Editor: SQ
_____________________
Câu đó nói rất nhỏ, còn lẫn trong tiếng trò chuyện xung quanh, chỉ có Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm cho kẹo nghe thấy. Gò má Đường Thi đỏ hây hây, cô vội nói: “Cô Dương!” Trong khóe mắt chỉ có phản ứng của Kỳ Bạch Nghiêm, lòng vừa sợ vừa lo —— đã phải chịu đựng làm người xa lạ trong trường, bây giờ được ra ngoài, sợ lại vì lý do nào đó mà lại bị đồn đại, hai người lại thành người xa lạ.
Cũng may Kỳ Bạch Nghiêm không hề để ý, như thể không nghe thấy, bưng ly nước mật ong uống thêm một ngụm.
Cô Dương cười cười, “Ôi dào, tôi đùa thôi mà.” Tháo một viên kẹo cho vào miệng, cười tủm tỉm, “Ngọt quá.”
Kẹo thông cổ the the mát lạnh, nồng vị thuốc, chẳng thể nào ngọt quá được, cô Dương thế này là đang nói dối trắng trợn, Kỳ Bạch Nghiêm cười nói: “Cô Dương từng học múa, cũng nên đi múa đi.”
Câu đó đã khơi dậy hứng thú của cô Dương, cũng không tiếp tục trêu Đường Thi nữa, mà lập tức nắm tay Đường Thi, không nói không rằng đi thẳng đến đồng cỏ: “Đi đi đi, mặc quần áo đẹp thế này, không đi múa tiếc lắm!”
Sau khi cô Dương kéo Đường Thi đi múa, ba giáo viên trong nhóm muốn nghỉ ngơi nên về phòng ngủ trưa, dưới bóng cây chỉ còn lại Kỳ Bạch Nghiêm và trưởng khoa Phan.
Trưởng khoa Phan mũm mĩm, trông rất hiền lành và dễ gần, mỉm cười nói: “Sao năm nay anh nổi hứng đi theo chịu khổ thế, giành một tên ở chỗ tôi.”
Kỳ Bạch Nghiêm im lặng hồi lâu, không đáp lại câu nào.
Buổi chiều, cả nhóm thu thập tư liệu. Đường Thi đi theo Phan Tiên Lâm, ghi chú về cuộc sống hằng ngày của một hộ gia đình. Trước giờ ăn tối, con của chủ nhà dẫn cả nhóm đi hái đào trong vườn nhà mình, sáu cây đào trĩu quả, trông rất thích mắt. Đường Thi chụp một tấm cậu nhóc đang trèo cây, nửa bóng lưng của Kỳ Bạch Nghiêm lọt vào ống kính.
Đây hẳn là một bức ảnh chụp không thành công, nhưng Đường Thi không xóa. Ma xui quỷ khiến, Đường Thi giơ máy ảnh lên, hướng thẳng về bóng dáng Kỳ Bạch Nghiêm đang đi phía trước, bấm “tách” một cái.
Vì chột dạ căng thẳng, khi bấm nút chụp thì tay run lên, ảnh chụp bị mờ.
Nhưng Đường Thi hết sức hài lòng. Khung cảnh mờ, bóng người mờ, chồng lên nhau, toát ra một vẻ đẹp khác lạ.
Lúc Đường Thi đang thưởng thức ảnh chụp, không biết Kỳ Bạch Nghiêm đã quay đầu đi đến cạnh cô từ lúc nào, “Đang chụp gì thế?”
Đường Thi vội tắt đi, đỏ mặt nói: “Không chụp gì hết, đang xóa ảnh ạ.”
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm không hỏi nữa, “Qua đó thôi.”
Hai người đi đến một thân cây gần nhất, cô Dương đã trèo lên trên, đang hái quả vui vẻ không thôi. Cây không cao, nhưng cực kỳ thô to chắc chắn, hình dáng như chiếc ô lớn. Cô Dương nhẹ cân, có thể đứng trên cành hái đào, cô ấy cười nói: “Cô Đường lên đây, đi bên phải ấy, bên đó có mấy quả đào to!”
Cây thực sự không cao, hơn nữa cành khô mọc nhiều, thoạt nhìn rất dễ leo. Đường Thi cũng không ngại ngùng, đưa máy cơ cho Kỳ Bạch Nghiêm, thử trèo cây. Môi trường mới và trải nghiệm mới, Đường Thi tràn đầy hứng thú.
