DƯỚI VƯƠNG TRIỀU CỔ ĐẠI

Nguyên Chiêu Lâm mỉm cười: "Vương gia, chỉ sợ là phụ hoàng chưa chắc sẽ lại mời ta dùng bữa."

"Cái này cũng chưa hẳn, trước tiên ta cần phải nói trước đã." Tôn vương nói.

"Ngự thiện này hẳn là Vương gia cũng đã ăn không ít rồi." Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói.

"Không giống nhau, ngươi không biết là đầu bếp của phụ hoàng chỉ làm đồ ăn cho một mình phụ hoàng thôi à, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hương vị này không giống như những món ăn còn lại ư?"

Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: "Ta không biết phân biệt."

"Đáng tiếc, đáng tiếc!" Tôn vương vô cùng tiếc nuối nói: "Ngươi đây là phụ lòng đồ ăn ngon, phụ lòng đồ ăn ngon mà."

Hắn nhìn đùi gà đang ăn dở trong tay, thở dài một tiếng: "Đùi gà so với đồ ăn của phụ hoàng đúng là trên trời dưới đất, chỉ có điều cũng không thể phụ lòng đùi gà được."

Nói xong hắn lại tiếp tục gặm.

Nguyên Chiêu Lâm thấy lúc hắn ăn cái gì cũng tỏ ra rất ngon miệng, cả người nhìn thỏa mãn và hài lòng.

"Vì sao Vương gia lại trốn trong bụi cỏ ăn vậy?" Nguyên Chiêu Lâm thấy hắn không định rời đi, mà mình quả thực cũng không có chỗ để đi, không biết đường trong cung chỉ sợ va chạm với những người khác, cho nên cô hi vọng Tôn vương đi nhanh một chút.

"Bản vương không muốn để cho người ta phát hiện ra ta ăn vụng đùi gà." Hắn ăn rất chuyên chú, tuy trong miệng có đồ ăn nhưng nói chuyện lại vô cùng rõ ràng, không hề mập mờ chút nào.

"Ăn vụng?" Nguyên Chiêu Lâm không hiểu, hắn còn cần ăn vụng à?

"Bản vương đang giảm béo!" Trong lúc nói chuyện hắn đã gặm xong đùi gà rồi đem xương gà quăng xuống hồ, mặt hồ nổi lên bọt nước, xương gà chìm xuống dưới, hắn xoa xoa tay nhìn Nguyên Chiêu Lâm, vung tay lên: "Đi."

Giảm béo mà còn ăn vụng? Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy con trai của Minh Nguyên Đế không có người nào bình thường.

Cô hít sâu mấy hơi, bị Tôn vương hỏi một chút về chuyện đồ ăn nên đã dời đi lực chú ý, bây giờ cảm giác trong lòng đã thoải mái hơn một chút.

Thật ra cô tức giận vì cái gì chứ? Hắn tin tưởng Chử Minh Thúy là chuyện rất bình thường, bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với nhau, nếu nguyên chủ Nguyên Chiêu Lâm không chặn ngang một gậy thì người ta đã sớm là vợ chồng rồi.

Nếu như cô có người yêu là thanh mai trúc mã thì cô sẽ chọn tin tưởng người mình yêu hay là tin một người đã phá hỏng mối nhân duyên này của mình? Chuyện này rất rõ ràng mà.

Nhìn mặt hồ dần bình lặng trở lại, sự khó chịu trong lòng Nguyên Chiêu Lâm cũng dần dần tiêu tán.

Lúc cô đi ra khỏi điện, câu nói kia của Thái thượng hoàng vẫn còn hiện rõ ở trong đầu cô.

Ông ta nói, để cô đi nghênh chiến.

Rõ ràng trong lòng ông ta biết rất nhiều chuyện, trước kia không biết rõ nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta đã biết được hết tất cả mọi chuyện.

Có một người biết chuyện ở đó, trong lòng Nguyên Chiêu Lâm cũng ổn định hơn rất nhiều.

Khánh Dư cung của Hiền phi.

Gần đây Hiền phi không được khỏe, gió thu vừa thổi đầu óc bà ta liền cảm thấy choáng váng, đã qua vài ngày rồi nhưng không hề đi ra khỏi cửa Khánh Dư cung nửa bước, ngay cả thỉnh an Hoàng hậu cũng không đi.

Mà những ngày này bởi vì bệnh tình của Thái thượng hoàng, nương nương các cung đều đang nghe tin tức nên hoàn toàn cũng không có ai nguyện ý làm chuyện mặt mũi tới thăm bà ta, Chử Minh Thúy đến cũng coi như là đổ thêm dầu vào lửa ở Khánh Dư cung.

Hiền phi rất thích Chử Minh Thúy, bên ngoài nàng ta có cái danh hiền thục, thế lực của Chử gia ở trong triều cũng như mặt trời ban trưa, nếu lão Ngũ cưới nàng ta làm phi thì đúng là được trợ giúp rất lớn với tiền đồ của hắn.

Thái hậu từng nói rằng Chử Thủ Phụ là người khôn khéo nên ông ta sẽ không dồn tất cả lực lượng đều tập trung vào hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, nếu lão Ngũ có thể kết thông gia với Chử gia thì vẫn có hi vọng rất lớn.

Đáng tiếc rằng tất cả những chuyện này đều bị Nguyên Chiêu Lâm phá hỏng.

Bởi vậy, đến bây giờ Hiền phi vẫn không muốn gặp Nguyên Chiêu Lâm.

Bà ta rất hận Nguyên Chiêu Lâm.

Bây giờ nhìn phu thê Tề vương và Chử Minh Thúy đang chậm rãi đi vào, giống như trời đất tạo nên một đôi, đầu của bà ta lại càng đau đớn hơn nhưng lại không thể không nở nụ cười với bọn họ.

"Tham kiến Hiền mẫu phi!" Tề vương và Chử Minh Thúy tiến lên vấn an.

"Mau mau miễn lễ, ngồi đi!" Hiền phi cười nói.

Hai người ngồi xuống, Chử Minh Thúy nhìn Hiền phi, lo lắng hỏi thăm: "Nghe nói Hiền mẫu phi bị trúng gió, đã mời ngự y chưa? Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Hiền phi thở dài trong lòng, thật quá tiếc nuối mà, đứa nhỏ này được lòng của bà ta nhất, hiếu thuận nhất, ngay cả lão Ngũ cũng không bằng nàng ta được.

"Cứ ra gió lớn là đầu ta lại đau nhức, đã quen rồi, không có gì đáng ngại nữa." Hiền phi đáp.

"Hiền mẫu phi phải chú ý tới thân thể của mình mới được." Chử Minh Thúy nói xong đứng lên, đi đến bên cạnh Hiền phi: "Để con xoa bóp cho người."

Ngón tay mềm mại của nàng ta ấn xuống huyệt Thái Dương của Hiền phi, thuần thục xoa ấn, Hiền phi thoải mái dễ chịu thở dài một hơi: "Tay nghề này của con, Lỗ cô cô có học thế nào cũng không được."

Bà ta khẽ nâng mắt sắc nhìn sang Tề vương: "Lão Thất, con cưới được một vị Vương phi tốt, có phúc khí."

Thật ra trong lòng Hiền phi vô cùng chua xót nhưng bà ta đã ở trong cung nhiều năm, đã học được cách ăn nói tự nhiên không lộ vui buồn, bởi vậy nghe vào trong tai người không tim không phổi như Tề vương chỉ cảm thấy là khen ngợi.

Tề vương rất là kiêu ngạo, đắc ý nhìn Chử Minh Thúy một chút: "Hiền mẫu phi nói đúng lắm."

Chử Minh Thúy đỏ bừng mặt, liếc hắn một cái nói: "Được rồi, chàng đi ra ngoài đi, ta trò chuyện cùng Hiền mẫu phi một lát."

Tề vương cũng không có hứng thú đối với việc nữ nhân nói chuyện nhà, liền đứng dậy cáo lui.

Tề vương vừa đi ra ngoài, Chử Minh Thúy đã đỏ mắt: "Hiền mẫu phi, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, con không thể luôn ở bên cạnh hầu hạ ngài được, nếu ngài không quan tâm tới bản thân mình thì con sẽ rất lo lắng."

Hiền phi kéo tay của nàng ta, nhẹ nhàng đập lên mu bàn tay: "Lão Ngũ không có phúc khí, không lấy được con, bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn rồi."

"Vương gia bây giờ cũng rất tốt, Sở vương phi rất được lòng Hoàng thượng, Hoàng thượng ban thưởng cho nàng ta hai chuỗi nam châu, nàng ta nói muốn đưa tới cho nương nương, vậy cũng coi là nàng ta có hiếu tâm." Chử Minh Thúy nói.

Hiền phi khẽ giật mình: "Hoàng thượng ban thưởng nam châu cho nàng ta? Là nam châu bình thường à?"

"Không phải, Lưu Cầu tiến cống."

"Hoàng thượng ban thưởng nam châu do Lưu Cầu tiến cống cho nàng ta á?" Hiền phi không khỏi hơi bất ngờ: "Bản cung nhớ rõ Hoàng thượng cũng không thích nàng ta mà."

"Nàng ta có công chăm người bệnh, Thái thượng hoàng thích nên Hoàng thượng cũng thích." Chử Minh Thúy cười nói.

"Còn có chuyện như thế?" Hiền phi cũng không biết những chuyện này, tin tức ở Càn Khôn Điện luôn luôn bị phong tỏa, hơn nữa bà ta cũng không có tư cách đi chăm người bệnh, đều là Hoàng hậu đi, ngay cả Quý phi cũng không thể tới gần Càn Khôn Điện.

Không ngờ Nguyên Chiêu Lâm vậy mà lại được Thái thượng hoàng và Hoàng thượng thích, còn ban thưởng nam châu, nếu như vậy thì lại là chuyện khác.

Chử Minh Thúy có thể nhìn ra sự thay đổi tâm lý của Hiền phi, ánh mắt nàng ta lạnh xuống, đáy lòng cười lạnh.

Chỉ sợ Hiền phi nương nương người đã vui vẻ quá sớm rồi.

Sau khi Chử Minh Thúy đi, Hiền phi liền đợi Nguyên Chiêu Lâm tới.

Được hai chuỗi nam châu, hiếu kính bà ta một chuỗi cũng coi như nàng ta có hiếu tâm.

Chỉ là chờ nửa canh giờ cũng không thấy Nguyên Chiêu Lâm đâu bà ta mới bảo Lỗ cô cô đi nghe ngóng, Lỗ cô cô ra ngoài không bao lâu đã trở về, nói: "Nương nương không cần đợi nữa, Vương phi đã đem một chuỗi nam châu tặng cho Hoàng hậu nương nương rồi."

Hiền phi nghe vậy, trái tim lạnh thấu, rất lâu sau mới lạnh lùng thốt ra: "Đúng vậy, đưa cho Hoàng hậu cũng tốt, ngược lại cũng là một người hiểu chuyện."

Lỗ cô cô không khỏi nói: "Sở vương phi làm vậy là có ý gì chứ? Chạy tới lấy lòng Hoàng hậu nương nương làm cái gì? Vào cung chăm người bệnh cũng không đến thỉnh an nương nương, được ban thưởng thì cũng lập tức nhớ thương Hoàng hậu nương nương."

Hiền phi vốn đã tức giận Nguyên Chiêu Lâm, bây giờ cô làm chuyện như vậy, trong lòng bà ta càng phẫn nộ, lạnh lùng thốt ra: "Không biết khi Hoàng thượng biết ân điển của mình bị nàng ta đem đi nịnh bợ Hoàng hậu, trong lòng sẽ có suy nghĩ như thế nào nhỉ?"

Lỗ cô cô khẽ giật mình: "Nương nương, cái này không được, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Vương gia."

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc