DỤ LANG

Thẩm Thất chính là thực hiện hành vi cường đạo ăn cướp, thiên hạ này là của Tây Hoa, làm gì có vị vua nào dẫn binh linh đi chém giết cướp của từ chính con dân mình.

“Nàng nói cái gì?”

Lời này chắc hẳn không phải binh lính kia hỏi, giọng nói của người mới đến Thẩm Thất cảm thấy cực kì quen thuộc, không phải Hàn Sâm thì là ai.

Thẩm Thất vội vàng che miệng mình lại, “Ta, ta không nói gì hết.” Thẩm Thất thừa biết là mình không có đạo lý, xấu xa tới cực điểm, nàng nhất thời lanh mồm lanh miệng, nên nói ra mưu đồ, chứ nhìn thấy Hàn Sâm phải bôn ba cực khổ, nàng cảm thấy rất đau lòng.

“Nàng mau nói lại những lời hồi nãy!” Biểu tình của Hàn Sâm khá nghiêm túc, hắn nắm vai Thẩm Thất xoay người nàng lại đối diện với hắn.

Thẩm Thất chỉ có thể nói, không dám không nghe lời, “Ta, ta nói nếu chúng ta có thể đi cướp trước bọn họ thì tốt quá rồi.”

Hàn Sâm đột nhiên nâng mặt Thẩm Thất lên, hôn xuống, “Trễ như vậy sao nàng còn chưa ngủ?” Sau đó liếc mắt nhìn xuống dưới, lập tức nhìn thấy vớ của hắn vẫn còn trong tay nàng, nước chảy tí tách.

Thẩm Thất bị biểu tình niềm nở của Hàn Sâm làm cho sợ ngây người, sau đó nghe hắn nói, “Nàng đi ngủ đi, ta còn có chuyện phải bàn bạc.”

“Tối như vậy?” Thẩm Thất không biết Hàn Sâm bị gió nào thổi trúng nữa.

“Đúng rồi, còn phải cám ơn nàng nữa.” Hàn Sâm nhéo mũi Thẩm Thất một cái, nói chút điều mát lòng, cứ cho là hắn đang khen nàng đi, Thẩm Thất suy nghĩ.

Chẳng lẽ thực sự muốn đi cướp?

Hàn Sâm bàn bạc cả đêm, cuối cùng đưa ra phương pháp chính là để cho đội quân chia thành hai, một đội đi trước quân đội Bắc Hồ để cướp đoạt, làm cho dân chúng vườn không nhà trống. Bởi vì người Bắc Hồ không mang theo lương thực, toàn bộ lương thực dựa vào dân chúng, biện pháp khắc chế duy nhất là không để cho bọn họ cướp được thứ gì. Một đội khác ẩn nấp ở phía đông quân đội Bắc Hồ, trừ tình huống cực kì bất đắc dĩ, nếu không quân Bắc Hồ tuyệt đối không muốn chạm mặt quân đội Tây Hoa, bởi vì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được, thiệt hại rất nhiều, bọn họ chính là dạng thích hưởng.

Như vậy một đội ở trước rời đi, một đội ở sau truy đuổi, dẫn người Bắc Hồ vào vùng núi Tây Bắc, phá được kỵ binh của bọn họ, mới có thể chiếm ưu thế chiến đấu.

Thẩm Thất vô tình nghe được quyết định là Hàn Sâm tự mình dẫn kỵ binh đi trước quân Bắc Hồ.

“Ta cũng muốn đi.” Thẩm Thất nhỏ giọng nói.

“Nàng có thể chịu đựng mấy ngày mấy đêm cưỡi ngựa không?” Nếu muốn đi trước kỵ binh Bắc Hồ, nếu không ngày đêm cưỡi ngựa thì sao có thể vượt mặt bọn họ.

Thẩm Thất lắc đầu, không thể không chấp nhận số phận bị bỏ lại, nàng đã sớm biết không có khả năng đó, cho nên dám nói ra yêu cầu đã là mạnh mẽ rồi.

