DƯỢC HƯƠNG TRÙNG SINH

Editor: Từ Hoán Vũ

Beta: Nalbie Nguyễn

Hưng Long Tự người đến người đi, hương khói vấn vít.

Tào thị so với trước kia càng thành kính, từ trước điện vẫn một mực bãi tới hậu điện.

Một bên Cố Mười Tám Nương cùng Cố Hải cũng đi theo quỳ xuống đất dập đầu.

Cố Mười Tám Nương ngẩng đầu, nhìn thấy trên bảo điện phật gia hoặc đoan chính từ bi hoặc hung thần ác sát nhìn chúng sinh.

Phật tổ thật sự phù hộ cho các nàng sao? Một đời kia nàng cùng tất cả phụ nhân giống nhau, tin tưởng lệ thuộc vào cửa Phật Gia, mỗi ngày dâng hương hàng tháng *cung du*(cúng nhiều), nhưng kết quả lại như thế nào?

Có lẽ trên đời này người cần phù hộ nhiều lắm, thần phật hết sức bận rộn, muốn việc tốt đến chung quy vẫn là dựa vào chính mình, chỉ có chính mình trở nên cường đại, mới có thể đủ sức chống lại vận mệnh.

Một tiếng *phật niệm*(a-di-đà-phật) khẽ tụng, lúc này đây tuyên cáo cho các nàng quỳ lạy chấm dứt.

Cố Hải đưa tay đỡ hai người các nàng đứng dậy, Cố Mười Tám Nương liếc mắt nhìn vú già bên cạnh, vú già lĩnh hội, dâng hương rắc tiền.

Bốn khối bạc kia bay ra ngoài làm cho sư phó ánh mắt sáng rỡ, tiếng chuông cầu nguyện phá lệ vang lên.

Cũng dẫn tới sau lưng những người trong tộc cùng những người khác kinh ngạc nhìn chăm chú.

Đối với loại nhìn chăm chú này Cố Mười Tám Nương một chút cũng không thèm để ý, *huyễn phú cao điệu*(từ này không hiểu, ai biết thì giúp dùm ta "炫富高调"), vậy thì như thế nào? Một đời kia các nàng vì cuối đầu mà chết, lúc này đây nàng càng muốn tùy ý tung bay, kết quả còn có thể so với chết càng đáng sợ hơn sao?

Huống chi hiện tại, muốn các nàng chết chỉ sợ không dễ dàng như vậy

"Phật tổ phù hộ, phù hộ nữ nhi của ta. . . . . ." Tào thị nghe chuông cầu phúc vang lên liền lẩm bẩm, lại một lần nữa thành kính chắp tay cầu khấn . . . , có giọt lệ nhỏ xuống ở lòng bàn tay nàng.

Phật tổ phù hộ nữ nhi của nàng không nên rơi vào tâm ma tà đạo, Phật tổ phù hộ các nàng vượt qua gian khổ, Phật tổ phù hộ. . . . . .

Nhìn thấy mẫu tử ba người rời khỏi đại điện, đám người Cố gia còn lại không khỏi to nhỏ nói chuyện với nhau.

"Chẳng lẽ nhà bọn họ thật sự phát tài?" Cố Tịch Nhân thu hồi ánh mắt theo trên người mẫu tử kia , thì thào tự hỏi, "Như thế nào có thể?"

Còn có ai so với nàng hiểu biết rõ người một nhà này, đây là không có khả năng, hay là thật sự đúng như người ta phỏng đoán, lúc còn sống lão tộc trưởng bảo lưu trong nhà bọn họ rất nhiều trân bảo?

"Tịch Nhân, Tịch Nhân." Bọn tỷ muội cùng tuổi gọi nàng, "Chúng ta đi rút thăm. . . . . ."

Rút thăm, tuyệt đối là hạng mục không thể thiếu, vận mệnh chưa biết luôn làm cho người ta tò mò.

Cố Tịch Nhân lập tức bỏ lại ý niệm trong đầu, hòa vào đám tỷ muội, cười hì hì hướng chỗ rút thăm mà đi, nhóm phụ nhân thì bảo trì trang trọng chậm rãi ở phía sau bước theo.

"Hôm nay Liễu Nhiên đại sư sẽ lại phê mệnh đi."

Ở giữa những người khác dạo bưới bàn tán.

Chủ trì Liễu Nhiên đại sư, nghe nói biết quá khứ vị lai.

"Đương nhiên rồi a, bất quá, sẽ tới lượt chúng ta sao." Có người ê ẩm nói.

Có thể làm cho Liễu Nhiên đại sư tự mình phê mệnh, hàng năm có thể có mấy người.

"Chúng ta vẫn là đi rút thăm đi, đều là Phật tổ một dạng." Có người đề nghị.

Này đề nghị được rất nhiều người đích đồng tình, trong đó đa số là nữ nhân rồi tới các phụ nhân đã có chồng.

"Tứ phu nhân, cùng đi đi." Tào thị hiện giờ rất được hoan nghênh, tự nhiên được đến mời.

Quách thị trong đám người liền hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, trong tay áo xiết chặt lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các vị phu nhân chào hỏi Tào thị, nghĩ ngày xưa nàng bộ dáng cuối đầu sợ hãi đi theo phía sau mình, hận đến nỗi nghiến nát răng.

Thật sự là *mạc danh kỳ diệu*(quái lạ), không phải là vài món xiêm y thôi ư, hừ, chờ thêm năm nữa lại xem, những món xiêm y khẳng định muốn đưa đến hiệu cầm đồ đi, đến lúc đó, xem nàng còn tư cách gì kiến nhân.

Mọi người nói chuyện, phía đằng trước Tam nãi nãi Hoàng Thế Anh dừng chân, một cái tiểu tăng cung kính cùng nàng nói nói mấy câu.

Hoàng Thế Anh quay đầu lại đối nha hoàn nói chuyện, nha hoàn khom người lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu, mang theo một cái tuấn mỹ thiếu niên lại đây.

Kia thiếu niên kim quan bó buộc tóc, áo lông bào tím, phiêu nhiên tới, hướng Hoàng Thế Anh khom người thi lễ.

"Mẫu thân." Hắn nhẹ giọng kêu.

Hoàng Thế Anh gật đầu, cái ngày tết này hợp tộc đại sự một trong những nhân vật chính rốt cục lộ diện .

Tục nhận làm *con thừa tự*(con kế thừa, chỗ này ám chỉ con nuôi) tiến hành rất bề bộn, nếu không phải trên gia phả thật sự có tên, mọi người thậm chí còn hoài nghi việc này bất quá chỉ là một tin đồn mà thôi, nói đến cái kia Cố Ngư đụng phải đại vận, mọi người phát hiện thế nhưng đều không có ấn tượng.

Tiểu hài tử lai lịch như vậy, mặt khác này con vợ lẽ khúm núm sợ hãi.

Ai cũng không dự đoán được cái kia từng là thiếu niên bị toàn tộc xem thành trò hề, lấy loại này giống như như tư thái trích tiên hạ phàm xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

"Liễu Nhiên đại sư cấp cho ngươi phê mệnh, chúng ta đi thôi." Hoàng Thế Anh nhìn thấy hắn ảm đạm cười nói.

"Dạ" Cố ngư cúi đầu nói, một bước dừng chân, đợi Hoàng Thế Anh cất bước, mới theo sau.

Thẳng đến khi mẫu tử người nọ rời xa tầm mắt, mọi người mới lấy lại tinh thần.

"Trời ơi, hắn quá đạp troai đi. . . . ." Các thiếu nữ mấp máy khoé miệng, như trước đắm chìm tại nơi thiếu niên mang đến khiếp sợ, trên mặt đỏ ửng từ từ tản đi.

"Tịch Nhân Tịch Nhân. . . . ." Các thiếu nữ dùng tay lay lay Cố Tịch Nhân, giống như chim hoàng oanh háo hức kêu to, "Hắn là ca ca ngươi? Hắn chính là ca ca ngươi Cố Ngư? Trời ơi, nguyên lai ca ca này của ngươi bộ dáng đẹp như vậy, ngươi như thế nào cho tới bây giờ không nói cho chúng ta? Ngươi thế nhưng đem giấu đi không nói cho chúng ta biết. . . . . ."

Cố Tịch Nhân bị các thiếu nữ vây quanh, trên khuôn mặt kiều mị nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, cái môi anh đào nhỏ nhắn hơi giương giương.

Mới vừa rồi liếc mắt một cái liền làm cho nàng rung động, không phải là người khác, thậm chí nói, biến đổi kinh khủng.

Mà lúc này Quách thị tuy rằng so với đám nữ nhân muốn trầm ổn hơn nhiều, nhưng khiếp sợ trong mắt cũng không chút nào che dấu được.

Nhìn thiếu niên nọ hộ tống Tam nãi nãi chậm rãi mà đi, nhìn lại bên kia ba người mẫu tử Tào thị lạnh nhạt đứng thẳng, lòng của nàng không khỏi một trận co rút mạnh.

Có một số người biến hóa không chỉ bởi vì một vài món xiêm y.

~ HẾT CHƯƠNG 88: THỪA NHẬN ~

Bình luận

Truyện đang đọc