DỤC VỌNG CHIẾM HỮU

Được một anh chàng đẹp trai gọi tên, chả cứ cô, mà ai cũng ngớ người.

Hứa Triển sửng sốt, chỉ thốt ra được một tiếng, “Hả?”

Người đàn ông nhìn phản ứng của cô, ý cười càng đậm, “Thì ra đúng là em rồi! Sao? Không nhận ra anh?” Còn đang nói chuyện, anh ta cởi bỏ áo khoác ngoài, vạch áo xuống, để lộ ra vết sẹo hình bán nguyệt trên đầu vai.

Vết sẹo trông khá kỳ lạ, nhìn vào vết sẹo này, chắc hẳn có từ lâu rồi.

Hứa Triển vẫn ngạc nhiên, đang định hỏi anh ta tại sao vừa gặp đã nóng lòng cởi áo thế, đầu óc đột nhiên choàng tỉnh, cô thốt lên: “Chó ghẻ!”

Người đàn ông sa sầm mặt mày, mí mắt khép hờ, ánh mắt hiện ý cười như có như không nhìn Hứa Triển chằm chằm.

Quả nhiên tên này bây giờ phất lên thật, ít ra dưới chướng còn có hai tay cu li. Vừa nghe thấy cô nhóc này gọi sếp của mình là “chó ghẻ”, hai anh chàng như bị chó dại cắn, vẻ mặt nhìn Hứa Triển đầy cảm thông.

Hứa Triển cũng hơi xấu hổ, mặc dù có nhớ là hồi xưa từng biết người này, nhưng tên anh ta là gì? Thật sự là đánh chết cũng không nghĩ ra.

“Anh chính là tên đó…là…” Thấy người kia không đáp lời, bất đắc dĩ, Hứa Triển vỗ trán rồi cười khúc khích.

Nhìn Hứa Triển cười đến cứng gò má, người kia mới dứt khoát duỗi tay ra, “Anh là Uông Nhất Sơn, đã lâu không gặp.”

Đúng! Uông Nhất Sơn!

Bên tai cô loáng thoáng tiếng đọc đồng dao lanh lảnh hồi còn ở quê: “Nước mắt lưng tròng, đồ chó ghẻ, gió vừa thổi, đã phát run, đồ chó ghẻ!”

Bây giờ ngẫm lại, lúc còn bé, cô đúng là quá liều. Cầm đầu một nhóm đặt biệt danh cho người ta chưa nói, lại còn trổ tài hơn người mà chế thành một bài thơ! Quả nhiên là mầm non ưu tú của khoa tiếng Trung!

Tuy nói là “đồng ngôn vô kỵ”, nhưng xem ra, anh chàng họ Uông vẫn để bụng chuyện này, nếu không tại sao anh ta vừa đến đã khoe vết sẹo kia ra, mà vết sẹo đó là do cô cắn để lại…

(Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện với nhau không phải kiêng dè gì.)

Hứa Triển vẫn còn đang ù ù cạc cạc, Uông Nhất Sơn đưa tay ra mà cô vẫn như không thấy, chỉ đờ đẫn nhìn anh ta.

Uông Nhất Sơn không sốt ruột, chậm rãi thu tay về rồi đút vào túi quần, bình tĩnh nói: “Em là sinh viên ở đây? Học ngành gì?”

Cuối cùng, Hứa Triển cũng hoàn hồn lại được, “Ừ, tôi học ở đây…Thôi, vừa nãy trên khoa báo có cuộc họp, tôi đi trước đây, có thời gian liên lạc sau!”

Nói xong, cô còn không thèm chờ phản ứng của Uông Nhất Sơn đã xoay người hấp tấp chạy qua cánh cửa nách.

Đúng là “nhà họ Uông có chó, nuôi thế nào mà thành người được”! Thằng ranh tồ tẹt ngày xưa, sao giờ lại đẹp trai kinh khủng như thế!

Quê Hứa Triển nổi tiếng có nhiều than đá. Có điều, những hầm than đá nhiều như sao lại đa phần hoạt động phi pháp. Chỉ cần có kĩ thuật, thầu một đỉnh núi, sắm thêm ít thiết bị và thuê công nhân, núi vàng núi bạc đã trong tầm tay.

Cô còn nhớ năm mười tuổi, mẹ cô tái giá, đến khi bà mang thai sáu tháng cũng đúng vào kỳ nghỉ đông. Giờ cơm trưa, lúc nào cô cũng ăn trước rồi cầm cặp lồng cơm mang đến cho bố dượng ở hầm than.

Thường xuyên qua lại, Hứa Triển phát hiện ra, cứ thỉnh thoảng lại có một chiếc xe “bán bánh bao” màu vàng đỗ ở trước cửa khu khai thác.

Hôm đó cô cũng đi đưa cơm như mọi ngày, vừa đi qua góc tường thì chiếc xe đã lao vụt tới. Mặc dù chiếc xe đã được phanh lại nhưng Hứa Triển vẫn ngã ngồi xuống đất do không đề phòng, cơm và thức ăn trong cặp lồng văng tứ tung.

Là chiếc xe “bán bánh bao” đó đâm vào cô. Thứ lỗi cho đồng chí Hứa lúc đó còn trẻ người non dạ, trong mắt cô, xe hạng A với xe bán bánh bao chẳng có gì khác nhau.

Bước từ trong chiếc xe hoành tráng ra, là một tay tài xế cũng hoành tráng không kém.

Phải biết rằng Hứa Triển cao một mét năm nhăm, là đứa cao nhất khối, thế nhưng tên tài xế kia còn thấp hơn cô một cái đầu. Cuộc sống trong nội thành thế nào đây! Trẻ con sao lại suy dinh dưỡng đến thế! Tên tài xế không cao nhưng mồm miệng độc địa, còn chưa xuống xe đã quát hỏi Hứa Triển đang ngồi phịch dưới đất là có phải chán sống rồi không.

Sau này Hứa Triển mới biết được, đó là con trai duy nhất của ông chủ hầm than, tên là Uông Nhất Sơn, ngốc ngốc thế mà lại hơn cô hai tuổi. Đừng nhìn vào cái tuổi mười hai, ấy vậy mà đã có bằng lái rồi.

Không chạm mặt không quen, từ đó Hứa Triển đã quyết định lấy việc ghét bỏ thằng nhãi phiền phức này làm nhiệm vụ cả đời.

Bát tự của hai người vốn không hợp. Hồi đó có cãi nhau một trận ầm ĩ, Hứa Triển nhanh mồm nhanh miệng, giọng con gái lại cao, âm vực rộng, thu hút sự chú ý của rất nhiều công nhân đang trong giờ nghỉ trưa.

(Bát tự: Là một cách xem số mệnh của Trung Quốc.)

Thằng nhãi biết không thắng nổi, còn định ra tay đánh cô. Đáng tiếc, Hứa Triển đã được rèn luyện kinh nghiệm tránh quả đấm thép của ông bố dượng, nhìn nắm tay cậu ta mà cứ nghĩ là trẻ con đang muốn đập vỡ cái gì đó. Tận dụng lợi thế, cô đè lên cánh tay cậu ta, găm lên vai cậu ta dấu ấn “đinh ba chọc thịt”.

Còn nhớ, lúc đó có mấy người đến kéo cô ra, hai chân cô cách khỏi mặt đất nhưng vẫn không chịu nhả răng.

Từ khi đó, hai người chính thức xây mối hiềm khích.

Cũng may là ông chủ hầm than rất biết nghĩ, chắc một phần cũng vì con trai mình bị một đứa con gái nhỏ tuổi hơn hai tuổi cắn ác đến thế, ông ta không hề đến hỏi tội cô, trái lại còn đánh con dã man như tiêm một liều vắc-xin cho chó dại, sau đó thì mặc kệ.

Đáng tiếc, thằng nhãi đó không sợ bố chút nào, còn không thèm giữ lại tí ti sĩ diện đàn ông, cứ đến ngày nghỉ là lại chạy tới ngáng chân cô…

Nếu không phải vì cậu ta, cô có bị ngã làm rơi thức ăn không, có bị bố dượng cầm đũa vụt vào mặt không? Nếu không phải vì cậu ta, cô có bị mấy thằng ranh con ném xuống cái rãnh đóng băng hôi thối suýt nữa không ra được không? Nếu không phải là vì cậu ta, cô có suýt nữa bị chôn sống trong hầm than?…

Rốt cuộc, một đoạn hồi ức lại ùa về như sóng. Cũng may là sau những chuyện đó, ông chủ kia đã bán hầm than rồi đưa con rời khỏi huyện. Nếu không, Hứa Triển cô có còn được sống khỏe mạnh đến giờ?

Nghĩ thế, cô mới thấy vừa rồi vẫn còn tử tế chán với tên kia!

Có điều, ông trời cũng thật bất công. Thằng nhóc gầy tong teo năm đó đến giờ lại trở nên cao lớn, đẹp trai, cả người tỏa sáng. Còn cô thì ngược lại, ngoài cao thêm được có vài phân thì quả thực là ngừng lớn. Chẳng trách, anh ta liếc mắt một cái đã nhận ra cô, còn cô thì mãi cũng không nhận ra anh ta.

Trở lại phòng ngủ.

Ba cô chị cùng phòng chắc đã đi học. Nhìn đống quần áo bừa bộn trên giường cô mới nhớ ra, vừa rồi đi vội quá, cô còn quên chưa đòi lại cái vali. Hứa Triển bực bội giậm chân, vừa mở hàng đã lỗ vốn, đúng là đen đủi!

Định chạy ra chỗ đó, nhưng cô thật sự không muốn gặp lại cái tên Uông tiểu nhân kia nữa.

Nghĩ như vậy, cô chạy ra ban công, lúc nhìn xuống mới phát hiện ra, hướng nhìn của ban công chếch thẳng ra sân tập hồi nãy cô vừa rời đi.

Chiếc xe màu cà phê vẫn đỗ ở đó. Uông Nhất Sơn dựa vào xe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nách, không biết đang nghĩ gì mà vẻ mặt rất thâm trầm, thỉnh thoảng còn để lộ ý cười khó hiểu.

Vẻ mặt phức tạp này khiến Hứa Triển chợt rùng mình. Thằng nhãi thối, đẹp trai lên cũng vô dụng thôi, cái bản mặt ngứa mắt thật ra vẫn chẳng thay đổi gì so với hồi bé.

Đúng lúc này, Uông Nhất Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn Hứa Triển trên ban công. Tức khắc, hai mí mắt anh ta nhướng lên, nhoẻn miệng cười để lộ ra hàm răng trắng đều, dường như cái răng nanh bỗng trông có vẻ sắc nhọn khác thường.

Trong lúc Hứa Triển còn đang rối rắm vì nụ cười ấy, anh ta đã xoay người lên xe, khởi động xe rồi đi mất hút.

Đúng là, cũng đều là người lớn rồi, chuyện gần mười năm trước đã vào quá khứ, nhớ đến chỉ tổ mệt người, ai còn để bụng chứ.

Hứa Triển cười tự giễu, xoay người vào phòng thu dọn đồ đạc.

Bình luận

Truyện đang đọc