ĐỪNG LÌA CÀNH

Mua trà sữa xong, hai người quay về trường học, trước khi đến khu dạy học, Tống Thời Viễn đột nhiên che bụng đau khổ, “Yến ca, cậu giúp tôi đưa đồ đi, tôi không được rồi.”

Lâm Yến không nhận túi ngay lập tức, cậu ra điều kiện với Tống Thời Viễn: “Sau này đừng chơi Draven nữa.”

“Gì chứ?” Vẻ mặt Tống Thời Viễn sụp đổ, cảm thấy trời đất cũng sụp đổ theo, “Tại sao cậu lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của?”

Hai tay Lâm Yến đút túi, hơi hất cằm chỉ vào tòa nhà dạy học, chậm rãi nói: “Cho tôi một lời chắc chắn đi? Nếu không tôi sẽ không đi.”

Biểu tình của hai người như hai thái cực.

Tống Thời Viễn nghiến răng nghiến lợi, tóc tai có vẻ dựng đứng, “Được rồi! Lâm Yến! Xem như cậu lợi hại!”

Tống Thời Viễn giận đến mức không thèm gọi anh em mà gọi thẳng họ tên cậu, Lâm Yến nhướng mày cười cười, bình tĩnh cầm lấy trà sữa.

Cố Ly ôm bài thi Ngữ Văn ra khỏi văn phòng, đi ngang qua hành lang chuẩn bị đến phòng học, tiếng gọi “Cố Ly” lười nhác vang lên.

Cô quay lại nhìn người đang đi tới, nhất thời sửng sốt, Lâm Yến bình tĩnh đi về phía cô, lúc này Cố Ly như đang trong mơ, tiếng bước chân không nặng không nhẹ của cậu khiến cô tỉnh táo lại.

“Tống Thời Viễn mua này, một cốc cho An Nghênh.”

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Cố Ly không dám ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng cô chú ý tới nốt ruồi nhỏ trên yết hầu của Lâm Yến.

Trên hành lang có gió thổi, chiếc áo khoác đồng phục của cậu hơi lay lay. Góc áo chạm vào cô, trong chớp mắt lại trở về vị trí cũ.

“Tôi đi trước nhé?” Cậu nhẹ nhàng nói.

“Ok.”

Cố Ly siết chặt túi trà sữa, dường như nhiệt độ bàn tay cậu vẫn còn lưu lại trên đó. Cô xúc động khi Lâm Yến nhớ tên cô và gọi cô gần gũi như vậy. Cố Ly lẳng lặng đứng tại chỗ, mãi đến khi hương quýt xanh tan biến cô mới về lớp học.

Giờ nghỉ trưa, trong lớp không có ai, một số ít nằm trên bàn nghỉ ngơi, chỉ có An Nghênh đang chăm chú đọc gì đó… Cố Ly liếc nhìn nội dung cuốn sách… đang đọc tiểu thuyết.

“Tiểu Nghênh, uống trà sữa đi.” Cố Ly cắm ống hút vào rồi đưa cho cô ấy, “Tống Thời Viễn mua.”

“Tên ngốc này hiểu chuyện thật, còn biết mua hai cốc.” An Nghênh nhìn cốc trà sữa trong tay Cố Ly, “Nhưng cậu có quen uống vị này không?”

Cố Ly cúi đầu nhấp một ngụm, tươi cười thỏa mãn: “Ngọt lắm.”

Buổi tối, Cố Ly đi tắm rồi sấy tóc ở trong phòng, Cố Hồng Lương đã về, cô nghe thấy giọng nói châm chọc của Hà Mạn ngoài cửa: “Ầy, sao hôm nay anh về sớm vậy?”

“Hà Mạn, tôi không muốn cãi nhau với cô.” Cố Hồng Lương mất kiên nhẫn nói.

“Ha.” Hà Mạn cười lạnh một tiếng, “Sao cơ? Anh nghĩ tôi muốn cãi nhau với anh? Mấy ngày nay nhân viên văn phòng còn bận hơn cả chủ nhà hàng, cũng chẳng thấy anh kiếm được đồng nào.”

“Nói đi nói lại vẫn là vì tiền.” Giọng Cố Hồng Lương mệt mỏi, “Yên lặng được chưa?”

Lời nói của ông hiển nhiên đã chọc giận Hà Mạn, giọng bà đột nhiên trở nên sắc bén: “Tôi là vì tiền? Anh đã từng để tâm đến gia đình này chưa?”

Cố Hồng Lương mất kiên nhẫn, phớt lờ bà rồi đi ra khỏi cửa, tiếng đóng cửa mạnh khiến trái tim của hai người trong phòng đập mạnh theo.

Cố Hồng Lương không về nhà một tuần, Cố Ly gửi tin nhắn cho ông nhưng ông không trả lời, cũng không nghe máy. Áp suất thấp ở trong nhà khiến chút thân thiết giữa Hà Mạn và Cố Ly gần như không có.

Sau khi Cố Hồng Lương trở về, Cố Ly không thấy họ cãi nhau nữa, nhưng hai người tựa như người dưng, bầu không khí trong nhà vô cùng nặng nề, Cố Ly không có quyền lên tiếng, sự tồn tại của cô từ trước đến nay đều không quan trọng.

Sau khi phân ban, xếp hạng của Lâm Yến tăng vọt, cậu đứng thứ hai trong bài kiểm tra tháng trước, Cố Ly xếp sau cậu. Lần này, chỗ ngồi của cô đương nhiên là bên cạnh cậu.

Lâm Yến vẫn đến sát giờ như trước, sau khi nhìn thấy Cố Ly, khóe miệng khẽ nhấc lên một nụ cười nhạt nhẽo chào cô, sau đó cậu ngồi xuống, tựa lưng vào ghế học. Lúc cậu nghiêng người, mí mắt Cố Ly giật giật không thể kiểm soát.

Cô rũ mắt xuống, nằm sấp trên bàn, ngửi mùi quýt xanh thoang thoảng trên người Lâm Yến, cảm thấy không khí u uất bao trùm trong lòng cô mấy ngày nay rốt cuộc cũng tiêu tan.

Sau buổi kiểm tra, bàn ghế trong lớp bị xô đẩy, các bạn trong lớp thay nhau đi qua đi lại, Cố Ly liếm môi cảm thấy hơi khát, nhưng cô không đứng dậy đến căng tin mua nước, vì Lâm Yến vẫn ngồi ở chỗ cũ chứ không đi ra ngoài.

Cậu chống tay lên bàn rồi tựa đầu lên, buồn chán quay bút.

Ánh mắt Cố Ly lén lút dừng trên người cậu.

Có người từ phía sau đi tới, tựa vào bàn trò chuyện với Lâm Yến: “Này, Yến ca, câu vừa nãy cậu chọn A hay C?”

Lâm Yến nghe xong ngẩng đầu nhìn cậu ta, khuỷu tay tùy ý đặt trên bàn, không ngừng nghịch bút, “C.”

Khuỷu tay của Lâm Yến chỉ chiếm phần nhỏ trên bàn Cố Ly, nhưng phần lớn trái tim cô đã bị chiếm bởi hành động lơ đãng của cậu.

“Toang rồi, tôi chọn A.”

“Chưa chắc tôi đã đúng.”

“Chẳng lẽ khả năng toán học của cậu không đáng tin?” Người nọ rõ ràng không đồng ý.

“Chỉ là một câu hỏi thôi, đừng để ảnh hưởng đến các kỳ thi tiếp theo.”

“Cũng đúng.” Cậu ta chuyển lời, “Hôm nay sinh nhật hoa khôi lớp, tối nay cậu ấy đã đặt trước một phòng bao ở KTV để chúng ta cùng nhau đi hát, cậu có đi không?”

“Các cậu đi đi.” Lâm Yến không có hứng thú nói.

“Đến đi, nếu cậu không đi thì đại tiểu thư kia lại ầm ĩ.”

Tay cầm bút của Cố Ly hơi khựng lại, cô muốn biết Lâm Yến sẽ nói gì, nhưng cậu không mở miệng.

Thấy Lâm Yến không trả lời, người nọ thức thời nói: “Thôi, tôi về chỗ đây.”

“Ừ.” Lâm Yến nói xong thu lại khuỷu tay đặt trên bàn của Cố Ly.

Xung quanh mặt trăng luôn có những vì sao lấp lánh, Cố Ly cảm thấy cô luôn là ngôi sao ảm đạm nhất, và tình yêu của cô dành cho Lâm Yến chẳng đáng kể chút nào.

Cố Ly quay đầu nhìn cây bạch quả úa vàng ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua khiến lá rơi tứ tung, hóa ra đã đến cuối thu từ lúc nào không hay.

Bình luận

Truyện đang đọc