Trèo cũng khá suôn sẻ, Đường Thi hái được rất nhiều quả. Quả đào nặng trĩu nằm trong tay, tỏa mùi hương tươi mát, lá cây ngút tầm mắt, người chen vào trong, lá rung xào xạc. Có mấy quả đào to đỏ ửng, mọc khá cao khá xa, Đường Thi thử nhưng không với tới, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không mạo hiểm.
Kỳ Bạch Nghiêm đứng dưới cây, nhận đào bỏ vào bao bố, đặt trên mặt đất, chờ cô xuống. Leo xuống không dễ như trèo lên, Đường Thi sợ thót tim.
Người cô Dương nhẹ như yến, nhảy xuống từ độ cao hơn hai mét, bỏ đào vào chung chỗ với Đường Thi, tinh thần phấn chấn, “Cô Đường xuống từ từ thôi, mình qua kia xem thử.”
Bây giờ Đường Thi chỉ cảm thấy rằng đã lỡ đâm lao thì phải theo lao.
Kỳ Bạch Nghiêm đứng bên dưới lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu không thấy cô làm gì, anh hỏi: “Sợ hả?” Giọng điệu bình thường, không trêu ghẹo cũng không trách móc, ánh mắt thâm trầm, làm người khác yên lòng.
Đường Thi cảm thấy mình không xuống được, trong lòng hoảng sợ, cũng không rảnh để ngại ngùng nữa, nhìn anh gật đầu.
Kỳ Bạch Nghiêm đi quanh cây một vòng, sau đó giơ tay lên, vỗ vào chỗ nào đó: “Em có thấy được chỗ này không?”
Đường Thi thấy cánh tay của Kỳ Bạch Nghiêm, nhưng không thấy được cụ thể anh để tay ở đâu: “Không thấy.” Nhưng chân thì thử vươn theo hướng của cánh tay.
“Ra phía sau chút, đúng, ở đó đó, đạp lên.”
“Rồi, chân còn lại, đạp bên này, đạp xích qua chút, đứng vững.”
Từng bước một, Đường Thi thuận lợi xuống cây dưới sự hướng dẫn của Kỳ Bạch Nghiêm, cảm thấy như sống sót sau tai nạn.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô gái nhỏ, Kỳ Bạch Nghiêm vỗ vai cô: “Đã xuống rồi mà.”
“Vâng.” Đường Thi khẽ đáp, cười với Kỳ Bạch Nghiêm.
Tim Kỳ Bạch Nghiêm đập thịch.
“Sao không đến lớp nữa?”
Tim Đường Thi thót lại, ánh mắt chột dạ nhìn sang một bên, cúi đầu nói: “….. Sang năm phải chuẩn bị ba bài luận, năm nay muốn rảnh rang chút, nên dự định nửa năm đầu này viết trước một bài ạ.” Ý là không có thời gian rảnh.
“Ừm.” Kỳ Bạch Nghiêm vừa hỏi xong thì đã cảm thấy mình lỡ lời, dù Đường Thi có trả lời thế nào thì anh cũng không định hỏi thêm, là do anh cố chấp, “Quay về thôi.”
Hai người đi song song nhau, cả nhóm đang ở đầu vườn chờ họ, khi sắp đi đến gần, đột nhiên cô Dương giơ máy ảnh lên, nói với hai người: “Cười cái nào.”
Đường Thi vô thức nghiêng mặt tránh đi, đúng lúc Kỳ Bạch Nghiêm cũng nghiêng sang bên này, anh đi nhanh hơn cô nửa bước, nghiêng người sang đây, trong khoảnh khắc máy ảnh chụp được, vì góc độ mà rất giống như Đường Thi đang dựa vào lòng Kỳ Bạch Nghiêm, chỉ thấy được nửa người. Cô Dương nhìn tấm ảnh bất ngờ này, hết sức hài lòng, cười nói: “Trưởng khoa Kỳ có muốn tấm này không ạ?”
Xem ảnh xong, Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì. Đường Thi chồm đến gần muốn xem nhưng cô Dương không cho, nhanh tay ấn tắt máy.
Hai cô gái trẻ cãi nhau ầm ĩ, xô đẩy la hét, rất hoạt bát. Khóe môi của Kỳ Bạch Nghiêm vô thức mỉm cười.
