DƯỚI VƯƠNG TRIỀU CỔ ĐẠI

Nhưng Nguyên Chiêu Lâm chỉ im lặng đứng đó, vẻ mặt không có chút tức giận nào, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa tới.

Chử Minh Thúy không tin cô thật sự lãnh đạm, tiếp tục khiêu khích: “Ngươi không muốn biết vì sao chàng lại nói với ta những điều này à?”

Nguyên Chiêu Lâm chợt nắm lấy cổ tay ả, kéo ả đi vào: “Muốn, nhưng ta nghĩ không có gì mà bốn chúng ta không thể ngồi xuống nói cho rõ cả.”

Cô chắc chắn rằng Vũ Văn Dụ và Tề vương đang ở trong điện, theo những gì cô hiểu được cho đến nay, Vũ Văn Dụ biết mục đích vợ chồng Tề vương đến tìm mình, vậy nên Chử Minh Thúy mới đứng ngoài cửa không vào.

Thấy cô đến, ả mượn cớ khiêu khích, không màng tất cả sỉ nhục cô, chọc giận cô, để cô không thể tiếp tục ở lại trong cung tiếp cận Thái Thượng hoàng nữa.

“Ngươi buông tay!” Chử Minh Thúy không ngờ cô lại làm vậy, vẻ mặt hoảng hốt, ngón út ả ngoắc lên, móng tay sắc nhọn cứa vào cổ tay Nguyên Chiêu Lâm, muốn ép cô buông tay.

Từ nhỏ Nguyên Chiêu Lâm đã cố chấp, chuyện cô muốn làm thì dù phải liều mạng cũng làm cho được.

Vậy nên trên đường đi, máu tươi chảy ra, sàn nhà nhuốm máu như hoa hạt lựu nở rộ.

“Sở Vương, Tề vương!” Nguyên Chiêu Lâm bị chọc giận, cô chẳng còn quan tâm đến lễ phép gì nữa, hất Chử Minh Thúy ra ngồi xuống ghế, sau đó lấy khăn tay ra băng bó vết thương cho mình, miệng vấn nói liên tục: “Tề Vương phi có điều muốn nói với chúng ta.”

Vũ Văn Dụ nhìn cô cư xử thô lỗ với Chử Minh Thúy thì mắt tối lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Chử Minh Thúy vừa nãy còn chật vật, nhưng sau khi ngồi xuống thì lập tức sửa lại dáng vẻ, hờ hững nhìn Nguyên Chiêu Lâm.

Ả không tin Nguyên Chiêu Lâm có mặt mũi nói ra những lời mình vừa nói, ở đây không chỉ có một mình Sở Vương mà còn có cả Tề vương, ai biết xấu hổ thì sẽ không nói chuyện khuê phòng ra.

Nhưng ả đoán sai rồi, Nguyên Chiêu Lâm băng bỏ cổ tay cho mình xong thì ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Vương: “Vừa nãy Tề Vương phi nói với ta, ngươi và nàng ở trên tháp Văn Xương một mình, ngươi nói với nàng ngươi phải uống thuốc mới có thể động phòng với ta, còn nói cả đời này ngươi cũng không quên được nàng, để ta chết tâm. Cuối cùng nàng còn nói Phúc Bảo là do nàng ném xuống, những lời này nếu nàng có thể nói với ta thì có lẽ cũng có thể nói trước mặt mọi người.”

Vẻ mặt Chử Minh Thúy thay đổi rõ rệt, ả ta che mặt khóc ngay, toàn thân run rẩy: “Ngươi… ngươi, sao ngươi lại nói lung tung? Sao ngươi lại hãm hại ta?”

Vũ Văn Dụ đứng dậy tới trước mặt Nguyên Chiêu Lâm, trông hắn u ám đến đáng sợ, trong mắt hiện lên bão tố, hắn giơ tay định tát cô.

Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu, trong mắt lộ ra lửa giận: “Đánh đi, ngươi đánh thì ta đảm bảo cả bốn chúng ta đều không sống được, ta liều mạng này chơi cùng các ngươi!”

Nguyên Chiêu Lâm coi như đã chạm tới vảy ngược của Vũ Văn Dụ, lửa giận trong mắt hắn càng bùng lên dữ dội, hắn hạ tay xuống, Tề vương nhanh chóng đứng dậy giữ tay hắn lại: “Lão Ngũ, đừng so đo với loại phụ nữ đanh đá này.”

Nguyên Chiêu Lâm rút kẹp tóc ra dể bảo vệ bản thân, cả người cô đều lộ rõ vẻ vô cùng tức giận và kích động: “Tề vương, ngươi im miệng, nếu ta là phụ nữ đanh đá thì Vương phi của ngươi là người phụ nữ ác độc, cưới một người phụ nữ ác độc về, ngươi có thể làm gì? Ả thật sự coi trọng ngươi sao? Coi trọng ngươi là con trai của Hoàng thượng thì có.”

Ánh mắt Tề vương lạnh lùng: “Bản vương đã từng thấy nữ nhân chua ngoa chứ chưa thấy ai chua ngoa xấu xa như ngươi. Ngươi vu khống Minh Thúy, đổi trắng thay đen, không sợ bị sét đánh à?”

Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy câu này thì muốn bật cười, sét đánh hả? Đây là những lời thân vương nói?

Chẳng trách Chử Minh Thúy lại nóng lòng gả cho một kẻ vô tâm đến vậy, nếu ả không bày mưu tính kế thì lúc nào mới đạt được ý định?

Chử Minh Thúy vẫn đang khóc nhưng trong lòng lại đang mắng Tề vương ngốc.

Ả biết Tề vương sẽ tin mình, nhưng lại không thể giúp ả ra mặt, ả chỉ có thể cầu cứu Sở Vương.

Ả đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Vũ Văn Dụ: “Sở Vương, ta biết nàng hận ta, nhưng những lời nàng vừa nói, ta chưa hề nói, chuyện như vậy Chử Minh Thúy dù chết cũng không thể nói.”

Nói cách khác, ả không biết xấu hổ mới lôi chuyện này ra nói.

“Còn về việc nói ta ném Phúc Bảo xuống thì lại càng vô căn cứ, ta ăn chay trường quanh năm, không phạm sát giới, đến con kiến còn không giẫm chết, huống chi là Phúc Bảo.”

Nước mắt ả từ khoé mắt tuôn rơi, những giọt nước mắt pha lê chảy dài trên gò má trắng nõn, vừa đáng thương lại vừa quyến rũ.

Tề vương cực kỳ đau lòng, đưa tay ôm ả: “Là đúng hay sai, tự tại ở lòng người, không cần so đo với loại phụ nữ đanh đá này.”

Chử Minh Thúy được Tề vương ôm vào lòng nhưng mắt lại nhìn Vũ Văn Dụ với vẻ buồn bã.

Nguyên Chiêu Lâm lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng cô cảm thấy buồn cười hơn là tức giận.

Người đẹp nói một câu hơn cả vạn câu cô tranh luận.

Nhưng cơn tức giận của Vũ Văn Dụ từ từ tan biến, cuối cùng ánh mắt hắn bình tĩnh trở lại, hắn nói với Tề vương: “Mọi người về trước đi.”

“Được, chúng ta đi trước, Ngũ ca đừng tức giận, coi như lời của kẻ điên đi.” Tề vương sợ Vũ Văn Dụ đánh Vương phi trong cung, làm loạn trước mặt phụ hoàng thì càng khó xử lý hơn.

Nói xong, y kéo Chử Minh Thúy đi.

Chử Minh Thúy thật sự muốn ói ra máu, bây giờ đi cái gì? Sự việc còn chưa được làm rõ mà.

Ả không cam lòng quay lại nhìn Vũ Văn Dụ, nghẹn ngào nói: “Hy vọng Vương gia có thể trả lại sự trong trắng cho ta.”

Vũ Văn Dụ nhẹ gật đầu: “Các ngươi về trước đi.”

Chử Minh Thúy không có được sự đảm bảo, trong lòng rất bực bội và tức giận, nhưng cũng không tiện nổi đoá, chỉ đành đi theo Tề vương.

Thậm chí ả còn không dám quay đầu lại nháy mắt với Nguyên Chiêu Lâm.

Vũ Văn Dụ thu hồi tầm mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm đang cầm chặt chiếc châm cài tóc trong tay, búi tóc của cô buông xoã, hai bên tóc mai rơi ra, tóc mái trên trán lấm tấm mồ hôi, đuôi tóc mai gần chạm vào khoé mắt cô để lộ đôi mắt phượng xinh đẹp.

“Ngươi đừng tới đây!” Nguyên Chiêu Lâm giơ cây trâm lên, trừng mắt nhìn hắn: “Đừng có ép người quá đáng, ta không sợ ngươi đâu.”

Cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu hắn đánh cô nữa thì dù cô không đánh lại cũng phải làm hắn đau mới thôi.

Vũ Văn Dụ lại gần cô, Nguyên Chiêu Lâm sợ đến mức chọc thẳng cây trâm vào tay hắn theo phản xạ.

Cây trâm đâm vào.

Cô đã dùng hết sức lực của mình.

Sau khi đâm vào, bản thân cô cũng sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô dùng vũ khí khiến người khác bị thương.

Máu loang ra từ bộ quần áo màu đơn sắc của hắn, chẳng mấy chốc máu trên tay hắn đã lộ ra.

Vũ Văn Dụ nhìn Nguyên Chiêu Lâm vì sợ hãi mà chân tay luống cuống, hắn lại nghĩ tới lúc cô điều trị cho Phúc Bảo, lúc đó cô còn đưa tay vào vết thương khâu lại, có phải là cùng một người không?

Vũ Văn Dụ rút cây trâm cài ra, ném vào người cô, cô vô thức bắt lấy, lại nghe hắn hờ hững nói: “Ăn cơm!”

Hắn đi ngang qua cô, ngồi vào bàn dùng bữa.

Mà tay hắn vẫn đang chảy máu.

Nguyên Chiêu Lâm búi tóc lại, cài trâm lên tóc, dè dặt nhìn hắn, không biết hắn đang có ý đồ gì.

Vũ Văn Dụ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ngồi xuống ăn đi!”

Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Ngươi nói cho rõ ràng đi.

“Không phải chuyện gì cũng cần phải nói rõ ràng, bản vương xin lỗi vì vừa nãy suýt nữa đã đánh ngươi.” Vũ Văn Dụ đặt đũa lên chiếc bát đối diện, nhẹ nhàng nói.

Xin lỗi?

Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi bước tới, do dự ngồi xuống đối diện hắn, Vũ Văn Dụ ho khan một tiếng, doạ cô giật nảy mình, đột nhiên rút cái kẹp tóc xuống giơ về phía hắn, hét lên: “Ngươi muốn làm gì?”

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc