DƯỚI VƯƠNG TRIỀU CỔ ĐẠI

Kỳ ma ma quỳ trên đất cầu xin Lợi đại phu, Lợi đại phu nhìn gia thần Hoằng Kỳ với vẻ cầu cứu, Hoằng Kỳ khó xử nói: “Đại phu, hay là thử xem?”

Lợi đại phu cười khẩy: “Thử? Người đã sắp chết rồi, đại phu mà tiếp nhận thì sẽ làm tổn hại danh tiếng của đại phu.”

Nghe vậy, Kỳ ma ma khóc gần như ngất đi, không ngừng khóc nấc lên: “Cháu trai tội nghiệp của bà!”

Lục Nguyệt bước tới an ủi, dìu Kỳ ma ma ngồi sang một bên.

Gia thần Hoằng Kỳ lại nói với đại phu: “Đứa nhỏ thực sự rất đau, hay là ông kê ít thuốc giảm đau cho nó, chúng ta cũng sẽ không tuyên bố với người ngoài rằng ông từng chữa cho cậu bé.”

Hoằng Kỳ vừa nói vừa nhét ngân bạc vào ống tay áo đại phu.

Lúc này Lợi đại phu mới nói: “Nếu thuốc giảm đau thôi thì không sao, chỉ là giảm đau cũng vô ích, đến lúc đi thì vẫn phải đi thôi.”

“Vâng, vâng, vâng!” Hoằng Kỳ cũng mong Hoả Ca Nhi có thể đi một cách dễ chịu một chút, đứa bé này thật sự đáng thương, cậu bé cũng lớn lên cùng hắn.

Lợi đại phu đang định viết đơn thuốc thì không ngờ cánh cửa đóng sầm lại, hơn nữa còn chốt bên trong.

Lục Nguyệt nhận ra vạt áo lướt qua mình khi cánh cửa đóng lại, ngạc nhiên hét lên: “Là Vương phi.”

Kỳ ma ma nghe nói Vương phi đi vào, vừa đau buồn vừa phẫn nộ, bà ta lao lên như một con sư tử cái điên cuồng đập cửa: “Ngươi mở cửa ra, mở cửa, ngươi muốn thế nào?”

Bên trong vọng lại giọng Nguyên Chiêu Lâm, giọng nói không lớn, cũng không nhiều lời, chỉ ba chữ: “Vẫn cứu được.”

Lợi đại phu cười giễu: “Người chỉ còn nửa cái mạng sống mà vẫn còn cứu được? Vương phủ mới có Thần tiên Hoa Đà à?”

Người Kỳ ma ma mềm nhũn, tuyệt vọng nhìn Hoằng Kỳ: “Hoằng đại nhân, cầu xin ông cho người phá cửa, lão nô muốn ở bên cháu, thằng bé sợ lắm!”

Hoằng Kỳ không ngờ Vương phi lại tới vào thời khắc mấu chốt này, thật sự muốn làm loạn sao?

Xem ra cô không nghe lọt lời Vương gia nói.

Nếu đã vậy, đừng trách hắn bẩm báo với Vương gia.

Hắn trầm giọng ra lệnh: “Lục Nguyệt, mời Vương gia tới, Vương gia không ở đây chúng ta không tiện vô lễ với Vương phi, gọi vài người tới phá cửa nữa.”

“Rõ!” Lục Nguyệt cũng rất giận, lập tức chạy ra ngoài.

Hoằng Kỳ mời đại phu kê đơn thuốc trên phiến đá trong sân, cho người đi bốc thuốc.

Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô chỉ có thể nhanh tay hơn.

Hoả Ca Nhi đã hôn mê, nhưng vẫn đau đớn kêu lên.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn vết thương của thằng nhỏ, mủ đã hình thành ở khoé mắt, mắt cậu bé đã sưng lên, là do nhiễm trùng vi khuẩn.

Cô mở hòm thuốc ra, lấy thuốc tiêm, tiêm cho cậu bé thuốc kháng sinh trước, rồi lại lấy con dao mỏng như chiếc lá và thuốc khử trùng ra, khử trùng xong thì bắt đầu hút máu và mủ.

Không có thuốc mê lại buộc phải hút ra, đứa trẻ không chịu được bèn đau đớn hét lên.

Kỳ ma ma ở ngoài nghe thấy tiếng cháu trai gào thét thì đập đầu vào cửa chửi thề: “Ngươi có gì thì nhằm vào ta, ngươi giày vò thằng bé thì dù chết ta cũng không bỏ qua cho ngươi.”

“Thật tàn nhẫn!” Đại phu nghe thấy tiếng hét cũng không khỏi lắc đầu.

Hoằng Kỳ vừa giận vừa đau lòng, nhưng sợ Kỳ ma ma đập vỡ đầu nên đành kéo bà ra.

Lục Nguyệt nhanh chóng mời được Sở Vương tới.

Sở Vương vừa đến cổng viện thấp thì nghe thấy tiếng hét của Hoả Ca Nhi ở bên trong.

Kỳ ma ma thấy Sở Vương tới thì quỳ rạp xuống đất, đau thương khóc nói: “Vương gia, xin hãy cứu cháu trai lão nô!”

Mắt Sở Vương tối sầm, sắc mặt tái xanh: “Người đâu, đập cửa!”

Vài thị vệ trong phủ vội vã bước tới đập cửa, vài người cùng nhau đập, sau ba bốn lần đập, cửa đã bật mở.

Kỳ ma ma lao vào, thấy con dao trong tay Nguyên Chiêu Lâm, còn có bông dính máu trên đất, bà ta vội vàng chạy tới chắn trước người cháu trai: “Ngươi lấy mạng ta à!”

“Bà nội, cháu đau, cháu đau quá!” Toàn thân Hoả Ca Nhi run rẩy, dùng hết sức nắm lấy tay Kỳ ma ma khóc lóc.

Nguyên Chiêu Lâm đã xử lý xong, cô vốn định băng bó cho cậu bé nhưng xem ra không kịp nữa rồi.

Cô cầm hòm thuốc lên, bỗng một bóng đen bao phủ trước mắt, vừa ngẩng đầu thì một cái tát giáng xuống mặt khiến tai cô ù đi, má nóng ran, tê dại một hồi mới cảm thấy đau rát.

Bình luận

Truyện đang đọc