DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

Các thành viên 1942 từ khi còn nhỏ đã được dạy rằng không được lãng phí đồ ăn. Mỗi lần Lệ Liệt Nông dùng bữa, cái đ ĩa nào của anh cũng sạch sẽ. Ăn xong, anh sẽ uống nước đến hết, một giọt cũng khó mà sót lại, sau đó anh đặt lại cốc đúng vị trí ban đầu. Xong xuôi, anh sẽ vươn tay lấy khăn ăn, lau lau khoé miệng sạch sẽ rồi lại đặt chiếc khăn về chỗ cũ.

Nhìn một loạt động tác quen thuộc với mình, khi Lệ Liệt Nông đặt chiếc khăn lau miệng về đúng chỗ cũ, trong lòng Hứa Qua thầm thở một hơi. Đây vẫn là Lệ Liệt Nông, là Artenza của cô.

Hôm nay là ngày thứ ba, so với hai ngày hôm trước thì hôm nay tốt hơn rất nhiều. Hôm nay, Hứa Qua thi thoảng sẽ trộm quan sát Lệ Liệt Nông. Người đàn ông gọi tên cô dịu dàng vào buổi tối, sau đó ôm cô chặt chẽ trong ngực anh khiến Hứa Qua không thể liên hệ được người đó với Lệ Liệt Nông.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, bao gồm cả giọng nói, cử chỉ, thói quen.

Uống xong cốc nước, cô ngẩng đầu, bốn mắt lập tức nhìn thẳng nhau. Không vì sao, Hứa Qua bối rối nhìn đi chỗ khác.

Bàn ăn không lớn, khoảng cách giữa hai người cũng gần, hành động nho nhỏ này của cô khiến không khí thay đổi nhanh chóng, người ngồi đối diện hình như mất hứng rồi.

Artenza của cô ngày càng nóng tính.

Để che dấu đi sự lúng túng, Hứa Qua định đứng dậy đi rót thêm nước. Khi ngón tay cô mới chạm vào thành cốc, tiếng gọi ‘Hứa Qua’ của anh khiến cô vô thức rụt tay lại, nhìn vào mắt Lệ Liệt Nông.

Đẩy mấy chiếc đ ĩa trước mặt, Lệ Liệt Nông chống tay lên bàn, toàn bộ cơ thể anh đổ về phía cô, gần đến mức cô có thể nhìn rõ từng lông mi của anh, nhìn hàng mi đẹp đẽ vừa dày, dài và cong.

Lúc nhàn rỗi, nằm trên đống cỏ khô, việc Hứa Qua thích nhất chính là tưởng tượng ra hình dáng đứa trẻ của cô và Lệ Liệt Nông, thầm cầu nguyện đứa bé nhất định phải được di truyền hàng mi đẹp của ba nó.

Trời mới biết Artenza có hàng mi đẹp nhường nào.

“Artenza…” Cô gọi khẽ tên anh, giống như Hứa Qua của tuổi hai mươi khi đứng ở một vùng đất xa lạ, chỉ có thể gọi ra cái tên đó trong nhớ nhung.

Artenza…

Ánh mắt cô nhoà đi vì tầng nước mắt, cô rũ mi xuống để che đi, Hứa Qua biết Lệ Liệt Nông ghét bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô đến mức nào.

Anh nâng mặt cô lên, khiến bốn mắt chạm nhau, anh nhẹ giọng gọi tên cô.

Bàn tay Artenza thật ấm áp, ấm áp đến mức cô không muốn nhúc nhích, chỉ dùng giọng mũi ‘hử’ nhẹ.

“Hứa Qua tuổi hai sáu và Lệ Liệt Nông tuổi hai chính đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau. Trước đây có một số chuyện mình còn chưa tỉnh, nhưng giờ đã bắt đầu hiểu rõ, cho nên em đừng nghĩ ngợi, hoài nghi nữa, nhé?” Giọng anh như thỏ thẻ vào tai cô, nghe như nói mớ trong mơ.

“Chúng mình không chỉ cùng nhau trải qua vô số chuyện.” Ánh mắt anh dừng trên môi cô: “Hơn nữa, mình còn làm hết những chuyện giữa nam với nữ có thể làm rồi. Những buổi tối hôm trăng lên, em luôn rất nhiệt tình, em thích được dựa vào tường, khi em tức giận, em hôn anh, xong cắn cắn, rồi em đứng giẫm bàn chân này lên bàn chân kia, nhìn anh với ánh mắt lên án. Mỗi lần làm xong, câu em hay nói là ‘Artenza, em đói rồi’, mùa đông, em không thích anh luồn tay sờ loạn trên người em, em….”

Bàn tay cô ngăn miệng anh lại, ấp úng: “Anh đừng nói nữa.”

Giờ phút này, những lời nói từ trong miện anh sao lại tốt đẹp đến vậy. Chính vì sự tốt đẹp ấy mà khi nó thấm vào trong lòng cô lại trở thành nỗi chua xót.

Đuôi mắt hẹp dài nheo lại khi anh cười đẹp như trăm hoa đua nở, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi đôi môi cô, giọng nói của anh vẫn len lách qua kẽ ngón tay cô: “Hứa Qua, không phải em vẫn luôn muốn biết những chuyện gì đã xảy ra trong sáu năm rồi sao?”

“Không phải….”, cô lắp bắp: “Cái em muốn nghe không phải là cái đó…”

“Vậy em muốn nghe cái gì?” Ánh mắt anh vẫn chuyên chú nhìn môi cô: “Hay em muốn anh kể chuyện to gan nhất em từng làm?”

“Không… Không… Không phải mà…” Môi cô run rẩy.

Thấy Lệ Liệt Nông nhìn chằm chằm môi mình lâu như vậy, Hứa Qua láng máng đoán ra được chuyện to gan nhất kia là cái gì.

Năm mười chín tuổi, cô và Lệ Liệt Nông cùng nhau đón Giáng sinh ở Prague. Bọn họ mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị về, tính làm một bữa tiệc thật lớn thì phát hiện ra quên không mua dao thái rau.”

Hứa Qua bảo Lệ Liệt Nông sang mượn nhà hàng xóm cách vách. Lệ Liệt Nông đi rồi, Hứa Qua lại phát hiện bọn họ mua thiếu cả tiêu đen nữa.

Hàng xóm cách vách của họ là một đôi vợ chồng trung niên nên chắc nhà bọn họ đủ hết đồ dùng thường ngày. Khi Hứa Qua mở cửa sang mượn nhà hàng xóm, cô nhìn thấy Lệ Liệt Nông đang đứng trước cửa, hai tay trống trơn.

Nhà lãnh đạo 1942 nhưng không mượn nỏi được một con dao? Hứa Qua một mặt giơ ngón giữa với Lệ Liệt Nông, một mặt bước sang phía nhà hàng xóm.

“Hứa Qua!” Lệ Liệt Nông vươn tay ngăn cô lại.

Hứa Qua nhướng mày, lập tức hạ người xuống tránh khỏi anh, sau đó quay đầu lại làm một ánh nhìn khiêu khích. Anh ôm cánh tay đứng đó, bày ra bộ dạng chờ xem cô sẽ làm thế nào.

Mượn cái dao thôi mà, có gì khó? Cô cong đôi mắt, toát ra dáng vẻ của cô con gái đáng yêu được người người yêu quý của ông chủ tiệm kim khí.

Người Prague không có quan niệm khoá cửa chốt then cài, cũng như con người sống rất cởi mở nên khi thấy cửa lớn nhà hàng xóm mở rộng, Hứa Qua không hề nghĩ nhiều.

Cuối cùng, cô quắn quéo chạy khỏi nhà hàng xóm, Hứa Qua chạy đi trong hoảng loạn nên không cẩn thận va vào một bức tường thịt. Cô ngẩng đầu lập tức thấy khuôn mặt cười sung sướng khi thấy người khác gặp hoạ của Lệ Liệt Nông, anh hết nhìn bàn tay rỗng tuếch rồi nhìn lên mặt cô.

Từ sàn nhà phòng khách đến phòng bếp là quần áo rơi rụng, cùng với hình ảnh đê mê quên béng cả thế giới của đôi nam nữ như được tua lại trong đầu Hứa Qua. Dưới cái nhìn chăm chú của Lệ Liệt Nông, khuôn mặt cô trở nên nóng rát.

Nụ cười hả hê của Lệ Liệt Nông lúc này còn như đang cười nhạo khả năng ứng biến của cô, mặt đỏ thế này mà cũng qua được mắt tổ trưởng tổ tình báo. Mấy hôm trước, Hứa Qua vừa chính thức đỗ vào chức vụ tình báo của tổ chức.

Lúc ấy, trên hành lang không có ai, không biết Hứa Qua lấy dũng khí ở đâu, cô dùng chút thủ đoạn đè Lệ Liệt Nông lên tường, tay cô trực tiếp luồn xuống dưới, cách lớp vải bò của quần jeans mà sờ s0ạng: “Artenza, anh nghĩ sao? Em đảm bảo môi em so với vị phu nhân kia còn mềm mại hơn nhiều, nhưng anh có đảm bảo rằng anh sẽ không bắn ở….”

Lúc ấy, Hứa Qua chưa kịp nói xong thì Lệ Liệt Nông đã che miệng cô lại, một tay còn lại anh lôi lôi túm túm cô: “Hứa Qua, em lưu manh quá đấy!”

Giữa kẽ hở ngón tay anh, cô cười dào dạt sự đắc ý. Sàn lát gỗ dưới chân họ lúc ấy kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, giờ khi hồi tưởng lại ngày ấy khi tình cảm trong cô còn nồng nhiệt, Hứa Qua càng thấy chua xót.

Giờ người đang che miệng anh biến thành cô, nữ lưu manh Hứa Qua.

Anh cũng đang đắm chìm trong hồi ức về lễ Giáng sinh năm ấy, tiếng “Hứa Qua” được anh gọi nhẹ bằng âm mũi được đáp lại bằng tiếng “Hmm” nhẹ của cô, anh kéo gần khoảng cách giữa hai người, gần đến mức chóp mũi họ như có như không chạm vào nhau.

“Hứa Qua.”

“Vâng.”

Giọng anh thấp xuống: “Em có muốn biết lần đầu tiên làm chuyện đó có bắn hay không bắn vào…….”

Cô lập tức che tai, không muốn nghe phần còn lại của câu nói lưu manh ấy. Mắt cô trừng anh: “Anh dám anh dám, anh còn dám nói ra!!”

Anh cười, cười đẹp đến chói loá, đẹp đến mức cô ngẩn ngơ như đứa ngốc. Ngẩn ngơ đến mức khi đôi môi anh phủ lên môi cô, ngậm lấy, sau đó tham lam chiếm đoạt, sức mạnh đến mức như thể anh muốn nuốt luôn cô vào người.

Tay cô buông xuống, rồi đặt lên vai anh. Đầu lưỡi cô thử vươn ra đù anh một chút, rồi cẩn thận đón hùa theo anh, nhưng vừa chạm được mục tiêu thì bên ngoài bức tường gạch đỏ truyền đến tiếng bước chân, cô hoảng hốt đẩy anh ra.

Lệ Liệt Nông lập tức nghiêm chỉnh ngồi lại chỗ của mình.

Người bước vào là Kim Nguyên.

Khi Kim Nguyên nhìn Hứa Qua, cô lập tức nở một nụ cười với anh ấy. Tuy nhiên nụ cười chưa kịp tắt thì cô lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo nghiêm khắc của Lệ Liệt Nông.

Khí thế của nhà lãnh đạo 1942 khiến Hứa Qua ấp úng nói với Kim Nguyên: “Nhìn anh trông ổn hơn trước kia nhiều.”

Kim Nguyên mang đến một tin tức không tốt. Đêm qua cảnh sát đã bắt giữ tám gã buôn ma tuý Mexico, nhưng một tên trong số đó đã đào tẩu khỏi nơi giam giữ trong đêm. Tên đó cũng là tên nguy hiểm nhất, trước nay luôn có thù tất báo.

“Ngài Lệ….” Kim Nguyên không nói tiếp, bởi Lệ Liệt Nông bảo anh ấy đi ra ngoài. Trước anh ấy rời đi, anh gật đầu coi như chào hỏi Hứa Qua.

Bàn tay đang duỗi ra để chào hỏi Kim Nguyên của Hứa Qua cuối cùng cũng chầm chậm thu lại, đặt lên đầu gối dưới ánh mắt sắc như dao của Lệ Liệt Nông. Cô ấp úng: “Artenza!”

Giờ phúc này, sắc mặt Lệ Liệt Nông không được tốt lắm. Xem ra tin tức mà Kim Nguyên mang tới khiến người ta thật đau đầu: “Anh đừng…. đừng lo lắng….”

Nhưng…

“Hứa Qua, có biết khi một người phụ nữ khen ngợi một người đàn ông có thay đổi vóc dáng bên ngoài theo chiều hướng tốt đẹp hơn chính là mang ý tứ “Này anh giai, dáng người anh không tồi đâu, có thể cho tôi số di động không? Hôm nào chúng ta đi uống cà phê, nếu thời gian là buổi tối thì càng tuyệt vời.”” Lệ Liệt Nông nói như súng bắn, trong lời nói mang theo cả sự chỉ trích như thể anh đang mắng một cấp dưới thiếu chuyên nghiệp.

Ách… Hứa Qua không nghĩ một câu thuận miệng của mình lại khiến Lệ Liệt Nông biến thành một người đàn ông dông dài như vậy.

“Em không có ý mời anh ấy uống cà phê mà.” Hứa Qua phản bác lại: “Lời em nói là sự thật.” Kiểu tóc mới của Kim Nguyên rõ ràng rất có hương vị đàn ông, trông rất ưa nhìn.

Hứa Qua ngày xưa vì muốn Lệ Liệt Nông ghen mà thường xuyên khen ngợi đàn ông khác. Khi đó, điều khiến cô buồn bực chính là dù cô có phóng đại lời khen bao nhiêu, Lệ Liệt Nông cũng không nhăn mày dù chỉ một chút.

Nên đây không phải là…. Lần này đến lượt Hứa Qua chống tay lên mặt bàn, đổ người về phía Lệ Liệt Nông, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Artenza, không phải anh đang ghen đấy chứ?”

“Sao?” Mặt Lệ Liệt Nông vô cùng nghiêm túc: “Biểu hiện vừa rồi của anh giống ghen lắm sao?”

Đầu mùa hè năm ấy là sinh nhật Lệ Liệt Nông, Hứa Qua trang điểm lộng lẫy đến chói mắt để đi hẹn hò với một người đàn ông Séc cô vừa quen ba ngày, còn cố ý để lộ thông tin một buổi hẹn hò đầy đủ cho ai đó.

Bộ phim điện ảnh ấy nói về cái gì, nội dung ra sao Hứa Qua chẳng thể chú ý được, cô chỉ biết phim đó chiếu rất lâu. Trong 120 phút chiếu, Hứa Qua không nhìn thấy Lệ Liệt Nông. Sau khi xem phim xong, Hứa Qua cùng người đàn ông trẻ đó đi uống bia ở quán. Uống xong chiếc ca bia lớn, Hứa Qua để người đàn ông ấy đưa cô về nhà. Khi nhìn thấy Lệ Liệt Nông đứng trong phòng khách, cô còn cố ý ngã vào ngực người đàn ông trẻ.

Lúc ấy, Lệ Liệt Nông thế mà thản nhiên cảm ơn người đàn ông trẻ, lời cảm ơn đầy sự chân thành khiến Hứa Qua tuyệt vọng. Mang theo men say, cô phẫn nộ kéo cổ áo anh: “Lệ Liệt Nông, vì sao lúc nào cũng chỉ có em ghen tuông, vì sao chứ?”

Hét xong, cô cười phá lên, người đàn ông trẻ kia hiển nhiên đã bị cô doạ sợ rồi.

Khi ấy, Lệ Liệt Nông đánh một cú đấm vào mặt người đàn ông kia, mạnh đến mức kính anh ta rơi xuống đất, khiến một bên mặt sưng lên. Lệ Liệt Nông lạnh lùng hỏi cô: “Giờ thì biểu hiện của anh đã khiến em đã thoả mãn chưa? Giờ nhìn anh giống đang ghen không?”

Buổi tối hôm đó, linh hồn cô như bị lăng trì không chỉ bởi giọng nói thản nhiên của Lệ Liệt Nông mà còn bởi ánh mắt thương hại của người đàn ông kia: Thấy không, người nào cũng có thể thấy đó đâu phải là ghen gì.

Đầu mùa hạ năm ấy… Hứa Qua nỗ lực nhớ lại, khi ấy cô mới chỉ là cô gái mười tám tuổi. Nếu so sánh với tuổi bây giờ của cô thì cũng chỉ là chuyện hai năm trước, nhưng lúc này cô lại cảm thấy nó thật xa xôi, như thể xảy ra từ đời trước.

Artenza vẫn là Artenza ngày ấy.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, nghe giọng điệu quen thuộc của anh khi nói: “Biểu hiện vừa rồi của anh giống ghen lắm sao?”, cô rũ mi mắt, làm như chưa nghe được gì, đứng lên khỏi ghế ngồi.

Thời gian cho bữa trưa này cũng lâu rồi, cô đứng lên, xoay người đưa lưng về phía Lệ Liệt Nông.

“Hãy nói cho anh biết, một người đàn ông khi ghen thì sẽ trở nên như thế nào?” Giọng anh gấp gáp, mang theo sự hoảng loạn như có như không. Sự hoảng loạn ấy như thể một người rất muốn diễn thật tốt vai của mình, nhưng lại không thể tìm ra các truyền đạt vai diễn ấy.

“Hứa Qua.” Tiếng gọi ấy khiến Hứa Qua dừng bước lại.

Thật ra cô cũng không biết người đàn ông khác khi ghen sẽ làm những gì, biểu hiện ra sao, cô đã đặt tất cả tâm tư của mình lên Lệ Liệt Nông, nhưng nếu Artenza của cô ghen, nhất định cô sẽ biết.

Artenza giờ ghen sao? Thôi được, Hứa Qua quay đầu lại, nhìn Lệ Liệt Nông cười cười: “Biểu hiện vừa rồi của anh như đang ghen.”

Nhưng mà ‘như’ chứ không phải là từ ‘là’.

Dưới ánh nhìn chuyên chú của Lệ Liệt Nông, Hứa Qua cụp mi mắt: “Artenza, giờ em muốn đi nghỉ một lúc.”

“Có phải em không thoải mái ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ nhé?”

“Không phải, không cần đâu, em chỉ hơi mệt thôi.”

“Ừm, vậy em nghỉ ngơi cho lại sức.”

“Ừm.”

“Hứa Qua.”

“Vâng.”

“….”

“Làm sao vậy?”

“Xin lỗi em!”

Xin lỗi? Sao anh liên tục xin lỗi cô vậy?

Xin lỗi em? Là bởi vì không biết cảm giác ghen tuông như thế nào, hay là vì áy náy?

Bình luận

Truyện đang đọc