ĐỪNG LÌA CÀNH

Tháng 6, nhạn nam càng nhiều, mặt trời càng chói chang, ngoài trời không một gợn gió, hơi nóng quét qua từng tấc đất trong khuôn viên trường.

Trong phòng học, Cố Ly lật giở sách giáo khoa Ngữ Văn, đang phân tích diễn giải cổ văn thì bên cạnh xe nhẹ chạy đường quen ném một mảnh giấy nhỏ qua.

Cô vội vàng ngẩng đầu liếc mắt ngó lão Ban đang viết bảng, nhanh chóng mở mảnh giấy ra, An Nghênh hẹn cô nghỉ giữa giờ cùng nhau đi ăn kem dưới căng tin.

Cố Ly âm thầm dùng cùi chỏ đụng đụng An Nghênh ra dấu ok.

Hai người không làm việc riêng nữa, yên lặng ngồi nghe giảng đến cuối giờ. Chờ chuông hết giờ vừa reo, An Nghênh liền gấp không chờ nổi kéo Cố Ly chạy thẳng xuống căng tin.

Mùa hè nóng nực, học sinh ai cũng thích đồ lạnh, dù hai người chạy không ngừng nửa bước nhưng lúc đến căng tin thì ở cửa đã chật không còn chỗ nhúc nhích.

“Không phải chứ?” An Nghênh kéo cổ tay Cố Ly định xông vào bên trong thấy vậy cũng đành thôi, “Khiếp, thế này thì còn làm gì được nữa?”

Cố Ly nhìn trình độ chen chúc của căng tin cũng sầu người, phòng học ban 7 ở tầng hai chắc chắn không chạy nhanh bằng học sinh tầng một.

“Chậc.” An Nghênh bực bội giậm chân, khóe mắt lướt qua đám đầu dưa cạnh tủ lạnh đột nhiên hưng phấn hô to: “Tống Thời Viễn! Giúp tớ lấy hai cây kem ra đây, vị socola!”

“Hả?!” Tống Thời Viễn trong đám người nghe tiếng An Nghênh quay đầu lại nhìn cô, “Vị socola đúng không?”

“Đúng đúng!” An Nghênh vội vàng hô.

Tống Thời Viễn ở đây… vậy thì… người kia cũng ở bên trong sao? Cố Ly bất giác nghĩ, lại theo bản năng nín thở mong đợi có thể gặp cậu một lần.

Hai người ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, không lâu sau Tống Thời Viễn chen ra từ trong đám người, cậu ta đưa túi nilon đựng hai cây kem cho An Nghênh.

Cố Ly âm thầm liếc nhìn sau lưng cậu ta, không thấy bóng dáng cao gầy của người nọ, chưa nói tới mất mát, chẳng qua là cảm giác vui sướng khi được ăn kem vơi đi một chút, cô yên lặng buông tiếng thở dài, móc ra mấy đồng xu đưa cho Tống Thời Viễn.

Cậu ta không nhận, chỉ mở chai nước ngọt uống một ngụm, “Không cần khách sáo như vậy, bạn của An Nghênh cũng coi như là bạn của tôi.”

An Nghênh ở một bên hài lòng cắn socola dứt ra chút thời gian đáp một câu: “Đúng vậy Ly Ly, không cần khách sáo với Tống Thời Viễn.”

Cố Ly đành thu tay về nói tiếng “Cảm ơn”.

Tống Thời Viễn giơ tay lên xoa đầu An Nghênh, tay cầm nước ngọt chỉ về phía dãy phòng học, “Vậy tớ về phòng học trước, A Yến còn đang chờ tớ đem nước về cho cậu ấy.”

“Đang thắc mắc sao cậu mua hai chai.” An Nghênh hất cằm cho cậu ta đi, “Đi đi đi đi.”

Tống Thời Viễn rời đi không bao lâu, hai người núp dưới bóng cây chậm rãi ăn xong mới về lớp học.

Về đến lớp, Tống Thời Viễn đưa nước khoáng và tiền lẻ cho Lâm Yến.

“Này là sao?” Lâm Yến dựa lưng vào ghế ước lượng số tiền xu không nhiều trong tay, “Bây giờ Tống đại thiếu gia tăng phí ship?”

Nào dám?

Tống Thời Viễn khụ khụ hai tiếng, ngồi xuống cạnh cậu, “Gặp An Nghênh và bạn cậu ấy, mua kem cho họ mà.”

Lâm Yến nhận chai nước đã mở trong tay cậu ta, yết hầu khẽ động, “Thì ra cậu cầm tiền của tôi đi lấy lòng tiểu thanh mai trong lòng cậu?”

“Không phải vì trùng hợp hôm nay tôi vội ra ngoài quên mang ví à.” Tống Thời Viễn nắm tay đấm nhẹ vào đầu vai Lâm Yến đang nhạo báng mình, “Nhưng mà bạn của An Nghênh có dáng dấp rất đẹp, cậu mời khách cũng không tính là lỗ nha.”

Lâm Yến không để tâm cười cười, “Được rồi, tôi nhận.”

Ước chừng sắp vào học, Tống Thời Viễn quét mắt nhìn chương trình học trên bảng đen, móc sách tiếng Anh trong ngăn bàn ra, “Tan học đi đánh bóng rổ nhé?”

Lâm Yến xoay bút không mặn không nhạt ném cho cậu ta một chữ, “Nóng.”

“Đừng mà.” Tống Thời Viễn sợ cậu không đi nên nói thẳng, “Đã hẹn với ban 5 rồi, cậu không đi chúng ta sao có thể đè bọn họ xuống đất mà chơi được chứ?”

Thái kê* đấu nhau chẳng ra sao, Lâm Yến khẽ khịt mũi, “Cậu đáp ứng bọn họ, sao phải kéo cả tôi vào?”

(*菜鸡 /Cài jī/ nghĩa tương đương 菜鸟 /càiniǎo/: trước đây được dùng để chỉ những người không giỏi dùng máy tính, sau đó từ này được sử dụng phổ biến ngoài xã hội để chỉ những người dở tệ trong lĩnh vực gì đó.)

“Yến ca!” Tống Thời Viễn chân chó tâng bốc cậu, “Cậu xem cậu văn võ song toàn như vậy, lại rất có trách nhiệm đoàn đội, trên sân bóng rổ sao có thể thiếu đi bóng dáng oai hùng mạnh mẽ là cậu chứ.”

“…”

Lâm Yến bị cậu ta nói vô ngữ vài giây, bất lực: “Tan học cùng đi.”

Tống Thời Viễn thấy cậu chịu đi thì nhướng mày cười nói: “Vậy tôi yên tâm rồi.”

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, An Nghênh và Cố Ly tay trong tay bước ra ngoài phòng học, hai người xuống tầng dưới đúng lúc thấy một đám người vội vàng chạy không ngừng về phía sân bóng rổ.

“Nhanh lên nhanh lên! Ban 4 và ban 5 sắp đấu bóng rổ, chậm chân là không thể nhìn Lâm Yến ở khoảng cách gần đâu.”

Cố Ly nghe được cái tên sau cùng, thả chậm bước chân.

An Nghênh sáng mắt, bĩu môi nhìn về phía sân bóng rổ, “Ly Ly, chúng ta cũng đi xem?”

Cố Ly sao có thể nói không.

Lúc hai người chạy chậm tới sân bóng rổ, bầu không khí ở đây đã vô cùng náo nhiệt.

An Nghênh dựa vào giao tình với Tống Thời Viễn kéo Cố Ly tới nơi tập trung của đội ban 4, chào hỏi với người ban 4 xong lại hỏi tỷ số hiện tại.

Người trả lời nọ chắc chắn là fanboy vô cùng mê muội Lâm Yến, giọng điệu không biết mang theo bao nhiêu ý thổi phồng, “Có Yến ca ở đây thì chẳng có gì bất ngờ, tỷ số nhất định là xa xa dẫn trước rồi!”

Cố Ly nhìn đám thiếu niên chạy qua chạy lại trong sân, cô tìm được bóng người tuấn tú dễ như trở bàn tay.

Lâm Yến thành thạo khống chế bóng đột phá phòng tuyến ban 5, tránh khỏi sự ngăn cản của đối phương rồi nhảy lên, bóng rời tay vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, rơi thẳng vào rổ.

Trong nháy mắt, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai không dứt, Cố Ly nhìn thấy Lâm Yến nhếch mép lơ đễnh cười một tiếng, sau đó giơ tay lên đập tay với Tống Thời Viễn rồi đi về phía ban 4.

Cô vụng về thu hồi tầm mắt cúi xuống, ngón tay vô thức níu chặt dây balo, khóe mắt liếc thấy Lâm Yến nhận chai nước trong tay fanboy kia, ngửa đầu uống mấy ngụm.

“Các cậu chơi đi, tôi về trước.”

Fanboy xem chưa đã ghiền giữ cậu lại, “Lúc này chưa được bao lâu mà? Không chơi nữa thật à?”

Lâm Yến vỗ bả vai cậu ta một cái, giọng không phập phồng “aiz” một tiếng: “Quá nóng, thật sự không chơi nữa, về đây.”

Vừa dứt lời cậu liền xách balo bên sân lên rời khỏi sân bóng rổ.

“Tiểu Nghênh, cậu vẫn còn xem à?” Cố Ly chỉ chỉ hướng cổng trường, “Tớ phải đi trước.”

“Hả? Tớ vẫn còn muốn ở lại xem Tống Thời Viễn chơi.”

Cố Ly có chút sốt ruột, giọng cũng trở nên gấp gáp: “Vậy tớ đi trước đây, mai gặp.”

An Nghênh nhìn Cố Ly vội vàng hấp tấp chạy mất hút chỉ có thể nghẹn lại tiếng ừm.

Sải chân của Lâm Yến rất lớn, lúc Cố Ly chạy ra khỏi đám người thì cậu đã sắp sửa đến cổng trường, cô chỉ đành tăng tốc đuổi theo, gần đuổi kịp thì lại thả chậm tốc độ, không nhanh không chậm đi sau cậu mấy bước.

Sự huyên náo của đường phố che đi tiếng bước chân của cô, Cố Ly cảm thấy hành động của mình chẳng khác gì một si hán cuồng theo dõi, nhưng lại không nỡ bỏ qua cơ hội có thể cùng cậu bước đi trên một đoạn đường.

Thẳng đến ngã ba đèn xanh đèn đỏ, Cố Ly không thể không dừng bước.

Lâm Yến đút tay trong túi quần trường, một bên vai đeo balo, lười biếng đứng ven đường, đèn xanh sáng, cậu nhanh chóng băng qua đường tới phố đối diện.

Cho đến khi bóng người kia nhạt dần trong tầm mắt, Cố Ly mới quẹo ở đầu phố đi về nhà.

Về đến nhà ba mẹ đều đi vắng, Cố Ly vào phòng bếp làm cho mình một bữa tối đơn giản, cơm nước dọn dẹp phòng bếp xong xuôi mới vào phòng làm bài tập hôm nay.

Làm được kha khá thì cô nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà vô cùng rõ ràng, là Hà Mạn trở về.

Tay cầm bút của Cố Ly dừng lại, vết mực loang ra một điểm nhỏ trên bài kiểm tra, cô thở dài một hơi đặt bút xuống mở cửa phòng ngủ.

“Mẹ, mẹ ăn cơm tối chưa? Con nấu một ít nhé?”

Hà Mạn đứng ở huyền quan buông chiếc túi xuống nhìn thoáng qua Cố Ly, giọng thường thường: “Ăn rồi, phí sinh hoạt còn đủ dùng không?”

Cố Ly lắc đầu hơi buồn buồn nói: “Còn rất nhiều.”

Hà Mạn “ừ” một tiếng thuận miệng dặn dò: “Dùng hết thì nói với mẹ, được rồi, con vào học tiếp đi.”

Vốn dĩ Cố Ly muốn hỏi bà có thời gian tham gia họp phụ huynh không, lời đến bên miệng dạo mấy vòng vẫn nuốt xuống, cô gật đầu một cái rồi xoay người về phòng.

Làm xong bài tập, cô lấy điện thoại lên QQ, An Nghênh gửi cho cô một tin nhắn.

An Nghênh: [Ly Ly yêu dấu, ngày mai có thể mua bánh chiên cuộn hộ tớ không?]

An Nghênh: [lém lỉnh đáng yêu.jpg]

Cố Ly: [Ok, sẽ chuẩn bị cho tiểu khả ái.]

Cố Hồng Lương rất khuya mới trở về, khi đó Cố Ly đã tắm rửa lên giường nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng nghe Hà Mạn nói gì đó với ông, nhưng cô không thắng nổi cơn buồn ngủ lại đi vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc