DỤC VỌNG CHIẾM HỮU

“Cút!” Vì tuyệt vọng, khuôn mặt Hứa Triển trắng bệch, cả người cô căng cứng, hai tay chỉ muốn đẩy gã đàn ông trên người mình ra. Thế nhưng, thân thể Uông Nhất Sơn vẫn đè nặng như cũ, căn bản là không đẩy ra nổi, cô chỉ có thể la lên: “Cút ngay cho tôi!”

Uông Nhất Sơn nghe lời cô mới là lạ. Hai tay anh ta nắm chắc eo cô, đôi môi mỏng hôn lên trán cô, rồi tới đôi mắt, sau đó, anh ta lấy một cái gối kê cao mông cô lên.

Cơ thể Hứa Triển vốn nhỏ bé, căn bản không phù hợp về mặt tỉ lệ với Uông Nhất Sơn, bởi thế, chiếc gối phát huy hiệu quả rất tốt.

Cô như một lễ vật trên tế đàn, chỉ còn chờ ác ma đến hành quyết.

Hai mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Uông Nhất Sơn, thấy những gân xanh nổi trên trán anh ta, có vẻ như chính anh ta cũng rất đau đớn.

Động tác của anh ta ngày càng nhanh, ngày càng mạnh. Chiếc giường thượng hạng cũng lay động dữ dội. Anh ta cũng không quên mút lấy nụ hoa đỏ hồng đang phập phồng trước mắt. Hứa Triển có cảm giác như mình đang phải cho một đứa bé ác độc nhất đời ăn. Xấu hổ và bất lực đan xen, bị xâm phạm đến nơi sâu nhất, cảm giác run rẩy trước đây chưa từng có ùa đến. Mồ hôi của Uông Nhất Sơn nhỏ xuống mặt cô. Cơ thể cô như bị nghiền nát, ngay cả sức buông lời mắng cũng không còn.

“Thật sự cứ muốn như thế này mà giết em trên giường!” Xem ra, anh ta đã có được sự sung sướng cực độ trên cơ thể run rẩy này.

“Không…”

Đột nhiên, bụng dưới của cô thắt lại, cao triều quen thuộc lập tức ào đến, cô không nén được tiếng khóc nghẹn lẫn tiếng thở dồn dập.

Nhưng cảm giác run rẩy đó vừa đến đã dừng lại. Đột nhiên, Uông Nhất Sơn rút ra, xoay Hứa Triển đưa lưng về phía anh ta. Cô ngồi trên người anh ta như một đứa trẻ, dựa lưng vào ngực anh ta, hai chân mềm nhũn bị tách ra, “cửa động” còn chưa khép hẳn đã lại phải tiếp nhận anh ta…

“A…” Hứa Triển không chịu được độ sâu như vậy, hét toáng lên.

Anh ta đi thẳng vào rồi lại nhanh chóng rút ra, dùng tốc độ khó tin mà đưa đẩy thắt lưng mình.

(Thật sự mình ko hiểu đây là tư thế gì T_T Bà con tự tưởng tượng vậy.)

Hứa Triển run rẩy, gần như không thốt ra được lời nào, cả người lay động như đang đu dây.

Anh ta đưa tay vuốt ve mông cô, thân dưới vẫn không giảm tốc độ, sau mấy lần hung hãn thì cũng đưa cô tới cao trào.

Nơi kín đáo sau cơn co rút dữ dội trào ra dòng dịch lỏng, thấm ướt ga trải giường. Sau đó, cô lại bị đẩy xuống giường, như con búp bê tả tơi để mặc cho gã đàn ông tùy ý chơi đùa.

Đến khi Uông Nhất Sơn thả chậm động tác, rồi nằm im trên người cô, rốt cuộc Hứa Triển cũng có thể hít thở thoải mái. Cuộc cực hình đã kết thúc. Cô lại sực nhớ ra, Uông Nhất Sơn không hề đeo bao, tên cầm thú này tuyệt đối không thể cho ra trong cô được. Cũng may là Uông Nhất Sơn nhớ đến chuyện đó, kịp thời rút ra, phun dòng dịch nóng rẫy lên người cô.

Hứa Triển nhắm hai mắt lại, còn đang nghĩ rằng hồi tra tấn đã ngừng, nhưng không ngờ tinh lực của tên súc sinh này dồi dào hơn cô tưởng tượng. Không đợi cô bình ổn hơi thở, lại một trận cuồng phong nữa kéo đến…

Trong phòng, tiếng khóc nấc của cô gái và tiếng thở nặng nề của người đàn ông vẫn quanh quất suốt đêm khuya…

Lúc cô tỉnh lại với một thân đau nhức, nhìn màn hình chiếc đèn cạnh giường, đã là bốn giờ sáng.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng Uông Nhất Sơn nói chuyện điện thoại: “Bảo bà ta đừng nói linh tinh. Nhắc bà ta, con gái bà ta sắp đến rồi. Khóa cửa lại, tôi cũng đi đây.”

Không kịp khóc thương cho trinh tiết bị tước đoạt đêm qua, Hứa Triển giật mình. Người Uông Nhất Sơn nhắc đến là ai?

Sau khi Uông Nhất Sơn ra khỏi phòng, Hứa Triển gượng ngồi dậy, mặc đồ lót rồi khoác chiếc áo choàng tắm, len lén mở cửa phòng.

Lúc Uông Nhất Sơn vào thang máy, Hứa Triển có thể biết, anh ta xuống tầng bốn.

Hứa Triển vào một thang máy khác, cũng may là xuống và lên tầng khác nhau, không cần ấn mật mã. Lúc cô ra khỏi thang máy thì vừa lúc nhìn thấy Uông Nhất Sơn đi vào một căn phòng.

Khách đến làng nghỉ mát ăn chơi hầu hết đều là cú đêm, đã gần rạng sáng mà trên hành lang vẫn có người đi lại. Trai hay gái vào đây đều khoác áo choàng tắm, nên bộ dạng Hứa Triển lúc này cũng chẳng có gì khác thường. Cô giả vờ sang phòng bên cạnh uống nước, liếc mắt đã thấy Uông Nhất Sơn và hai tay vệ sĩ đi từ trong phòng ra. Cô vội vàng xoay người, chờ vệ sĩ đi khỏi mới lặng lẽ tiến tới gần cửa.

Đáng tiếc, cánh cửa quá dày, không nghe thấy gì hết. Hứa Triển nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa ra, cửa không khóa, trong phòng còn có một cửa hiên nhỏ. Đứng ở vị trí của Hứa Triển, dù không nhìn rõ mọi thứ bên trong, nhưng lại có thể nghe được tất cả rõ ràng.

“Uông Nhất Sơn, rốt cuộc cậu muốn làm gì, chẳng lẽ…bố cậu không nói với cậu sao?” Hứa Triển sửng sốt, bởi người vừa nói là mẹ cô – Hứa Thu Mạn.

“Nói với tôi cái gì? Nói cho tôi biết, tại sao mười năm trước, sau khi xảy ra sự cố sập hầm than, lại bán tháo mỏ rồi chạy như trốn nợ ư?”

“…” Hứa Thu Mạn không trả lời. Tiếng khóc nghẹn ngào bỗng truyền ra, Hứa Triển nghe thấy mà nhói lòng. Mẹ sao thế? Sao lại khóc như vậy?

Cô đang muốn bước vào chất vấn Uông Nhất Sơn rằng tại sao lại ức hiếp mẹ mình, nhưng đột nhiên Hứa Thu Mạn mở miệng nói: “Nếu cậu biết, tại sao còn đến gần con gái tôi?”

Dường như Uông Nhất Sơn cười lạnh, “Đến gần? Tôi đã nhịn mười năm không chủ động tìm cô ấy rồi, lần nào cũng chỉ đứng từ xa nhìn cô ấy. Đã có những lúc tôi muốn từ bỏ, nhưng cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi, đây không phải là ý trời sao? Cô ấy phải là của tôi! Bất kể kẻ nào, bất kể chuyện gì cũng không thay đổi được!” Nói xong câu cuối cùng, luồng khí lạnh trong lời anh ta khiến Hứa Triển đột nhiên có cảm giác không rét mà run.

“Cậu làm như thế là loạn luân! Rồi sẽ phải xuống địa ngục!” Những lời này như ghim chân Hứa Triển lại, cô cảm thấy hai tai mình đang ong lên.

“Loạn luân”? Tại sao mẹ lại đột ngột nói ra từ này?

“Bà cô à, không nói linh tinh được! Hơn nữa, sao bà có thể cam đoan Hứa Triển là em gái tôi đây!”

“Cậu…Cậu quả thực quá giống bố cậu!…Chỉ cần có tôi ở đây, Hứa Triển không thể ở bên cậu được.” Dường như Hứa Thu Mạn bị lời cáo buộc dẫn tới tuyệt vọng, tiếng nói vỡ vụn.

Khi mẹ bị bố dượng đánh, Hứa Triển cũng từng nghe thấy bà hét lên như vậy. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, mạch máu như bị những mũi kim băng xuyên qua. Có thế nào đi nữa, cô cũng không thể tiếp nhận được chuyện mình rất có thể là em gái Uông Nhất Sơn.

“Tôi khuyên bà bình tĩnh đi. Triển Triển đã ở bên tôi rồi. Đêm qua ở phòng cách vách, hẳn là cũng có thể nghe thấy vài âm thanh, có muốn lên tầng xem không? Có điều, bà nhỏ miệng thôi, hôm qua tôi hơi quá đáng, cô ấy còn đang ngủ!”

Bốp! Một phát tát giáng xuống, âm thanh giòn tan chứng tỏ nó mạnh cỡ nào. Cả căn phòng chợt yên tĩnh, một lát sau, giọng nói âm trầm của Uông Nhất Sơn mới vang lên: “Xem ra bà đúng là mẹ Hứa Triển, tôi không so đo với bà. Nhưng mà, ván đã đóng thuyền rồi, bà cũng phải nghĩ cho Triển Triển một chút, đừng nói luyên thuyên để cô ấy chịu thêm cái thứ gánh nặng tâm lý vớ vẩn!”

“Không được! Tôi không thể nhìn nó phạm sai lầm tiếp được, không thể nhìn nó nhảy vào chỗ chết được!”

“Thế bà muốn ép cô ấy chết sao?” Uông Nhất Sơn bắt đầu hăm dọa, “Đôi khi, không biết gì mới là hạnh phúc. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Triển Triển. Chuyện của bà đã loạn lắm rồi, đừng để con gái bà đi lại con đường của bà ngày trước!”

Những lời này gần như đâm thấu điểm chết của Hứa Thu Mạn. Bà sinh ra là người hiền lành, một phát tát vừa rồi là sự dồn nén tất cả dũng khí. Lúc này, bà ngơ ngác ngồi đó, hoang mang lo sợ, chỉ còn biết khóc.

Hứa Triển cảm thấy hơi khó thở, nghĩ thế nào cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ và Uông Nhất Sơn.

Nhưng, trực giác mách bảo cô rằng không được để mẹ và Uông Nhất Sơn phát hiện ra mình. Vì thế, cô cố lê hai chân, lén lút bước đi, ngơ ngác xuống bậc thang ngay gần đó. Đến sảnh nghỉ tầng hai, bước chân giẫm vào khoảng không, cả người cô lao xuống dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc