DƯỢC HƯƠNG TRÙNG SINH

Tiếng cười của nàng trong trẻo, khóe môi hơi cong, lộ ra hàm răng trắng tinh tế.
  
“Thập Bát Nương,..” Đậu Hoa nhìn nàng hé miệng cười nói, “ Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi cười vui vẻ như vậy, ngươi cười rộ lên như vậy thật là đẹp mắt.” 

Cố Thập Bát Nương nghe vậy giật mình, lần đầu tiên?

Đậu hoa nhận ra nàng nghi nghi, một mặt bán đậu hũ cho một lão phụ nhân, một mặt nói:        “Người bình thường cười nhưng không phải cười như vậy, ta biết các ngươi là tiểu thư nhà quan, rất nhiều quy tắc, cái gì mà không được lộ răng a, cái gì dáng vẻ phải đoan trang a, thấy thế nào cũng giả dối... Ân, chỉ là… Lần này là ngươi cười thực sự mới là cười đi? Là thật vui vẻ đi.”
  
Thật sự cười, thực sự vui vẻ mới cười... Cố Thập Bát Nương không khỏi sờ sờ mặt mình, bên miệng hiện lên một nụ cười khổ.
  
Vui vẻ, nàng còn có thể vui vẻ sao?

Đậu hoa cũng không để ý đến nàng thất thần, mà tiếp theo lại phân tích nguyên nhân tiệm dược của nàng vắng vẻ.
  
“.. Nói tiệm dược này của ngươi cùng bán cây đậu một dạng..   Thập Bát Nương, đây đều là cây đậu của nhà ngươi không có danh tiếng ... Ngươi phải biết cây đậu nào tốt, cây nào xấu, sẽ can hệ tới đậu hũ ngon, không ngon, chúng ta làm nghề đậu hũ nhưng cũng không dám tùy tiện mua...” Đậu Hoa nói xong cũng cảm thấy được mình nói không buồn cười, che miệng cười khanh khách, “....Không phải, không phải là ngươi mới khai trương, đừng vội, chậm rãi tạo ra danh tiếng là được rồi..”
  
Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, nói về danh tiếng, nàng đột nhiên nghĩ tới, toàn bộ bọ cạp của nàng còn ở tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia gia đâu, lâu như vậy, cũng nên đánh giá xong rồi đi?
  
Đó là một cơ hội tốt tạo danh tiếng!
  
Ngày thứ hai, Cố Thập Bát Nương liền chạy tới huyện Hoàng Hà, trục tiếp chạy về phía tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia.
  
Tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia trước cửa vẫn vắng vẻ như vậy, nhưng sự vẳng vẻ này không ai có thể thực coi là vắng vẻ, náo nhiệt đều ở bên trong.
  
Trong điến chỉ có một tiểu hòa kế (người làm), đang cúi đầu trên giấy ghi chép gì đó, Cố Thập Bát Nương lên tiếng chào hỏi.
  
“Tiểu nương tử muốn bốc thuốc?” Tiểu hỏa kế dừng bút lại hỏi, một mặt duỗi tay chỉ ra bên ngoài, ”Chúng ta nơi này chỉ tiếp nhận dược liệu bào chế, không bán dược liệu, nếu ngươi muốn bốc thuốc, ra khỏi cửa bên trái gian đầu tiên...”
  
“Tiểu ca nhi, ta là tới hỏi một chút, ta lần trước đưa dược tới, Đổng lão gia đã nhìn qua?” Cố Thập Bát Nương đợi hắn nói xong mới cười nói.
  
Tiểu hòa kế sửng sốt một chút, cao thấp đánh giá nàng, nghi ngờ hỏi: “Là ngày đại hội dược liệu đưa tới?”
  
Cố Thập Bát Nương vội gật đầu.
  
“Nhà ở đâu?” Tiểu hòa kế một mặt hỏi một mặt xoay người từ trong quầy lấy ra một tệp giấy dày.
  
“Huyện Tiên Nhân, Cố gia Cố Thập Bát Nương.” Cố Thập Bát Nương một mặt đáp, một mặt nhịn không được nhìn tập giấy trong tay hắn.
  
Nhìn thấy trên mặt viết tên người cùng tên thuốc, cùng với ít hoặc nhiều mấy hàng chữ, giống như là lời thẩm định dược liệu.
  
Lòng của nàng nhịn không được bang bang nhảy lợi hại, không biết Đổng lão gia xem số Bọ Cạp của nàng như thế nào, nàng kiếp trước không có tự mình làm qua, một lần này hoàn toàn là dựa vào trí nhớ chính mình làm đến, không biết có vấn đề hay không...
  
“Cố Thập Bát Nương?” Tiểu hỏa kế nghe vậy dừng tay lật trang giấy, ngẩng đầu nhìn nàng.
  
Cố Thập Bát Nương lại khẩn trương kích động gật đầu.
  
“Nga, chính là nói ngươi như thế nào còn chưa tới đâu.” Tiểu hỏa kế buông giấy trong tay, đứng dậy đến góc tường, xách qua một cái sọt dược, trên mặt đã có rơi xuống chút cho bụi,     “Này, đưa ngươi, xem đi.”
  
“Cảm ơn cảm ơn.” Cố Thập Bát Nương đưa tay tiếp nhận lấy sọt dược, lại nhìn tiểu hỏa kế kia tiếp tục viết chữ không khỏi giật mình.
  
“Di? Ngươi còn có việc?” Tiểu hỏa kế viết vài chữ, ngẩng đầu lên thấy tiểu cô nương vẫn còn đứng ở trước mặt mình, hỏi.
  
“Tiểu ca, Đổng lão gia nói dược của ta như thế nào vậy?” Cố Thập Bát Nương vội vàng hỏi.
“A, dược của ngươi làm không đúng, không đáng để Đổng lão gia đánh giá.” Tiểu hỏa kế nói rõ ràng, một mặt mang theo vài phần tức giận, ”Ta nói ngươi này tiểu nương tử, ngươi rốt cuộc biết làm thuốc hay không? Đây cũng không phải là chuyện vui đùa đâu, ngươi nghĩ làm thế nào liền làm như thế ấy, đều có quy tắc, ngươi ngay cả quy tắc cơ bản cũng không biết, còn tới xem náo nhiệt cái gì.”
  
Cố Thập Bát Nương nghe lời này sửng sốt, ngừng một chút, mới hiểu ý tứ trong lời nói của tiểu hoa kế.
   
“Đổng lão gia nói dược của ta làm không đúng?” Nàng hỏi.
  
“Ngươi có biết bọ cạp làm như thế nào không?” Tiểu hòa kế hỏi ngược lại.

Cố Thập Bát Nương gật gật đầu,”Dùng nhiệt giết chết..”
  
“Vậy ngươi làm thế nào? Sạch sẽ như vậy, có phải hay không luộc qua nước?” Tiểu hòa kế hỏi.
  
“không phải rửa bằng nước, là chết bỏng...” Cố Thập Bát Nương giải thích.

Tiểu hòa kế ha một tiếng đánh gãy nàng.”Bỏng chết? Thiên của ta, ngươi đọc qua Đồ Thảo Bồn kinh chưa? Không đọc qua, có nghe qua không? Luộc nước cũng thôi, ngươi còn đem... mau cầm đi đi, ngươi vẫn về nhà rửa rau nấu cơm là tốt nhất..”
  
“Tiểu ca, ngươi hãy nghe ta nói,” Cố Thập Bát Nương còn muốn nói, tiểu hòa kế kia đã rất không bình tĩnh.
  
“Tiểu nương tử, ta nghe ngươi nói cũng vô dụng, Đổng lão gia nói, cái này của ngươi không tính là dược, hắn tự nhiên không cách nào thẩm định, đi nhanh, nhanh đi đi, ta còn nhiều việc.”

Dứt lời lại cúi đầu viết chữ, không hề để ý tới nàng.
  
Cố Thập Bát Nương cầm theo sọt dược ngơ ngác đứng một hồi, như cây gỗ xoay người, một tiểu hỏa kế khác từ sau phòng khách đi ra, nhìn thấy nàng có chút tò mò.

“Làm cái gì?” Hắn hỏi.

“Chính là nàng, nàng chính là Cố Thập Bát Nương kia..” Tiểu hòa kế lúc trước nói, dùng bút chỉ chỉ.
  
“Sao, chính là người đem Bọ Cạp dùng nước rửa sạch..” Tiểu hòa kế mới tới ha ha nở nụ cười, mắt lại nhìn theo bóng dáng Cố Thập Bát Nương, ”Tiểu cô nương đều là yêu sạch sẽ, cho nên ngay cả Bọ Cạp cũng muốn đem rửa sạch...”
  
“Còn nói đâu, xem náo nhiệt cái gì, lão gia thấy, còn đem ta nói đầu óc có vấn đề, nói hắn sống nửa đời người, còn không có gặp qua Bọ Cạp sạch sẽ như vậy, muốn ta có thể trực tiếp bưng lên bàn ăn..” Tiểu hòa kế lúc trước bĩu môi, mất hứng nói.
  
Cố Thập Bát Nương đi tới cửa nghe được, thực sự là ngũ vị tạp trần, dĩ nhiên là bởi vì quá sạch sẽ, cho nên bị cho rằng không phải dược.

Ai nói Bọ Cạp đều phải bám đầy bùn cát? Nàng muốn xoay người đi lý luận, nhưng bước nửa bước lại dừng lại.
  
Kỳ thật điều này không trách được bọn họ...Dù sao bảy tám năm sau toàn bộ phương pháp bào chế mới mới xuất hiện.
  
Lượng Bọ cạp này của nàng so với thị trường bán ra bất đồng, nhìn thấy lòng người không khỏi nghi ngờ, dược làm sao có thể dùng tùy tiện, vạn nhất gặp điều gì không may thì làm sao bây giờ, không có ai rước thêm phiền toái.

Lúc ấy số lượng Bọ Cạp của Thuận Hòa đường mới lên thị trường cũng gặp phải sự nghi ngờ, nhưng có lão sư phụ ở đó, lấy danh tiếng hàng đầu của hắn tới nói, dễ dàng làm cho người ta tin một ít, cho nên rất nhanh liền truyền ra.
  
Mà chính mình bây giờ là một cây đậu không có danh tiếng, cố tình lại là một cây đậu mới mà người khác chưa thấy qua, có thể bán được ra ngoài mới là lạ!
  
Cố Thập Bát Nương mang theo sọt dược ra khỏi cửa tiệm thuốc bắc của Đổng lão gia, đứng trên đường có điểm mờ mịt.

“Tiểu nương tử, có muốn mua dược liệu hay không, thực sự giá rất rẻ..” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
  
Cố Thập Bát Nương giật nẩy mình, vội lui vài bước, nhìn thấy một lão nhân gầy gò xách theo một cái túi lén lút vụng trộm nhìn chính mình.

“Tiểu nương tử, nhìn xem đi, giá rất rẻ đó..” Đôi mắt nhỏ của lão nhân híp lại, nhếch miệng nói lộ ra vài cái răng vàng.

Cố Thập Bát Nương có chút kinh ngạc, nhìn lão nhân này, “Là ngươi?”

Bình luận

Truyện đang đọc