo rất nhiều lễ vật, tiếc là đi vội quá nên không mang theo được.

“Ngũ thiếu gia đi đến Đồng đường rồi.” Đồng đường là nơi giàu có nhất của Thẩm gia, xung quanh một ngọn núi đồng, là quặng đồng lớn nhất ở Tây Hoa, tiền lưu thông của cả nước hầu như đều từ nơi này làm ra, hỏi sao Thẩm gia có thể không giàu.d.d.l.q.d

“Đến Đồng đường?” Thẩm Thất ngạc nhiên tại sao huynh ấy rời đi lại không chịu tới chào Thẩm Thất, xem ra có chuyện cấp bách, chẳng lẽ đã xảy ra việc gì nghiêm trọng rồi sao?

Nhưng mà sự thật không giống như những gì Thẩm Thất lo lắng, từ sau khi nói chuyện với Thẩm Quang Diệu, Hàn Sâm vẫn tiếp tục ở lại vương phủ, tuy nhiên so với trước kia còn bận rộn hơn nhiều, người đi tới đi lui cũng nhiều hơn bình thường, mục đích đến không khác biệt nhau lắm.

Có điều Thẩm Ngũ ở lại Đồng đường vẫn chưa về nhà, Thẩm Thất không dám hỏi nhiều, sợ nghe được tin tức xấu, chi bằng không hỏi tốt hơn. Nhưng mà tin tức xấu kia giống như gió thổi ngoài đồng, nhanh chóng lan tràn, mỗi lần đi ra đều nghe thấy người ta nói nghĩa quân tạo phản đã chiếm đóng đất đai bên ngoài rồi.

Tình thế càng ngày càng gấp, khiến cho Thẩm Thất không còn tâm trạng mở hoa xã của nàng nữa, Thẩm Thất rất buồn chán ngồi chờ, chờ đến khi tình hình tốt hơn, nhưng không nghĩ tới một đạo thánh chỉ truyền xuống, Hàn Sâm lãnh binh đi dẹp loạn đám phản quân phía Nam.

Hàn Sâm ngồi trong thư phòng, mở thư ra nói, “Vương gia, cuối cùng chúng ta cũng chờ được đạo thánh chỉ này rồi.” Phản quân phía Nam luôn luôn yên bình rút lui, trong khi đó tướng sĩ và tinh thần của binh lính Tây Hoa đều đã chán nản nguyên nhân cũng vì kinh thành điều những vị tướng quân ngu ngốc tới, đến một người chết hai người, nếu không phải tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, thì lão hoàng đế kia cũng không chịu để cho Hàn Sâm lãnh binh đi đánh giặc.

Thẩm Thất định chạy vào ngăn cản Hàn Sâm đi phương Nam, tin tức bên kia truyền về không phải tử trong trận chiến thì cũng bị chiếm thành, chưa bao giờ nghe thấy tin tốt lành, nàng sợ Hàn Sâm xảy ra chuyện gì không may. Ở bên ngoài nghe được câu nói kia, nàng lập tức đi chậm lại, xem ra Hàn Sâm đã đợi thứ này từ lâu rồi, Thẩm Thất do dự trong chốc lát, dậm chân một cái, khẽ cắn môi, vội chạy xuống lầu.d.d.l.q.d

“Chủ tử, không phải người đi ngăn cản vương gia… sao lại quay về rồi?” Tiền Nhi nhìn thấy Thẩm Thất quay trở về quá nhanh, cực kì kinh ngạc, vừa rồi còn khóc lóc một mực muốn đi ngăn cản.

Thẩm Thất dẩu môi, “Mau đi chuẩn bị hành lý cho ta.” Thẩm Thất nằm trên giường giận dỗi. Có những việc muốn ngăn cản, nhưng không thể được, cho nên đành phải tự trách mình.

Mặc dù tức giận, nhưng Thẩm Thất hiểu rõ Hàn Sâm là một người làm việc nhanh lẹ, thánh chỉ đã xuống, có lẽ mấy ngày sau hắn sẽ khởi hành, e rằng mấy tháng bận rộn chuẩn bị cũng bởi vì ngày hôm nay. Hàn Sâm muốn làm cái gì, Thẩm Thất có phần không hiểu được, nàng cũng không muốn nghĩ, Thẩm Thất nàng không cần gì nhiều chỉ mong sao có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày mà thôi.

Thẩm Thất suy đoán không sai, Hàn Sâm định ba ngày sau sẽ lên đường, trước khi đi, hắn dành chút thời gian đến gặp Thẩm Thất.

“Nàng muốn nói gì với ta sao?” Hàn Sâm bị Hàn thị cùng Triệu thị dùng nước mắt thuyết phục quá lâu, có chút đau đầu không biết phải đối phó với nước mắt của Thẩm Thất thế nào đây.

Thẩm Thất đỏ mặt, kiễng chân lên hôn môi Hàn Sâm, tuy rằng không lưu loát nhưng rất triền miên. Lúc gần lúc xa, khiến người khác phải vương vấn nụ hôn.

Hàn Sâm im lặng một lúc rồi nói: “Nàng không mặc tiểu y(*)?”

(*) Tiểu y: đồ nhỏ

Thẩm Thất đỏ mặt cười hì hì, thời gian cấp bách, nói cái gì cũng lãng phí thôi, nàng chỉ muốn có được cảm giác ấm áp bên cạnh Hàn Sâm, mà hắn nói không có gì bằng việc sưởi ấm thân thể.

Trời còn chưa sáng, Hàn Sâm đã rời giường, giống như những buổi sáng thông thường, giống như hắn chỉ đi đến Tu Trúc lâu mà thôi, không có bất cứ cảm giác biệt ly.

Thẩm Thất ôm chăn ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài.

Đội quân của Hàn Sâm ra khỏi thành mấy dặm, mới phát hiện trên ngọn núi đối diện có một người đang cưỡi ngựa, đi theo quân đội bọn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc