DƯƠNG THẦN

"Huyết Văn Cương? Thiên hạ thật sự là có thứ này sao? Thật không thể tưởng tượng được! Ta còn nghĩ rằng những ghi chép trong bút kí, Đạo Kinh mà ta đọc qua đều chỉ là những thứ không có thật. Bất quá đây cũng chỉ là một cây châm nhỏ mà thôi. Đáng tiếc rằng Thần hồn của ta chưa tới trình độ Khu Vật nếu không cũng phải thử một lần xem Huyết Văn Cương phải dùng thế nào mới tốt và cũng xem xem có phải hay không khi dùng loại cương này để Thần hồn khu vật thì nhanh hơn, linh hoạt hơn gấp mười lần so với loại thiết bình thường hay không?”

Hồng Dịch nhìn cây châm nặng trich đầy những tơ máu trong tay này, trong lòng hắn suy nghĩ.

Hắn vốn là leo tường qua kiểm tra thi thể tên Đạo sĩ này để xem xem trên người Đạo sĩ có hay không những vật kiểu như “Bạo Viêm Thần Phù kiếm” nhưng hắn cũng không thể ngờ rằng mình lại tìm được cả một cây châm bằng Huyết Văn Cương.

Hồng Dịch ban đầu tu Đạo pháp, mặc dù dựa vào Quá Khứ Di Đà Kinh mà luyến tới cảnh giới Nhật Du, cũng lĩnh hội được một số cách Quan tưởng, hàng phục ma đầu và pháp môn công kích Thần hồn địch nhân. Nhưng như vậy mới chỉ là những cái căn bản trong việc tu luyện Đạo pháp nên cũng miễn cưỡng được tính là nhập môn. Còn như chính thức tu đạo là phải tiến dần dần từng bước tới cảnh giới Khu Vật để thành Âm Thần thì mọi loại Đạo thuật tinh diệu phong phú và cả Thiên Địa rộng lớn mới có thể chính thức hiện ra trước mắt người tu hành.

Nếu như tu luyện tới cảnh giới Khu Vật thì có thể lấy Thần hồn thôi động phi châm, phi kiếm, phi đao ám sát, giết người một cách vô hình.

Tới bước Hiện Hình có thể nhờ vào Duyên Hống Chi Khí của Kim Đan tạm thời ngưng tụ Thần hồn thành thực thể, trực tiếp hiển hóa.

Tới cảnh giới Phụ Thể thì có thể bám lên người các động vật có linh tính, thủ đoạn thì thiên biến vạn hóa khiến người khác khó mà lường được.

Hồng Dịch đã từng nhìn thấy Bạch Tử Nhạc trực tiếp mang Thần hồn mình phụ lên thân của một đầu Đại ngao khuyển khiến kẻ địch khiếp sợ mà thối lui. Đối mặt với thủ đoạn như vậy thì con người căn bản không có một đối sách nào cả. Với sự lợi hại của Quỷ Tiến thậm chí có thể phụ lên thân của cao thủ, trực tiếp điều khiển thân thể cao thủ đó mà bày ra các loại thủ đoạn khác nhau. Điều đó mới là điều kinh khủng nhất.

“ Ta hiện nay vừa mới luyện tới cảnh giới Nhật Du nhưng chỉ có thể du đãng khi trời âm u hoặc dưới ánh mặt trời yếu ớt lúc chanh tối chanh sáng. Còn nếu dưới ánh mặt trời gay gắt thì lại tuyệt đối không thể được nên cũng đừng nói tới chuyện Khu Vật. Di Đà Kinh càng về sau tu luyện càng khó. Hôm nay ngẫu nhiên Quan tưởng ra La Sát vương thì đã thiếu chút nữa thì vạn kiếp bất phục do bị sát niệm cắn trả mà rồi!”

Hồng Dịch cũng biết rằng tu vị của mình còn xa mới đạt tới cảnh giới Khu Vật. Cho dù có Huyết Văn Cương trong tay không cũng chẳng thể dùng được nếu không hắn đã thử xem uy lực của loại tiên cương trong truyền thuyết này rốt cuộc là thế nào.

Nhìn cây Huyết Văn Cương châm rồi lại ngó thanh chùy thủ màu tím phủ đầy những phù văn trong tay, Hồng Dịch cau mày rồi rất cẩn thận thu chúng vào trong tay áo. Bởi vì Huyết Văn Cương châm thì không nói làm gì nhưng mà giữ thanh chùy thủ “Bạo Viêm Thần Phù kiếm”, thanh chùy thủ một khi thôi động một chút thôi là sẽ nổ tung khiến cả gian phòng cũng tan tành cho nên hắn không thể không cẩn thận được.

“ Mấy tên Đạo sĩ của tà giáo Vô Sinh Đạo và Chân Không Đạo không ngờ là dám hai lần tới ám sát trọng thần Đại Kiền triều. Hơn nữa thủ đoạn càng ngày càng lợi hại, chứng tỏ lực lượng chúng rất lớn. Bọn họ đến cùng là muốn làm gì vậy?”

Lặng lẽ thu thập xong mọi thứ, Hồng Dịch leo tường trở vào phủ. Vỗ vỗ y phục trên người, hắn thầm nghĩ:

“ Luyện võ vẫn là tốt. Nếu là trước kia thì bức tường Hầu phủ này ta cũng chẳng thể bò lên được.”

Sau khi thu thập xong, Hồng Dịch cũng không vội về phòng ngay mà đi về phía bên trái gian phòng tới xem con ngựa một chút đồng thời đem trứng gà và đậu tương đã chuẩn bị tốt để trong một cái thùng gỗ mang cho con ngựa Truy Điện ăn.

Mà con Truy Điện này dường như cũng có thói quen ăn khuya, nhìn Hồng Dịch xong rồi mới từng miếng tứng miếng nhai nuốt. Nó ăn rất tinh tế, còn chậm hơn so với đại bộ phận thiên kim tiểu thư trong các nhà đại hộ. Vừa nhìn con ngựa này cũng biết đây là một kẻ khó hầu hạ.

“ Truy Điện ơi Truy Điện. Tạm thời để ngươi phải chịu ủy khuất rồi. Chờ một tháng nữa ta thi khoa khảo xong sẽ dọn ra ngoài, tự bản thân thành gia lập nghiệp rồi sẽ mời bốn người chăn ngựa có chuyên môn tới chiếu cố ngươi. Bảo đảm là sẽ để người được hầu hạ thật thoải mái.”

Qua nửa canh giờ, Truy Điện mã mới ăn xong còn đêm thì đã rất khuya rồi. Sau khi ăn xong, Truy Điện mã nhẹ nhàng vận động thân thể, dường như là để tiêu hóa thức ăn vậy. Đồng thời bốn chân nó duỗi ra, xoay cổ, vặn mông, lắc bụng, mũi khịt khịt, chậm rãi hít vào thở ra, trông rất giống với một cao thủ đang xuất quyền, hoạt động gân cốt, làm thông khí huyết.

Một loạt những động tác này làm Hồng Dịch nhìn tới ngây cả người.

“ Khó trách! Thật khó trách ngựa Hỏa La lại mạnh mẽ như vậy. Chúng trong quân đội đã từng trải qua sự huấn luyện nhưng cũng không ngờ là lại có thể rèn luyện thân thể giống như con người vậy. Bất quá đó không phải loại võ học gì cao thâm mà chỉ là những động tác vận động cân nhục bình thường, Nhưng nếu mà để chúng học Ngưu ma Đại lực quyền, thậm chí là Hổ ma Luyện cốt quyền, Linh Quy thổ tức pháp thì sẽ cường đại tới mức độ nào nhỉ?

Hồng Dịch bỗng nảy ra một ý nghĩ nhưng ngay sau đó bị chính mình dập tắt.

“ Ngưu ma Đại lực quyền là để dành cho thân thể con người mà thân thể ngựa lại hoàn toàn khác với thân thể người thì làm sao có thể luyện được cơ chứ?”

Sau khi cho ngựa ăn xong, Hồng Dịch cũng thấy được cơn buồn ngủ và vô cùng mệt mỏi. Hai mi mắt dường như không thể mở nổi vì vậy đành xốc lại tinh thần trở lại sương phòng, bình tĩnh tập trung tinh thần đem mấy thứ quan trọng trên người giấu thật kĩ rồi mới nằm Quan tưởng để tu dưỡng Thần hồn. Chỉ một chốc hắn đã tiến vào giấc ngủ sâu.

Vừa tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng.

Tinh khí thần sung túc.

“ Không biết mấy người tới ám sát hôm qua đã bị tiêu diệt chưa nửa?

Hồng Dịch sau khi mở mắt, thở ra một hơi, trong lòng nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua:

“ Hộ vệ trong Chính phủ đều là cao thủ hơn nữa trong phủ lại không có bất cứ chút động tĩnh gì cả nên chắc là đã bị tiêu diệt cả rồi. Bất quá chuyện này cũng phải nói tới ta, nếu không có ta thì ngày hôm qua tên Đạo sĩ kia mà thực sự phát động cái “Bạo Viêm Thần Phù kiếm” kia, rồi làm nổ rung cả phòng ốc thì cho dù là không giết được phụ thân cũng sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn. Điều đó tất sẽ phá hỏng việc thăm viếng nhận thân của Nguyên Phi nương nương. Vậy thì thật là làm xấu mặt Hầu phủ.”.

“ Được rồi! Nguyên Phi nương nương hôm nay sẽ tới Hầu phủ nhận thân lại muốn gặp ta nữa. Vị Nguyên Phi nương nương này đến cùng liệu có phải là Nguyên Phi cô nương mà ta gặp tại Thu Nguyệt Tự kia?”

Hồng Dịch nghĩ tới đây khiến trái tim hắn rúng động, có một chút kích động không thể giữ nổi.

Nguyên Phi mặc dù cũng không cùng hắn nói nhiều nhưng sự gọn gàng dứt khoát, đi trên mặt đất thì như bay, thoắt ẩn thoắt hiện như phong cách của một Kiếm Tiên hiệp nữ đã để lại trong lòng Hồng Dịch một ấn tượng rất sâu đậm. Thậm chí ở sâu trong nội tâm Hồng Dịch hắn phảng phất cảm giác được Nguyên Phi này cũng như Bạch Tử Nhạc, đều là bằng hữu đáng tin cậy của mình.

- Dịch thiếu gia, người đã dậy chưa?

Đúng lúc này, Tử Ngọc tiến vào:

- Ngô đại quản gia vừa rồi phái người tới đây nói rằng sau khi người thức dậy thì phải nhanh chóng rửa mặt. Sau khi thu dọn mọi thứ xong thì phải nhanh tới Chính phủ. Buổi trưa, loan giá của Nguyên Phi nương nương sẽ giá lâm.

- Biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi!

Hồng Dịch vẫy vẫy tay.Thu thập qua các thứ hắn liền đi tới Chính viện.

Vừa vào trong Chính viện hắn đã nhìn thấy dường như tất cả mọi người trong Hầu phủ đều đã tới cả rồi. Chẳng những ba phòng phu nhân, bốn phòng của các tiểu thiếp, con cái mà còn có những nha hoàn, thị nữ, quản gia, bà bà có uy tín cũng đều xem lẫn trong đó. Thậm chí Hồng Huyền Cơ đã đứng ở trung tâm, vẻ mặt trang nghiêm tạo một tư thế nghênh đón long trọng nhất, khiến người khác không thể tìm được khiếm khuyết nào về mặt lễ nghi được.

Trên mấy cái bàn thờ đã được châm đàn hương.

Hồng Dích liêc mắt một cái liền nhìn thấy đứng phía sau Hồng Huyền Cơ là một thanh niên vóc người thon dài, thân mặc cẩm y hoa lệ, sắc mặt như ngọc, thần thái trầm tĩnh như núi.

“ Khí thế của Hồng Hi này thật mạnh! Không hổ là Thống lĩnh Thần Cơ doanh, một trong ngũ đại doanh của ngự lâm quân.”

Hồng Dịch nhìn về phía người trẻ tuổi kia. Mà người trẻ tuổi đó dường như trong nháy mắt cũng cảm ứng được điều đó cũng liền phóng ánh mắt nhìn tới

Bốn mắt nhìn nhau. Hồng Dịch hắn cảm giác được ánh mắt đối phương tựa như một mặt trời chói chang khiến đôi mắt hắn chịu một trận đau đớn. Đồng thời Thần hồn ở nơi sâu nhất trong Hồng Dịch cũng run lên.

Người trẻ tuổi này chính là con cả của Hồng Huyền Cơ, Hồng Hi và cũng là người kế thừa tước vị Hầu gia sau này.

Bình luận

Truyện đang đọc