Về lại văn phòng thôn, giọng Kỳ Bạch Nghiêm đã khàn hơn rất nhiều, thậm chí nói không nghe thấy tiếng. Phan Tiên Lâm đưa anh đến tiệm thuốc lấy ít thuốc, uống một lần sau bữa ăn.
Đường Thi mang nước đến cho anh, vẻ mặt rất lo lắng.
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn thấy, chỉ mỉm cười, giọng ồm ồm: “Lớn tuổi rồi nên thế, thói quen bị phá vỡ là không thoải mái ngay.”
Đường Thi nhìn gương mặt không nhìn ra được tuổi của anh, điển trai và hiền lành, không biết “lớn tuổi” ở đâu ra nữa, nói: “Làm gì lớn tuổi.”
“Nhìn mọi người, là tự thấy già rồi.” Anh vỗ vào ghế, ý bảo Đường Thi ngồi xuống, “Nói chuyện với tôi một lát.”
Đường Thi muốn nói giọng của thầy vẫn chưa bình thường đâu, bây giờ nói chuyện sẽ đau, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói. Kỳ Bạch Nghiêm bằng lòng trò chuyện, thực sự rất hiếm hoi.
Hai người ngồi ngoài sân thoáng đãng, bầu trời đầy sao, ếch nhái kêu liên hồi, rất khó chịu.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Chử Trần đã nói cho tôi biết chuyện của hai người.”
Đường Thi lập tức quay sang nhìn anh.
“Tôi giới thiệu Chử Trần cho em quen biết, chủ yếu là về phương diện hướng dẫn học thuật, về những mặt khác, tất nhiên dựa vào duyên phận của hai người.” Khi nói chuyện, cổ họng của Kỳ Bạch Nghiêm như bị kim châm, nhưng lòng lại thấy thoải mái hơn hẳn, “Nếu em không thích, hoàn toàn có thể nói với tôi. Sau này tôi sẽ không giới thiệu nữa.”
Đường Thi sợ anh buồn, vội nói: “Em biết. Em không nói cũng không phải có ý giấu thầy…”
Kỳ Bạch Nghiêm xua tay, nhìn cô, “Em quá mềm lòng. Người khác tốt với em, em cho rằng đó là chuyện tốt, cũng không quan tâm bản thân có chịu được hay không. Sau này nếu tôi có chỗ nào không thỏa đáng, em có thể thẳng thắn nói ‘không’. Lòng tốt của người khác, em không chịu đựng nổi, vậy là không tốt, phải học cách từ chối.”
Đường Thi im lặng nhìn anh, trái tim mềm khôn tả, nghĩ rằng e là cả đời này mình cũng chẳng thể nói ra câu từ chối với anh.
“Em và Chử Trần, tuy không trở thành người yêu, nhưng làm bạn thì sẽ rất tốt.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Chử Trần rất yêu khúc Nguyên, cũng chịu khó nghiên cứu sâu, tương lai vô cùng rộng mở, tuy cậu ấy không có nền tảng làm thầy hướng dẫn của em, nhưng làm bạn thì dư dả, cả hai cùng tiến bộ.”
Đường Thi gật đầu, “Em biết. Sự cống hiến của giáo sư Chử cho khúc Nguyên rất đáng ngưỡng mộ, em rất may mắn khi có người bạn như anh ấy.”
“Nửa học kỳ sau em không đến lớp, tôi đã chỉnh sửa lại ghi chú dạy học, có thể đưa cho em. Tôi đọc luận văn mà em xuất bản vào học kỳ trước rồi, nền tảng tiếng Trung rất tốt, nhưng lý luận nước ngoài chưa ổn lắm, có hai câu trích dẫn dùng hơi thiên lệch, đổi sang câu khác sẽ tốt hơn. Ưu điểm của em là có kiến thức văn học cổ vững chắc, hẳn là bình thường có đọc nhiều sách; khuyết điểm là chưa hiểu hết về một số nghiên cứu khúc Nguyên của nước ngoài, nếu em muốn đi xa hơn, phải bù đắp thiếu sót nhiều.” Cổ họng thực sự đau vô cùng, Kỳ Bạch Nghiêm ho vài tiếng, “Tôi…..”
“Kỳ tiên sinh.” Đường Thi nhẹ nhàng ngắt lời anh, trái tim mềm nhũn nhưng kích động, kích động đến mức hốc mắt nóng bừng. Sao cô lại cứ thế cho rằng anh đã biết cô thích anh, trong viện lan truyền tiếng xấu, anh sẽ trách cứ cô cơ chứ, rồi bản thân còn nghĩ vớ vẩn rằng đã hủy hoại danh tiếng của anh. Tấm lòng ngay thẳng, còn giàu lòng từ bi, một người như thế này, sao có thể quan tâm đến thế sự rối ren. Anh yêu thương người đời, không màng đến bản thân. E là sự xa lánh trước đây của cô đã làm anh buồn lòng.
Bị ngắt lời, Kỳ Bạch Nghiêm dừng lại nhìn cô.
Đường Thi mỉm cười, nói: “Bây giờ em có một chuyện ‘không’ rồi này.”
“Là gì?” Vẻ mặt hơi nghiêm túc.
“Chúng ta vào trong thôi.” Đường Thi nhìn anh đầy dịu dàng, ánh mắt vô thức toát ra vẻ hoài niệm, “Thầy đừng nói chuyện nữa.”
Kỳ Bạch Nghiêm không khỏi bật cười: “Cũng được. Sau này nói tiếp.”
Đường Thi về phòng, cánh tay ngứa ngáy, còn có cảm giác châm chích, chắc là bất cẩn để lông đào dính vào da. Cô không để ý lắm, chỉ gãi một lúc, rồi lấy quần áo sạch đi tắm rửa.
Đường Thi nằm trên giường, lòng ngổn ngang không thể nói thành lời. Cô vui mừng vì không chỉ lại được đến gần Kỳ Bạch Nghiêm, còn được hiểu thêm về một nhân vật như thần tiên này, trong lòng anh không có chút tình cảm nam nữ, không khỏi thấy buồn bã.
Anh mong điều tốt đẹp đến với cô, như trưởng bối mong cho hậu bối; anh thích cô, như giáo viên thích học sinh.
Đường Thi không muốn tiếp tục thế này, cứ như ở cạnh anh vì có mục đích nào đó, nhưng cô không có đủ can đảm nói ra. Cô mê mẩn mọi sự yêu quý và đánh giá cao mà Kỳ Bạch Nghiêm dành cho mình, anh cho một ít, cô phóng đại cảm xúc lên vô số lần, như kẻ nghiện hút m.a t.ú.y, khoảnh khắc đó lâng lâng ngây ngất, cực kỳ thỏa mãn.
Đường Thi lo nghĩ, cơn buồn ngủ ập đến. Tay và cổ vẫn vừa ngứa vừa đau, nhưng sau một ngày bôn ba đã không chịu nổi nữa, cả người mệt lử, cơn ngứa không thắng nổi cơn buồn ngủ, nghiêng đầu thiếp đi.
Trong mơ, Đường Thi rơi mạnh xuống đống rơm, đen kịt không thấy ánh sáng, xung quanh toàn là rơm rạ, dính vào người, vừa đau vừa ngứa, không gian chật hẹp khiến cô khó thở, rất nóng, nhưng không thoát được, càng vùng vẫy càng đau, càng vùng vẫy càng nóng, vô cùng khó chịu.
Cô Dương ngủ không say, giật mình thức dậy vì Đường Thi nói mớ, nương theo ánh trăng nhìn sang, thấy trán Đường Thi đổ đầy mồ hôi. Cô vội ngồi dậy, mở đèn, phát hiện trên cổ Đường Thi có từng mảng từng mảng sưng đỏ, trên cánh tay cũng thế, cởi áo ra, cả phần lưng cũng bị. Cô Dương sợ hãi gọi: “Đường Thi! Đường Thi!”
Đường Thi ưm một tiếng, mở mắt như thấy như không, đảo quanh một vòng rồi nhắm lại. Cô Dương thấy mình gọi mãi mà Đường Thi không dậy, thầm nghĩ tiêu rồi, không lẽ trúng độc rồi? Cô vội vã buông Đường Thi ra, chạy đi gọi người.
Kỳ Bạch Nghiêm đến sớm nhất, thấy mặt Đường Thi đỏ bừng, tóc dính vào trán, môi mím thành một đường thẳng. Anh bế ngang Đường Thi lên, lập tức nhìn thấy mảng sưng đỏ đáng sợ trên cổ cô, trầm giọng nói: “Thầy Tôn lái xe, chúng ta đến bệnh viện.”