Hiền Phi lo lắng: “Rốt cuộc là con đã đắc tội với ai? Sao lại ra tay nặng như vậy chứ?”
“Con không đắc tội với ai cả.” Vũ Văn Dụ an ủi nói: “Được rồi, không sao rồi, hung thủ đã biến thành tro rồi, con cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm nữa.”
“Mẫu phi không phải là đồ ngốc…” Bà ta ngẩng đầu lên liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm, thực sự tức giận nói: “Ngươi còn ngây người ra đấy làm gì? Không biết căn dặn hạ nhân nấu cho vương gia một chút canh sao? Có người hầu hạ người khác như ngươi sao?”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn Vũ Văn Dụ: “Vương gia muốn ăn gì?”
Hiền Phi tức giận nói: “Ngươi hạ lệnh cho người khác đi làm, ăn cái gì không tốt? Ngay cả người bị thương nên ăn cái gì ngươi cũng phải hỏi, một chút chuyện cũng không làm được, xem ra, chuyện trong vương phủ này ngươi cũng không gánh vác được, không bằng ta tìm người khác đến thay ngươi chia sẻ gánh nặng.”
Nguyên Chiêu Lâm cười khẩy trong lòng, đến vì chuyện muốn cưới trắc phi sao? Sợ cô làm loạn? Đánh giá cao cô rồi, cô không thể làm loạn được.
Hiền Phi từ từ ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Lần này mẫu phi đến, ngoài việc xem vết thương của con, còn có một chuyện muốn thương lượng với con.”
Vũ Văn Dụ biết bà ta muốn nói gì, nói: “Trước tiên cứ xếp lại đã, bây giờ con bị thương vẫn chưa khỏi, tạm thời không muốn nói.”
“Nhất định phải nói.” Hiền Phi cương quyết nói: “Mẫu phi đã nhắc chuyện này với phụ hoàng của con, phụ hoàng của con không phản đối, chỉ đợi cho người đi hỏi nhà họ Chử, nếu như nhà họ Chử đồng ý, chuyện này xem như xong, hơn nữa, nếu như phụ hoàng mở miệng thay con, nhà họ Chử không thể không đồng ý, chỉ cần con yên tâm dưỡng thương, vết thương khỏi rồi, chuyện này có lẽ cũng thành.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Trong lòng Vũ Văn Dụ cảm thấy rất phiền, không muốn nhắc đến chuyện này vào lúc này.
Hiền Phi nghiêm mặt nói: “Ở đây không có người ngoài, có gì mà không thể nói? Nếu như không có chuyện của phủ công chúa một năm trước, con sớm đã cưới Thúy Nhi rồi, sao có thể rơi vào mảnh đất này, bị phụ hoàng con ghét bỏ cũng thôi đi, còn để mặc cho người khác xâu xé, bị ám sát một cách tùy tiện, nhưng phàm là người có chút lương tâm, đều sẽ không phản đối chuyện con nạp trắc phi, củng cố địa vị.”
Lời này, rõ ràng Hiền Phi muốn nói cho Nguyên Chiêu Lâm nghe.
Sự oán hận của Hiền Phi dành cho Nguyên Chiêu Lâm không chỉ có một chút, hi vọng nhiều năm, một khi bị mất đi, trở tay không kịp, kiến bà ta không thể buông bỏ suốt một năm qua.
Một năm nay sức khỏe của bà ta không được tốt, cũng là vì bà ta hay nóng giận.
Bà ta lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm, nhưng không biết cô lại làm như không nghe thấy, vẻ mặt không hề thay đổi, lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: “Bổn cung cảnh cáo ngươi, chuyện này ngươi muốn chấp nhận, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận nếu như dám làm chuyện gì ở sau lưng, người đầu tiên bổn cung không tha thứ chính là ngươi.”
Nguyên Chiêu Lâm khẽ nói: “Cho dù thôi ta, ta cũng không có ý kiến, chứ đừng nói đến chuyện nạp trắc phi, chuyện này, ta đã thể hiện thái độ trước mặt hoàng thượng, hai người từ từ nói chuyện, ta xin phép ra ngoài!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Hiền Phi không ngờ Nguyên Chiêu Lâm lại có thái độ như vậy với bà ta, đây không phải là thái độ thỏa hiệp, mà là thái độ muốn gây chuyện, xem ra, cô ta phản đối chuyện nạp trắc phi cho lão Ngũ.
Vẻ mặt Hiền Phi trở nên nu ám, lạnh lùng liếc nhìn Vũ Vă Dụ: “Con cứ để mặc nàng ta như vậy sao?”
Vũ Văn Dụ ngước mắt lên: “Cái mạng này của con là nàng ấy cứu, lúc đó tất cả ngự y đều đã từ bỏ rồi.”
Hiền Phi sững sờ: “Nàng ta? Nàng ta biết y thuật?”
Sau đó, giễu cợt nói: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của con, lúc đầu con không tình nguyện cưới nàng ta như thế nào, bây giờ còn nói đỡ cho nàng ta, lúc này mới được có một năm, đã có tình cảm rồi? Nhưng con đừng quên, nàng ta và Tịnh Hầu đã tính kế con như thế nào, hơn nữa, Tịnh Hầu thực sự không thể trọng dụng, con nhất định phải lấy được sự ủng hộ của nhà họ Chử, mới có thể lật mình được.”
Vũ Văn Dụ có chút không kiên nhẫn: “Mẫu phi, một số chuyện sau này hãy nói? Bây giờ con thực sự không có tâm trạng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này.”
Hiền Phi thở dài: “Mẫu phi là vì muốn tốt cho con, địa vị thái tử này con không tranh giành thì người khác cũng sẽ không bỏ qua cho con, vậy tại sao không nỗ lực để nắm lấy? Lúc đầu nếu như không phải nhà họ Chử chọc gậy bánh xe, mẫu phi con đã là hoàng hậu rồi, con chính là hoàng tử của con vợ cả, sao còn cần phải tranh giành chứ?”
Vũ Văn Dụ dứt khoát nhắm mắt lại, giành? Từ đầu đến bây giờ, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện muốn tranh giành.
Phụ hoàng vẫn còn trẻ, cho dù lập thái tử, địa vị thái tử này có thể ổn định được bao lâu? Từ ngày đầu lên hắn lên chiến trường, tất cả những suy nghĩ trong lòng đều là vì trông giữ biên cương Bắc Đường.
Nhưng hắn mạnh dạn như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ là hắn muốn tranh giành địa vị thái tử này.
Hiền Phi thấy tư tưởng của hắn không tập trung, dường như đã không còn ý chí chiến đấu, không khỏi tức giận: “Con xem con bây giờ thành cái dạng gì rồi? Con cứ sa sút tinh thần như vậy, sớm muộn gì phụ hoàng con cũng thu lại phong hiệu Thân vương của con, con không thể vì mẫu phi mà tranh giành sao?”
Vũ Văn Dụ đột nhiên mở mắt ra, trong đáy mắt dường như có sự thù nghịch: “Tranh giành? Mẫu phi muốn con tranh giành cái gì? Đứng lên đi tranh giành địa vị thái tử sao?”
“Con lớn tiếng như vậy làm gì? Không sợ người khác nghe thấy sao?” Hiền Phi đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Địa vị thái tử này vốn dĩ con nên có được, bây giờ rơi vào con đường phải tranh giành, đã rất không công bằng với con với mẫu phi rồi, nhà mẹ của mẹ vì con, đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết con có biết không? Sao con có thể phụ lòng bọn họ như vậy?”
Vũ Văn Dụ nghe thấy những lời này, không những không tức giận mà còn mỉm cười: “Bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Nhưng bọn họ đòi lấy của bổn vương bao nhiêu? Bổn vương chưa từng nói muốn bọn họ bỏ ra cái gì, bọn họ là thần tử của phụ hoàng, trung thành với phụ hoàng với triều đình là tốt, phụ hoàng còn trẻ, có những ý định kia làm cái gì?”
“Con quả thật ngang ngạnh!” Hiền Phi tức giận đến mức cả người run rẩy: “Xem ra, hôm nay bổn cung đến sai rồi, con hồ đồ, ngu xuẩn, không nhận ý tốt của người khác, sẽ có lúc con phải chịu khổ.”
Hoằng Kỳ ở bên cạnh nghe thấy vậy, vội vàng đi tới giải vây: “Hiền phi nương ngương, bây giờ vương gia vẫn còn bị trọng thương, thực sự không thích hợp để nói những chuyện này, hay là, đợi vương gia hồi phục rồi tính tiếp?”
“Không có cái gì mà tính hết, chuyện nạp trắc phi, nhất định phải làm, hiếm khi phụ hoàng con đồng ý, nếu như con sợ Nguyên Chiêu Lâm phản đối mà không nạp, bổn cung sẽ giết chết nàng ta trước.”
Vũ Văn Dụ quả thật không có tâm tư để dây dưa chuyện này với bà ta, khẽ nói: “Giết đi, mẫu phi vui là được.”
Ánh mắt Hiền Phi vô cùng lạnh lùng: “Con đừng có ăn nói tùy tiện, đến lúc mẫu phi thật sự ra tay, con đừng có oán trách mẫu phi.”
Hoằng Kỳ cười nói: “Nương nương, người đừng tức giận, vương gia bị thương rất đau, quả thật không thể quan tâm đến những chuyện khác, người đi ra ngoài ăn chút điểm tâm, Kỳ ma ma biết người đến, từ sớm đã đi làm những món mà người thích.”
Trong lòng Hiền Phi vẫn tức giận, lạnh lùng nói: “Không ăn được, bổn cung ngay cả con trai của mình còn bị sỉ nhục, ăn cái gì được? Ngươi hầu hạ nó để cho nó dương thương thật tốt, bổn cung đi đây.”
Hiền Phi nhìn khuôn mặt của Vũ Văn Dụ không có biểu cảm gì, càng mất hứng, tâm tàn ý lạnh, quay người rời đi.
Hoằng Kỳ vội vàng đưa bà ta ra ngoài, đúng lúc Kỳ ma ma bưng điểm tâm đến: “Nương nương, nô tỳ làm cho người….”
Hiền Phi không thèm liếc nhìn, đưa tay lên phất một cái, điểm tâm rơi xuống đất, Kỳ ma ma bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống: “Lão nô có tội!”
Hiền Phi lại không dừng lại, lướt qua bậc thềm đá, lạnh lùng rời đi.
- -------------------