Cô đã có cảm giác không phân biệt rõ ràng giữa thực tế và hư ảo. Cô run rẩy đẩy hộp thuốc trở lại gầm giường. Chỉ là trong khoảnh khắc hộp thuốc bị đẩy vào gầm giường, nó lại đột nhiên biến mất.
Trong ba giây đó, cô không dám hít thở, cô đưa tay ra, khẽ sờ gầm giường, quả thật bên trong không có gì.
Cô run rẩy, chậm rãi bò lại giường, hít thật mạnh.
Những chuyện xảy ra gần đây đã vượt khỏi phạm vi nhận thức của cô. Kiến thức chuyên nghiệp và kiến thức phi chuyên nghiệp hoàn toàn không thể cho cô câu trả lời. Con người đều mang trong mình tâm lý sợ hãi đối với những chuyện chưa biết. Lúc này, cô thật sự đang rất sợ.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Nguyên Chiêu Lâm còn chưa ngẩng đầu lên nhìn mà đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tràn ngập khắp căn phòng. Cô chỉ cảm thấy da đầu mình rất đau, sau đó cả người bị ném xuống đất.
“Ngươi đang giả chết trước mặt bản vương sao? Hoặc là ngươi chết ngay lập tức, hoặc là lăn dậy, thay quần áo rồi vào cung với bản vương!” Giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên đỉnh đầu cô. Sau đó cô lại bị ném đi một cách thô lỗ, lưng chạm vào mặt đất, đau đến nỗi, cả người cô run rẩy. Còn chưa kịp hít một ngụm khí lạnh, cằm đã bị một bàn tay cứng rắn bóp chặt lấy. Sức lực vô cùng lớn, giống như muốn bóp nát cằm cô.
Con ngươi đau đớn của cô rơi vào trong đôi mắt phẫn nộ của hắn. Gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn, nhiều hơn cả là thái độ xem thường, ghê tởm không cách nào che giấu được: “Bản vương cảnh cáo ngươi, đừng hòng nghĩ đến việc giở chiêu trò gì đó. Nếu ngươi dám ăn nói xằng bậy trước mặt Thái hậu, bản vương nhất định sẽ lấy mạng ngươi!”
Nguyên Chiêu Lâm đau quá hóa giận. Trong mắt những người này, tính mạng của con người lại rẻ mạt như vậy sao? Cô đã bị thương nghiêm trọng như vậy rồi, mà còn không muốn tha cho cô.
Cô cố hết sức túm lấy tóc hắn, dùng đầu gối chống đỡ cả cơ thể. Cô chật vật dùng đầu mình đập vào mặt hắn, hành động này cũng coi như một đòn phản công cuối cùng với suy nghĩ trước sau gì cũng phải chết.
Sở Vương – Vũ Văn Dụ không ngờ cô lại dám đánh trả, hơn nữa còn dùng chính đầu mình đập vào hắn. Nhất thời không tránh kịp, hắn bị đập mạnh vào, trước mắt lập tức biến thành màu đen, có cảm giác choáng váng trong giây lát.
Nguyên Chiêu Lâm gần như sắp rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng cô cố sức cắn chặt răng, thở mạnh một hơi. Nhân lúc hắn chưa kịp hoàn hồn, lập tức quỳ gối lên mu bàn tay hắn, máu tươi trong miệng rơi lên mặt hắn, tóc dài rũ xuống, cô gần như điên cuồng gào thét: “Con người ta làm việc gì cũng đều có điểm dừng, hà cớ gì ngươi lại gây khó dễ cho người khác đến như vậy!”
Ngay sau đó, một cái tát giáng xuống mặt cô.
Đầu cô lệch đi, phía trước đột nhiên tối sầm, trong lúc mê man, cô chỉ nghe thấy Kỳ ma ma bước nhanh vào, nói: “Xin Vương gia hãy nể tình.”
Nhưng Vương gia không hề nể tình, ngược lại còn tặng thêm cho cô một cái tát nữa. Sau khi cơn tức giận qua đi, nhìn thấy máu chảy sau lưng Nguyên Chiêu Lâm, hắn mới lạnh lùng nói: “Xử lý vết thương cho nàng ta, rồi thay quần áo, quấn chặt vết thương lại, rót cho nàng ta một bát canh tử kim, để cầm cự nửa ngày.”
Nguyên Chiêu Lâm thấy đôi giày gấm màu đen thêu chỉ vàng từng bước rời khỏi tầm mắt mình, lúc này cô mới chầm chậm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Kỳ ma ma và Lục Nguyệt đi lên đỡ cô dậy. Hai người họ đều không nói gì, chỉ đỡ cô đến giường nằm. Khi cắt bỏ quần áo trên người cô, hai người lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Lục Nguyệt nức nở nói: “Đánh ba mươi cái, họ quả thật không nể tình chút nào, không ngờ lại đánh thật!”
“Mau mang nước nóng và bột thuốc tới đây, còn nữa mau đi nấu canh tử kim!” Kỳ ma ma trầm giọng phân phó.
Cả người Nguyên Chiêu Lâm đều đau, đặc biệt là khi cắt bỏ quần áo, nhẹ nhàng xé rách lớp quần áo dính trên người, cô lập tức run rẩy. Thế nhưng, cô vẫn nhẫn nhịn không kêu rên tiếng nào. Mặc dù cổ họng nóng rực như thiêu đốt, cô cũng không nói một từ.
Trong cả quá trình rửa vết thương, nạo máu, bôi bột thuốc, cô đều im lặng chịu đựng. Giống như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy nhất định sẽ tốt hơn.
Cô nghe thấy Lục Nguyệt hỏi: “Ma ma, thật sự phải uống canh tử kim sao?”
“Phải uống. Nếu không uống, chỉ sợ tính mạng cũng không giữ nổi!” Kỳ ma ma nói xong bèn thở dài.
“Nhưng canh tử kim này…”
“Đừng phí lời nữa, mau đỡ Vương phi dậy.”
Nguyên Chiêu Lâm giống như một nhúm bông rách được người ta đỡ dậy. Một chất lỏng ấm nóng được rót vào miệng, rất đắng, cô dường như mất đi khả năng nuốt.
“Uống đi, Vương phi, uống rồi sẽ khỏi thôi.” Kỳ ma ma khẽ nói bên tai cô.
Nguyên Chiêu Lâm nóng lòng muốn thoát khỏi sự đau khổ này, do đó cô cố hít một hơi thật sâu rồi uống vào.
- -------------------