ĐỪNG LÌA CÀNH

Hôm sau, vẫn là vào hoàng hôn, Cố Ly đi tới quảng trường Tĩnh An, tính cách của cô không biết có bao nhiêu cố chấp, dù tỷ lệ chỉ là một phần vạn như vậy cô vẫn muốn tình cờ chạm mặt.

Có lẽ may mắn được thần tình cờ chiếu cố, rốt cuộc cô cũng như ý gặp được Lâm Yến.

Cố Ly lẫn trong góc khuất của đám người len lén nhìn cậu, hôm nay cậu mặc bộ quần áo tối màu, áo thun màu đen quần dài cũng màu đen, đôi giày chơi bóng màu lam đen trên chân là màu sắc rực rỡ duy nhất trên người cậu.

Ngay cả vành mũ lưỡi trai cũng bị đè thấp xuống, Cố Ly không thấy rõ mi mắt cậu, chỉ có thể thoáng nhìn khuôn cằm gọn gàng lưu loát.

Trong sân đang có người trượt, cậu một tay đút túi tán gẫu với người bên cạnh, cũng không lâu lắm người nọ rời sân, Lâm Yến cầm ván trượt tiến vào.

Cậu gọn gàng dứt khoát đứng trên ván, dọc theo quỹ đạo skatepark trượt qua trượt lại, động tác nhảy lật Lâm Yến cũng làm rất tùy ý, không hề cố tình làm màu, đường trượt của cậu phải gọi là đạt đến trình độ mượt như tơ lụa khiến tầm mắt Cố Ly vẫn luôn dõi theo dù nửa giây cũng không rời.

Ngay cả chơi loại vận động cường độ cao thế này thì cả người Lâm Yến vẫn tản mát ra sự thờ ơ, nhưng chính loại khí chất lười biếng này lại có thể dễ dàng khiến tim cô đập rộn.

Một nữ sinh bên cạnh cầm lòng không đậu thì thầm: “Cậu ấy thật là đẹp traiii! Cũng không biết có bạn gái hay chưa.”

Bạn cô gái gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cái khí chất xấu xa trên người cậu ấy thật mê người.”

Lâm Yến trượt đủ rồi mới dừng, Cố Ly nghe thấy trong đám đông có người la lớn: “Tuyệt vời, Yến ca!” Cô thuận theo tiếng hô tìm được người, là một khuôn mặt lạ, chưa thấy ở trường bao giờ.

Cũng đúng, lấy tính cách của Lâm Yến thì cho dù cậu ở đâu cũng sẽ được hoan nghênh thôi, Cố Ly hy vọng cậu có thể luôn như vậy, tiêu sái tự tại, vô câu vô thúc*.

(*Phóng khoáng, vượt khỏi sự đời (tiêu sái), tự do, thoải mái (tự tại), không bị hạn chế (câu), trói buộc (thúc))

Lâm Yến không ở lại lâu, sau khi nhận một cuộc điện thoại liền đi, đương nhiên Cố Ly cũng theo chân cậu rời đi, nhưng không đi theo cậu, Lâm Yến cho cô một bữa tiệc thị giác như vậy, Cố Ly đã thỏa mãn.

Cô bước đi trên con đường cây ngô đồng hôm qua trở về, gió nhẹ, tâm tình cô cũng nhẹ.

Tối hôm đó Hướng Lĩnh Nhiên tìm cô trên QQ: [Hôm nay tôi đi luyện vũ đạo, cậu có tới quảng trường Tĩnh An không?]

Cố Ly: [Đã về rồi.]

Hướng Lĩnh Nhiên: [khó chịu.jpg]

Hướng Lĩnh Nhiên: [Sau này cậu còn tới không?]

Cố Ly: [Tùy tình hình.]

Hướng Lĩnh Nhiên: [Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi sớm chút.]

Cố Ly: [Ừm, cậu cũng vậy.]



Ngày họp phụ huynh Hà Mạn vẫn không tới, chủ nhiệm lớp gọi Cố Ly vào văn phòng.

“Cố Ly, sao bố mẹ em đều không tới, có phải em quên nói cho họ không?”

Cố Ly cúi đầu nhìn mũi giày vans trên chân mình, không có cảm xúc mở miệng: “Em nói rồi, nhưng bọn họ bề bộn công việc không có thời gian tới.”

Thầy Lý nghe xong cau mày, cảm thấy người lớn trong nhà cô quá không có trách nhiệm, ông tìm trong đống hồ sơ ban 7 lấy ra tập của Cố Ly, lần lượt gọi cho bố mẹ cô.

Người lên tiếng trước là Cố Hồng Lương, “Alo? Ai vậy?”

“Chào anh, tôi là chủ nhiệm lớp của Cố Ly, hôm nay tổ chức họp phụ huynh, cả lớp chỉ có Cố Ly ngay cả một người lớn cũng không thấy tới, cho nên tôi mới tìm hiểu một chút xem rốt cuộc là sao.”

Cố Hồng Lương ở đầu kia “À” một tiếng, giọng lãnh đạm: “Công việc của tôi quá bận rộn nên không có thời gian tới, không phải thành tích của Cố Ly rất tốt sao? Có chỗ nào cần người lớn lo nghĩ à, vậy thôi nhé, tôi còn có việc phải làm.”

Không đợi thầy Lý đáp lại ông đã trực tiếp cúp điện thoại, thầy Lý giận dữ suýt tung lời thô tục nhưng nề hà Cố Ly còn ở bên cạnh mới miễn cưỡng nhịn xuống.

Ông không cam lòng tiếp tục gọi cho Hà Mạn, giây lát sau liền nghe máy, thầy Lý mở lời trước: “Chào chị, tôi là chủ nhiệm lớp của Cố Ly, sắp lên lớp 11 rồi, lần này họp phụ huynh là muốn nói với mọi người một chút về chuyện phân ban tự nhiên xã hội, nhưng cả chị và bố của Cố Ly đều không thấy tới.”

“Vâng, thầy Lý, tôi biết chuyện họp phụ huynh, nhưng hôm nay nhà hàng xảy ra chút tranh chấp với khách hàng nên tôi phải xử lý, thật sự không có thời gian tham gia, Cố Ly học tự nhiên hay xã hội đều tốt, con bé đủ để tôi yên tâm, được rồi, trước hết cứ như vậy, tôi còn phải họp.”

Hai cuộc điện thoại khiến chân mày thầy Lý nhíu càng sâu hơn, trong khi biểu cảm của Cố Ly không mảy may dao động.

Thầy Lý thở dài, hơi đau lòng cho đứa nhỏ Cố Ly này, “Em đã nghĩ xong mình sẽ học ban nào chưa?”

“Ban tự nhiên.”

Thầy Lý gật đầu một cái, “Cố Ly, em rất xuất sắc, thầy tin tưởng bất kể em học cái gì cũng có thể làm tốt.”

Cố Ly không lên tiếng.



Ngày thi cuối kỳ đó, Cố Ly dậy rất sớm, không phải bởi vì cuộc thi lần này có quan hệ với phân ban tự nhiên xã hội, mà chỉ vì Lâm Yến và cô cùng một phòng thi.

Lâm Yến hơi học lệch, môn tự nhiên cậu gần như là max điểm, nhưng môn xã hội lại ít nhiều kéo chân sau, Cố Ly từng xem bài thi ngữ văn của cậu, luận về viết văn… ừm… chữ rất đẹp.

Có lẽ lần trước thi là lần hiếm hoi cậu dụng tâm viết một bài gọi là không nhạt như nước ốc, cuối cùng thứ hạng chen vào top của địa điểm thi, thậm chí nhảy đến cái tên thứ mười mấy.

Trong phòng học ở địa điểm thi, Cố Ly tìm được vị trí của mình sau đó lại đi tìm vị trí của Lâm Yến, ngay bên trái phía trước cô, khoảng cách gần như vậy khiến nội tâm Cố Ly không chịu khống chế nhảy cẫng lên, cô vỗ vỗ gò má mình, hít thở sâu mấy hơi mới có thể hòa hoãn nhịp đập.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, các bạn học lục tục đi vào phòng thi.

Sát giờ Lâm Yến mới tới, khoảnh khắc cậu bước vào phòng kia, mọi ánh mắt đều rơi lên người cậu, thầy giám thị thấy cậu cũng không nói gì.

Lâm Yến nhìn thẳng bước tới vị trí của mình ngồi xuống, lấy túi bút trong balo ra sau đó biếng nhác tựa lưng vào ghế ngồi chờ thi.

Cố Ly thu hồi tầm mắt ngây ngô không an phận vốn đang đặt trên đỉnh đầu cậu, im lặng cong cong khóe miệng, cũng ngoan ngoãn chờ phát bài thi.

Mấy lần thi Cố Ly đều len lén quan sát cậu, trừ bài thi xã hội tỏ ra thiếu kiên nhẫn, lúc thi môn tự nhiên cậu đều vô cùng nghiêm túc.

Ngày đó thi xong đương nhiên là nghỉ, kỳ nghỉ hè quá dài, cô sẽ rất lâu rất lâu không được thấy cậu, phục hồi tinh thần mới phát hiện mình đã đi sau cậu theo bản năng.

Lâm Yến cũng không đi về hướng nhà cậu mà tới quán net gần trường, Cố Ly nhìn từ xa, Tống Thời Viễn gặp cậu ở cửa thì đưa chai nước cho cậu, hai người đứng tại chỗ nói không được mấy câu liền xoay người tiến vào.

Nghỉ hè, trừ thỉnh thoảng hẹn gặp An Nghênh, cô thường tới quảng trường Tĩnh An, nhưng có lẽ thời tiết quá nóng nên Lâm Yến không muốn ra cửa, hoặc rất có khả năng cậu và người nhà hay bạn bè cùng đi du lịch thành phố khác.

Tóm lại, một lần Cố Ly cũng không gặp cậu.

Ngược lại là thường xuyên chạm mặt Hướng Lĩnh Nhiên ở quảng trường, Cố Ly cảm thấy cậu ta vô cùng thích trượt ván, bởi vì mỗi lần cô tới thử vận may đều gặp cậu ta.

Tính cách Hướng Lĩnh Nhiên cởi mở, là một đứa trẻ lớn xác thích cười, cho người ta một loại cảm giác tinh thần phấn chấn hăng hái, thỉnh thoảng gặp nhau ở nơi này, hai người dần trở nên quen thuộc hơn.

Cuối tháng bảy, An Nghênh đăng một bài viết: [Hì hì, dính chút quan hệ với Tống đại ngu ngốc may mắn tham gia sinh nhật của Lâm Yến, quá tuyệt! Lâm đại soái ca hát cũng thật hay!]

Lại còn bổ sung thêm hình ảnh, Cố Ly mở ra phóng to từng tấm quan sát, đều chụp ở phòng ăn và KTV, lướt tới tấm cuối cùng, lông mi Cố Ly khẽ run, trong hình, Lâm Yến lãnh đạm tựa vào bệ cửa sổ hút thuốc, bởi vì là chụp lén, chỉ có thể nhìn thấy gò má góc cạnh rõ ràng của cậu.

Cố Ly nhìn chằm chằm tấm hình này rất lâu rất lâu, đầu ngón tay dừng ở nút lưu trữ, lại bất giác phát hiện, thì ra sinh nhật Lâm Yến là giữa hè.

Phía dưới có người bình luận: Cậu chụp A Yến đẹp trai mà sao lại chụp tớ xấu như vậy?

Cố Ly đoán người này là Tống Thời Viễn, cô load lại trang, có thêm bình luận mới.

L: [Xóa đi.]

Cố Ly nhìn hai chữ này tâm tư khẽ nhúc nhích, có một loại xúc động nhè nhẹ, chủ tài khoản đã thiết lập giới hạn, mấy chữ này khiến Cố Ly phút chốc tỉnh hồn, cô vội vàng chọn mục xóa bản ghi, nạp vào đó một viên kim cương vàng*, làm xong một loạt cô mới phát giác mình sợ tới mức ngồi trong phòng có điều hòa mà vẫn toát mồ hôi lạnh.

(*Một loại điểm tích lũy trên QQ.)

Cố Ly đứng dậy đi tới phòng bếp, lấy nước trong tủ lạnh ừng ực uống mấy ngụm lớn, dòng nước lạnh lẽo đi vào cổ họng khiến người ta tỉnh táo.

Cô đóng cửa tủ lạnh, tựa lưng lên đó mới dần tỉnh táo lại, muốn vào trang cá nhân của cậu theo dõi những thứ vụn vặt trong sinh hoạt để rồi bị chặn chắc đâu thể chỉ có một mình cô?

Huống hồ lấy tính tình của cậu căn bản cũng sẽ không để ý cái loại ghi chép nhàm chán như những người muốn truy cập đã bị chặn, Cố Ly không cảm xúc kéo kéo khóe miệng, cảm thấy mình uổng công vô ích.

Cô lấy điện thoại ra bấm trở về trang của mình, chỉ nói một chút mà An Nghênh đã xóa, cô chuyển tới giao diện chat mới phát hiện tin nhắn nhóm lớp đã 99+, Cố Ly lướt mấy cái mới biết bạn bè ban 7 đang bàn tán về ngọn nguồn gốc rễ của tấm hình Lâm Yến kia.

[Hôm nay là sinh nhật của Lâm Yến á! An Nghênh đăng các cậu có thấy không?]

[Thấy, cũng đã lưu lại, Lâm Yến thật đẹp trai!]

[Hả? Tớ không thấy, ai có thể gửi lại cho tớ không? Tớ sẽ trực nhật hộ một tháng.]

Cố kỵ chủ nhiệm lớp có trong nhóm, mọi người đều ăn ý không đề cập tới chuyện Lâm Yến hút thuốc lá.

An Nghênh cũng xuất hiện trong nhóm, cậu ấy gửi một sticker quỳ xuống đất dập đầu.

An Nghênh: [Các vị tiên nữ, hình Lâm Yến âm thầm lan truyền trong lớp là được rồi, ngàn vạn đừng truyền ra ngoài! Vì mạng nhỏ của tớ, xin các cậu nương tay cho!]

Các bạn học ban 7 cũng đáp ứng cậu ấy, có lẽ là do loại phúc lợi hiếm có này nên mọi người cũng không muốn chia sẻ ra ngoài. Ít nhất thâm tâm Cố Ly muốn, nếu có thể, cô không muốn bất kỳ người nào thấy tấm hình này, đồng thời lại không khỏi mừng thầm vì vận may của mình.

Hôm đó trước khi đi ngủ, ý nghĩ cuối cùng của Cố Ly lại là, góc chụp lén của An Nghênh thật sự quá khéo thật sự quá đẹp, phải tới nhà kia mua bánh ngọt nhỏ cậu ấy thèm đã lâu để làm phần thưởng mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc