DƯƠNG THẦN

Hồng Dịch thi triển Huyết Văn châm hóa thành đạo hồng tuyến chỉ trong khoảnh khắc đã giết chết bảy người của Lãnh Huyết thập tam ưng trong Thần Cơ doanh thuộc Ngự lầm quân. Một cảnh này khiến toàn trường lập tức kinh hãi.

- Kết " Toàn Phong đao trận"!

Sáu hắc y ưng vệ còn lại rốt cục cũng đã hồi thần. Miệng quát lên một tiếng vô cùng chổi tai, Hoàng Đao trong tay xoay chuyển nhanh chóng hợp thành một đao trận, sáu người tạo thành sáu góc, mỗi người bảo vệ một mặt. Đao trong tay múa lên đến gió cũng không lọt qua được.

Một đạo hồng tuyến tung hoành trên dưới nhưng khi va chạm cùng mấy cây đao không ngờ lại không thể xuyên qua được "Toàn Phong đao trận" do sáu người tạo thành.

Mặc dù Huyết Văn Cương châm sắc bén vô cùng, có thế gặp thiết xuyên thiết, gặp đá phá đá nhưng mỗi khi châm muốn xuyên qua "Toàn Phong đao trận" thì lại có một cây đao với độ chuẩn xác rất cao chém thẳng vào thân châm chứ không phải là dùng thân đao chặn nữa. Lực lương trong một đao đó tuy rằng rất lớn nhưng vẫn không thể chắt đứt được cây châm nhưng lại có thể cảm trở thế phi hành của Huyết Văn Cương châm.

Trong vài hô hấp, Hồng Dịch khu động cây châm từ mọi góc độ xuất quỷ nhập thần mà xông vào nhưng lại bị đao chém trúng cho dù là hắn đã không ngừng tập trung tất cả sức mạnh của mình để tiến hành xuyên thấu.

"Toàn Phong đao trận" này quả thật chặt chẽ tới mức nước cũng không thể lọt vào được.

Sáu ưng vệ còn lại này, sau khi đã phục hồi tinh thần rốt cục đã bày ra một đao trận tinh diệu. Còn về độ chuẩn xác trong đao thuật của bọn họ thì chỉ tùy ý vung đao lên là có thể chém rơi cánh của một còn ruồi rồi! Huyết Văn châm của Hồng Dịch mặc dù nhỏ nhưng mà dưới những nhát đao cũng xao động muốn vỡ ra.

" Đao của những người này đúng là rất chuẩn xác. Tiếc là Âm Thần của ta vẫn còn chưa cường đại, tốc độ khi bay vẫn chưa thể vượt qua được tốc độ của mũi tên được bắn bằng cường cung, nghạnh nỗ. Nếu mà Âm Thần ta mạnh hơn gấp đôi thì với sức mạnh của châm cũng không thể bị đẩy ra được mà còn có thể giết chết kẻ địch nữa."

Trong lòng Hồng Dịch thầm kêu đáng tiếc.

Đúng lúc này, tại đương trường, một tiếng nổ mạnh vang lên kèm theo đó là mùi hỏa dược mãnh liệt và khí duyên hống bị cháy bốc lên làm người ta gay mũi, cuối cùng là một Nữ võ sĩ màu bạc từ trong đám khí duyên hống đó ngưng tự lại thành hình.

Mộ Dung Yến rốt cục đã có được cơ hội. Nàng ném ra hỏa phủ Kim Đan rồi Thần hồn xuất xác biến hóa thành thực thể.

Oanh long! Nữ võ sĩ màu bạc này vừa ngưng kết thành hình xong không nói hai lời khua quyền vọt tới. Kuwcj trùng kích vô cùng mạnh mẽ khiến cho mặt đất xuất hiện một dấu chân cực sâu, bên trong dấu chân đó là một tầng bột phấn màu trắng bạc.

Lấy lực phá cường. Nữ võ sĩ màu bạc này lao thẳng vào bên trong đao trận lập tức bị trúng liền hơn mười đao. Khi đao chém vào người thì ngân quang lóe lên rồi một đám phấn bột văng ra.

Đây là Thần hồn hiển hóa thuật của Đạo môn. Thuật này sức mạnh lớn vô cùng, đao thương bất nhập, toàn thân không có chỗ nào sơ hở nhưng tuyệt đối không như một chiến sĩ mặc áo giáp vì một chiến sĩ cho dù là cả người được trang bị áo giáp cũng có chỗ sơ hở và đao có thể lợi dụng sơ hở đó mà đâm vào cơ thể. Nhưng mà Âm Thân hiển hóa lại không có chút sơ hở nào cả.

Ầm!

Nữ võ sĩ màu bạc này khi xông vào trong đao trận, ngạnh kháng hơn mười đao thì một quyền bất chợt đánh ra trúng vào bả vai của một hắc y nhân khiến hắn bay thẳng ra ngoài chừng bảy tám thước! Sau đó, song quyền của nàng lại múa loạn lên, một bộ quyền pháp hung mãnh được thi triển ra. Quyền ngang quyền dọc khiến đao trận hoàn toàn bị phá vỡ.

Ngay trong nháy mắt này, Hồng Dịch liền nắm lấy cơ hội. Phác xích! Phác xích! Chỉ trong chốc lát, đầu cảu bốn tên nữa đã bị xuyên thủng.

Hai hắc y nhân còn lại thấy tình thế không ổn liền hét dài một tiếng rồi nhanh chóng xoay người như hai con chim lớn nhảy lên cao để chạy trốn. Nhưng tốc độ chạy trốn của bọn chúng sao so được với phi châm. Phi châm Hồng Dịch hóa thành một đạo hồng tuyến, trực tiếp từ phía sau xuyên thấu qua tim hai người hắc y nhân còn lại. Phốc một tiếng! Hai người đổ xuống mặt đất liên tục giãy dụa song trái tim đã bị xuyên thủng, mạch máu thì tan nát nên bọn chúng chẳng còn sức mà cử động nữa.

Lãnh Huyết thập tam ưng, toàn bộ bị tiêu diệt!

Mười ba cao thủ cấp bậc Võ Sư thân kinh bách chiến dưới sự phối hợp của hai cao thủ Đạo thuật chỉ trong chớp mắt đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

- Tiểu thư, cái này...

Hai võ sĩ bên người Mộ Dung Yến cũng rất có tố chất. Hai người nhanh chóng lao tới, một đao cắt vào cổ của hai hắc y nhân đang giãy dụa khiến chúng hoàn toàn tuyệt khí mà bỏ mình.

Đúng lúc này Huyết Văn châm lại hóa thành một đạo hồng tuyến biến mất ở phía cuối cánh rừng. Thấy đạo hồng tuyến đến không bóng đi không một dấu tích khiến hai tên võ sĩ không thể hiểu nổi.

Oanh long! Vài giây sau, Nữ võ sĩ màu bạc hóa thành một đống tro tàn màu bạc rơi trên mặt đất. Thần hồn Mộ Dung Yến đã về xác. Nàng mở mắt đứng dậy nhìn về phía rừng cây bên ngoài mấy ngàn bước.

Tiếng vó ngựa vang lên. Một nam một nữ tay giữ kiếm, tay cầm cung phi tới đến khoảng cách hai trăm bước thì dừng lại.

- Hồng Dịch, quả nhiên là ngươi!

Mộ Dung Yến vừa nhìn thấy một nam một nữ này, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, gật gật đầu:

- Vừa rồi ta thấy Huyết Văn châm bay tới thì đã biết ngay là ngươi rồi. Không tưởng được ngươi lại cứu ta một mạng. Chỉ có điều mấy tên này là vệ sĩ Ngự lâm quân của Đại Kiền các ngươi. Ngươi giết bọn họ chẳng khác nào giết quan tạo phản. Ngươi vì sao lại mạo hiểm tới cứu ta như vậy?

- Chẳng qua ta vừa mới nghe được những lời tán tận lương tâm của bọn chúng. Thân là quân nhân của Đại Kiền thì việc bắt giết người thì cũng chẳng có gì nhưng chúng còn muốn giam dâm, bắt người cướp của nữa nên bọn chúng đương nhiên là chết cũng chưa hết tội. Cái này cũng không quan hệ gì tới Đại Kiền hay Vân Mông mà đây chính là nhân đạo đại nghĩa, là công đạo trong trời đất này.

Hồng Dịch ở trên ngựa cao giọng nói.

Còn khuôn mặt của Mộ Dung Yến bỗng đỏ lên khi nghe đến hai chữ "Gian dâm". Ánh mắt nàng lại bắn ra những tia cừu hận. Đúng là nếu vừa rồi mà không có Hồng Dịch thì số phận của nàng thật sống không bằng chết.

- A Mông, A Kim. Thu dọn thi thể người của chúng ta lại! Sau khi hỏa thiêu xong thì chúng ta đi!

Mộ Dung Yến cúi đầu, nhún vai. Rõ ràng là một tên trước kia của Hồng Dịch bắn vào bả vai nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

- Mộ Dung Yến, ngươi nghĩ cứ như vậy mà đi sao?

Ở trên ngựa, Hồng Dịch đột nhiên nói

- Thế ngươi muốn làm gì?

Mộ Dung Yến nghe thấy những lời này, sắc mặt nàng lại căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Hồng Dịch.

- Ân ta cứu mạng ngươi, ngươi chẳng lẻ không báo đáp gì sao? Chẳng lẽ cứ thế mà đi à?

Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa nói.

- Cái gì?

Ánh mắt Mộ Dung Yến nhìn Hồng Dịch, vẻ mặt thì kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn của nàng mở lớn đủ để đút vừa một quả trứng chim cứ như là lầm đầu tiên trông thấy Hồng Dịch vậy. Môi nàng mấp máy như muốn nói cái gì nhưng lại không thể nói thành lời rồi lại đột nhiên nói:

- Ngươi là người đọc sách thì không phải luôn nói cái gì mà thi ân không mong được báo đáp đó sao?

- Chuyện cười! Người đọc sách đâu có nói là ban ơn mà không mong được báo đáp! Thi ân mà không được báo đáp rồi cứ thế mãi thì thiên hạ này ai còn chịu làm những chuyện ân với nghĩa đó chứ? Không mong được báo đáp thì đó chỉ là những lời giả nhân giả nghĩa. những lời dạy người ta quên ơn phụ nghĩa mà thôi. Noi theo Thượng cổ Thánh nhân khi ban ân hay làm việc nghĩa thì đều được nhận báo đền. Với lại ta đã đọc sách nhiều năm há lại không hiểu rõ lời dạy bảo này sao?

Hồng Dịch ngẩng cao đầu, tựa cười mà chẳng phải là cười.

- Vậy nếu ta không báo đáp ngươi thì sao?

Mộ Dung Yến bị Hồng Dịch nói cho sững cả người rồi sau đó nói mỉa.

- Vậy ngươi chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa. Là kẻ người người đều có thể giết!

Hồng Dịch đột nhiên quát lớn một tiếng. Tay giữ kiếm, rung ngựa tư thế tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới khiến hai người võ sĩ bên cạnh Mộ Dung Yến nhất thời trở nên khẩn trương. Đạo thần châm hồng tuyến xuất quỷ nhập thần mới vừa rồi đã cho bọn họ biết sự lợi hại và hiểu mình tuyệt đối không phải là đối thủ.

- Được rồi! Là ngươi lợi hại. Ta nói cũng chẳng lại ngươi!

Vẻ mặt Mộ Dung Yến hiện ra sự bất đắc dĩ:

- Ân cứu mạng của ngươi hôm nay đúng là đã giúp ta một đại ân. Vậy ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào đây?

- Ta thấy ngươi giờ đang bị đuổi giết nên chắc tạm thời cũng không có chỗ dung thân. Không bằng đi theo ta. Ta sẽ an bài ngươi ở một nơi, nơi đó vô cùng bí ẩn.

Hồng Dịch thoáng trầm tư:

- Ngươi nói muốn cùng ta bàn chuyện làm ăn vậy ta cũng có ý tưởng này muốn cùng ngươi thương lượng. Mà chỗ này không phải là chỗ nói chuyện.

- Ngươi muốn ta đi theo ngươi sao? Tốt thôi! Đúng lúc ta không cõ chỗ dừng chân.

Ánh mắt Mộ Dung Yến lóe lóe lên nhìn Hồng Dịch rồi sau đó đáp ứng.

- A Mông, A Kim. Các ngươi lột hết Hoành Đao cùng bì giáp của Lãnh Huyết thập tam ưng này mang đi cho ta. Mấy thứ này đều là đồ đáng giả cả. Còn mấy thi thể thì thiêu hủy hết đi. Không để lại dấu vết nào là tốt nhất.

Mộ Dung Yến xoay người lại phân phó.

- Dịch ca ca, nữ nhân này đúng là một tài nô.

Tiểu Mục nói thầm bên tai Hồng Dịch.

Bình luận

Truyện đang đọc