DƯỢC HƯƠNG TRÙNG SINH

Đây thật sự là một ý kiến hay, hắn càng nghĩ càng cao hứng, chủ ý này thật tốt, cứ như vậy thu thập tiểu tử kia, chính mình lại không liên can đến, quá thông minh, hắn như thế nào lại thông minh như vậy chứ.

Hắn cười to, vỗ vào vai thiếu niên trắng nõn kia một cái, lực đạo to lớn làm cho thân mình thiếu niên kia có chút không vững.

"Ha ha, vừa lúc tiểu Ngư ngươi nhận được cái việc công danh này, dù sao cũng là cho nhà chúng ta, dù là ngươi hay hắn đi, cũng đều giống nhau..." Cố lang nói.

"Đa tạ Lục thiếu gia. . ." Thiếu niên trắng nõn cúi đầu mang theo tràn đầy cảm kích nói, ngẩng đầu, trong mắt rốt cuộc khó nén kích động cùng chờ đợi.

"Đi, đi, chúng ta tiếp theo đi chơi. ." Cố Lang tâm tình tốt hô một tiếng , cả đám lũ lượt mà đi.

Thiếu niên trắng nõn chậm rãi đi theo phía sau, nhìn đám thiếu niên khí thế tao nhã đang đi phía trước, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.

Con người, sinh ra thật bất đồng, có những người cần đến thứ gì, không không cần để trong lòng lại có thể dễ dàng có được, mà người muốn có lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giương mắt thiết tha chờ đợi, chờ một cái cơ hội.

Hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này, hắn tin tưởng, cơ hội này tới ở trong tay mình, so với ở trong tay Cố Hải kia tốt hơn nhiều.

Thiếu niên trắng nõn quay đầu nhìn lại, quyết định hảo hảo nắm nó ở trong tay.

Cố Thập Bát Nương đã đi vào trong ngõ hẻm cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn.

" Nương..." Nàng nhịn không được hỏi, " Hài tử kia ... kêu là Cố Ngư sao? Là đại bá phụ mang hắn từ bên ngoài trở về...?"

Tào thị hơi hơi sửng sốt, trên mặt có chút do dự.

Cố Nhạc Sơn, con nhà phú quý, thời trẻ dời đi nơi khác, đã từng trải qua chuyện phong lưu, mười mấy năm trước, một dân phụ ở nông thôn ôm theo một đứa nhỏ quỳ trước cửa, lúc đó thành Kiến Khang xảy ra một chuyện trọng đại, chính bởi vậy làm cho Cố Nhạc Sơn chấm dứt đường làm quan trước thời hạn, trở về nhà sinh sống.

Mà mẫu tử hai người, trước sự duy trì của tộc trưởng bị bắt tiến vào, không bao lâu, dân phụ kia bị bệnh nên mất, chỉ còn đứa bé này mèo chó một dạng, thế nhưng lại bình an vô sự lớn lên.

Xét thấy lai lịch đứa nhỏ này, người một nhà cũng không vui, Cố Nhạc Sơn ngay cả gặp cũng không gặp cuối cùng cũng là Cố phu nhân Quách thị, nhìn đứa nhỏ được mụ nha hoàn hành hạ không còn ra hình dáng con người, hơn nữa nhi tử bảo bối của chính mình lại thiếu bạn chơi đùa, liếc mắt một cái liền coi trọng đứa nhỏ vợ bé này, liền thuận tay thu về, đãi ngộ tự nhiên kém thiếu gia chính thất, chỉ là một thứ xuất thiếu cũng không bằng, nhưng ít ra còn có cái tên, không còn bị gọi là nghiệt chủng.

Việc này trong gia tộc cũng không phải gì bí mật, Cố Thập Bát Nương biết được, Tào thị cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Ngươi biết tên của hắn..." Tào thị cười nói, xoa nhẹ đầu nữ nhi, nghĩ đến thân thế đứa bé kia, không khỏi có chút thổn thức(khóc thút thít), " Là, hắn cũng là ca ca của ngươi, chỉ là..."

Nàng chần chờ một chút, thấp giọng dặn dò, " Chỉ là đừng có trước mắt người khác gọi hắn như vậy..."

Là sợ đại bá Cố nhạc sơn cùng Đại bá mẫu nghe được mất hứng, Cố Thập Bát Nương hiểu được gật đầu.

"Tiểu tử kia là đi theo nịnh bợ Cố lang"... Cố Hải một bên hừ giọng nói, "Lại là một kẻ nhát gan, đánh nhau thì hô lớn gọi người đến, gặp nguy hiểm đều là tránh ở phía sau..."

"Đừng nói hắn như vậy" Tào thị xoa đầu nhi tử, thở dài, "Hắn thế nhưng còn là một đứa nhỏ"

một đứa nhỏ như thế, tuy phụ thân còn sống, còn không bằng không có đâu, có thể nói trên đời này hắn là người không nơi nương tựa, cô độc, không lấy lòng người khác, không tìm người dựa vào chỉ sợ không sống được.

Cố Hải biết ý tứ của Tào thị, hừ một tiếng, chỉ nói " Tên kia đúng là đần độn", vậy là kết thúc đề tài này.

Đần độn? Tên kia tuyệt đối không đần, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn.

Cái khác không nói tới, chỉ nói việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, đường đường là đệ nhất vị Tam Trạng nguyên Đại Chu triều, làm sao có thể đần độn đây?

Đúng vậy, Cố Thập Bát Nương ở trong trí nhớ mơ hồ kia, lúc đó nàng ở phía sau tấm bình phong nhìn thoáng qua Trạng nguyên lang, cùng với thiếu niên yếu ớt vừa rồi giống nhau, chính là hắn.

Mặc dù là đại gia tộc, nhưng phát triển đến nay, đã là rất khó khăn, đám hậu bối văn không được võ cũng không xong, cá tôm hỗn tạp, đột nhiên xuất hiện một người lần đầu tiên trong tám năm thi Hương, thi Hội, thi Đình đều đứng nhất, đoạt cả tam nguyên trở thành Tam Trạng nguyên đầu tiên từ khi Đại Chu lập quốc tới nay.

Một năm kia Cố gia vang danh cả nước, đã đem Cố Thập Bát Nương xuất giá, tẩu tẩu cùng nhóm tỷ muội tặng không ít lễ vật, đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy bị người khác nhìn cả ngày, tuy rằng việc này không thể ngăn cản nàng bị trượng phu chán ghét rồi vứt bỏ dẫn đến kết cục bị hưu, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ tên Cố Ngư này, chí ít hắn họ Cố, là ca ca trên danh nghĩa của nàng, mặc dù vị ca ca này căn bản không biết đến muội muội là nàng.

"Ca ca, huynh phải đọc sách thật tốt..." cố thập bát nương lẩm bẩm nói.

"Lại lải nhải, ta biết rồi, ta đây không phải chỉ đánh nhau một chút thôi sao". Cố hải chìa tay gõ đầu của nàng một cái, cười nói.

Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn thiếu niên ở trước mắt.

"Ca ca, mặc kệ ngươi đỗ Trạng nguyên hay không, chỉ cần ngươi hảo hảo sống tốt, là đủ rồi..." nàng không khỏi nói, nhìn ca ca trước mặt trong mắt mang theo cưng chiều.

Đúng vậy, sau khi mất đi một lần, nàng biết cái gì là trân quý nhất, nàng không cầu ca ca có thể trở nên nổi bật, chỉ cầu hắn có thể bình an đến già.

"Ta đi ôn tập . . ." Cố Hải vừa vào cửa liền đi vào trong phòng ốc.

"Hảo, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi một lát. ." Tào thị ở phía sau dặn, trong mắt mang theo vài phần đau lòng, thế nhưng không có đề nghị hắn nghỉ ngơi mấy ngày sau đi học lại, nàng cũng biết, nhi tử lần này gặp được cơ hội rất hiếm có.

Qua trăm ngày, Cố gia tộc học sẽ mở lại, mặc dù là tộc học, nhưng không phải đứa nhỏ mang họ Cố nào cũng có thể tiến vào.

Bắt nguồn việc này là do Cố gia có một cái quy củ, không biết tộc trưởng bị cái gì kích thích, cảm thấy được gia tộc đệ tử không thể dựa vào che chở ngồi không hưởng lợi, cho nên ở bên trong gia tộc người đứng đầu chọn lựa cũng tốt, quản lí sản nghiệp đều là thi hành tuyển theo quy định, mà không phải cha truyền con nối như lệ thường, ví dụ như tộc trưởng Cố Trường Xuân hiện giờ, tuy rằng hắn là con trưởng của tộc trưởng trước đây, nhưng ngồi lên được cái ghế tộc trưởng này, cũng không phải thoải mái như vậy, mà phải trải qua tầng tầng cạnh tranh, khảo nghiệm.

Có cạnh tranh quy củ này, đối với các nhà mà nói, nhân tài liền trở nên quan trọng, cái này trực tiếp liên quan đến tương lai của bọn họ ở trong tộc nắm giữ quyền lực lớn nhỏ, cho nên tộc học liền phá lệ được hoan nghênh.

Con cháu đông đảo, tộc học sức chứa có hạn, bởi vậy tộc quy không khỏi quy định, tiến vào tộc học là dựa theo phân phối, căn cứ vào nhân khẩu, một nhà phân phối số người, nhưng tên này huyết thống xa lạ ở đây lại cần người học cho đủ số, bởi vậy, liền đi vào tộc học đọc sách, đối với một cái trưởng tử hoặc là người được sủng ái hoặc là người thông minh mà nói, không phải của hiếm lạ gì, nhưng việc này đối với con vợ kế hoặc đứa nhỏ không được cưng chìu mà nói, chỉ có cơ hội chứ không thể cầu.

Cố Hải có tên tất nhiên do thuộc vào một nhà Nhị thúc công, xét thấy Cố Nhạc Sơn con cháu đông đúc, lại nói tư chất của Cố Hải đương nhiên bị mọi người nghi ngờ, vả lại bọn họ cũng không sinh sống ở đây lâu dài, bởi vậy tộc học này sẽ không lo lắng có tên hắn hay không, phụ thân quá cố tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất để ý, hắn vẫn cho rằng chính mình không có bản lĩnh làm liên lụy nhi tử.

Nhưng lần này tộc trưởng trước khi chết đặc biệt phê cho hắn một cái tên, này thật sự là chuyện tốt đáng mừng, cho nên Tào thị không chút do dự bán lấy của cải ở Tiên Nhân huyện lấy tiền mặt mang theo đến đây.

Tộc học, Kiến Khang tộc học, so với thư viện của tiên nhân huyện tốt hơn nhiều, nhận được cơ hội này, tương lai nhi tử thi đỗ lại càng cao.

Bình luận

Truyện đang đọc