Hàn Sâm rời đi, Thẩm Thất không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp được người quen.

Ngày hôm đó, Thẩm Thất dẫn theo mấy thị vệ rồi tìm một người dẫn đường sang vùng lân cận đi dạo, sắp tới sinh nhật Hàn Sâm, Thẩm Thất đang nghĩ không biết phải chuẩn bị lễ vật gì cho hắn. Nhớ tới Hàn Sâm đột nhiên thấy giận, đến bây giờ còn dùng bản đồ quân dụng từ mấy chục năm trước, nhiều đường đã thay đổi, nếu tự mình đi không biết sẽ lạc tới chỗ nào, tuy không trông cậy vào bản đồ được, nhưng ít ra có thể để ý những con sông, vùng núi quân Bắc Hồ thường xuyên lui tới.

Bởi vì chuyện tình thế này, Thẩm Thất không nghĩ mình sẽ gặp lại Mai Nhược Hàm. Thẩm Thất đang trốn ở cửa sơn khẩu, thì nhìn thấy đội quân Bắc Hồ đang dẫn theo một đám dân chúng Tây Hoa. Bọn họ chỉ đi vài người, nếu gặp quân Bắc Hồ tất nhiên chỉ có thể trốn, Thẩm Thất không ngờ trong đám dân chúng kia nàng nhìn thấy một bóng hình cực kì quen mắt.

Thẩm Thất theo dấu đám người kia hồi lâu mới phát hiện, nữ nhân trong đó không phải Mai Nhược Hàm thì là ai? Nhưng không hiểu tại sao Mai Nhược Hàn lại ở chỗ này, còn rơi vào tay đám người Hồ.

Mặc kệ là tình nghĩa ngày xưa chung thành chung xã, hay là vì tâm tư khác, Thẩm Thất vẫn quyết định cứu Mai Nhược Hàm. Nàng nghĩ, Mai Nhược Hàm còn sống, vẫn tốt hơn là để nàng ta mãi mãi ở trong ký ức Hàn Sâm, bởi vì quyết định đó, thiếu chút nữa Thẩm Thất đã làm cho chính mình ở mãi trong trí nhớ Hàn Sâm.

Đội quân của Hàn Sâm hoàn thành nhiệm vụ dẫn địch vào phía tây, sau đó hắn dẫn quân trở về tập hợp với quân đội phía tây, chuyện hắn phát hiện đầu tiên chính là Thẩm Thất mất tích.

“Vương phi đâu?” Lúc Hàn Sâm thúc ngựa vào quân doanh, lập tức cảm thấy có chuyện gì không đúng. Suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra là thiếu một người, thiếu mất nữ nhân vốn nên ở quân doanh đợi hắn rồi nhào vào ngực hắn.

Sắc mặt Trương Tín Chi trắng bệch, tuy rằng không hiểu địa vị của Thẩm Thất trong lòng Hàn Sâm, nhưng giữa đường lạc mất một vương phi là chuyện lớn cỡ nào chứ.

“Hôm qua vương phi lãnh binh rời khỏi đây, bây giờ vẫn chưa về.” Trương Tín Chi theo Hàn Sâm tiến vào doanh trướng, bảo hai tên lính gác lui rồi nói.

“Sao ngươi có thể để nàng lãnh binh?” Vẻ mặt Hàn Sâm rất tức giận.

Lúc này Trương Tín Chi cũng rất hối hận, nếu thời gian có thể quay trở lại, cho dù có giết hắn, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. Đáng tiếc tài ăn nói của vị vương phi kia vô cùng giỏi, lại lấy cớ cứu dân chúng là mục đích hàng đầu, lấy cờ hiệu không thể để cho bất cứ dân chúng Tây Hoa nào rơi vào trong tay người Hồ, kích động mấy trăm binh lính đi theo nàng cứu người.

Lúc đó Trương Tín Chi đâm lao phải theo lao, không thể không đồng ý, nhưng mà hắn yêu cầu phái đại tướng khác đi, bảo Thẩm Thất ở lại, tuy nhiên Thẩm Thất lại nói không thể bởi vì nàng là người phụ nữ có chồng mà phá hủy quân quy, nàng muốn tự mình dẫn binh, chọn ra hai trăm dũng sĩ, đích thân nàng trả quân lương cho bọn họ đi cứu người.

Mặc dù Trương Tín Chi biết đây là hồ đồ, nhưng không có Hàn Sâm, ai dám tới ép buộc Thẩm Thất chứ, hơn bốn trăm người bị Thẩm Thất kích động, Thẩm Thất cũng từng xem qua việc quân đội, nhân tiện nói: “Là con trai duy nhất trong nhà thì bước ra khỏi hàng, có cha mẹ cần phải nuôi dưỡng bước ra khỏi hàng, có vợ con cần phải chăm sóc bước ra khỏi hàng…” Cuối cùng thật sự chọn được hai trăm người.

“Vương phi nói hai trăm người kia từ nay về sau đều là thân binh của nàng, tự nàng chi tiền nuôi dưỡng.” Trương Tín Chi cũng không ngăn cản được Thẩm Thất.

“Qủa thật là phản rồi, vô pháp vô thiên.”

“Nguyên soái bớt giận, thuộc hạ tự biết có tội, cam nguyện lĩnh một trăm roi.” Trương Tín Chi cởi mũ quan xuống.

“Đang lúc đối đầu với kẻ mạnh, trước cứ nợ bảy mươi roi.” Nhưng ba mươi roi kia chính là để khen thưởng, nếu không làm vậy thì sao trị quân, một Thẩm Thất tùy tiện làm bừa liền kích động được quân đội, sao có thể gọi là Vương giả chi quân nữa.

“Nguyên soái, bên phía vương phi có cần phái quân đến tiếp ứng không?” Thật ra Trương Tín Chi cảm thấy rất may mắn vì Hàn Sâm đã trở lại, nếu không hắn thật sự không biết có nên phái người đi tiếp ứng Thẩm Thất hay không, không biết phái nhiều hay ít, lại không biết việc này có ảnh hưởng đến kế hoạch bao vây Bắc Hồ hay không.

“Nàng tùy tiện làm bậy, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi.” Hàn Sâm nghiêm mặt, khí lạnh quanh người hắn đủ để làm con cừu chết cóng.

Trương Tín Chi nhìn Hàn Sâm, có vẻ là muốn ở một mình, nên hắn lui về phía sau, khi đến cạnh cửa, bỗng nhiên nghe Hàn Sâm nói: “Nàng dẫn những người nào theo?”

“Đều là các tinh binh.” Trương Tín Chi cảm thấy mình cũng may mắn, may mắn vì lúc ấy nhận ra bản thân không thể ngăn cản nổi tình hình, liền chọn các tinh binh tốt đi theo Thẩm Thất.

Cuối cùng, Trương Tín Chi bổ sung một câu, “Lương Anh cũng đi theo.” Lương Anh là đại tướng thủ hạ dưới tay Hàn Sâm, có dung có mưu, rất được Hàn Sâm coi trọng.

“Có hắn thì không sao rồi.” Lúc lâu sau, Hàn Sâm mới nói ra được một câu.

Một ngày này, đợi mãi đến giờ Mùi, cũng không thấy bóng dáng Thẩm Thất trở về, xem xét kỹ, trời tối phải nên xong việc rồi mới đúng, lúc này bọn họ nên trở lại, bởi vì địa điểm cứu người không quá xa đi không quá một ngày đường. Trương Tín Chi chịu đựng đau đớn trên người, còn phải lo lắng cho Thẩm Thất, cô nãi nãi mà không trở lại, thì quả là chuyện xấu mà.

Bình luận

Truyện đang đọc