DƯỠNG TÍNH

Editor: SQ 

_____________________ 

[1] Trích trong tác phẩm “Phượng Cầu Hoàng” của nhà thơ Tư Mã Tương Như, đời Tây Hán. Dịch nghĩa: Mong rằng tài đức của ta xứng với nàng, được nắm tay nàng cùng chung bước.    

Ngày đến gặp đại sư Diệu Giác là một ngày trời đẹp hiếm hoi, đại sư Diệu Giác tặng Đường Thi một chiếc vòng tay hạt gỗ trắc, hạt màu đỏ tím, sáng bóng thơm nhẹ, có lẽ là loại hạt rất quý. Đường Thi không phải tín đồ nhà Phật, cho nên đại sư Diệu Giác cũng không nói cô biết vòng hạt đã được khai quang [2] các kiểu, chỉ nói: “Đây là gỗ tốt, đeo thường xuyên rất tốt cho sức khỏe”, rồi đích thân đeo cho Đường Thi. Đường Thi nói cảm ơn. Đại sư Diệu Giác không nói nhiều, tặng quà rồi gật đầu với hai người, Kỳ Bạch Nghiêm đưa ông ra ngoài.

[2] Khai quang là một hành động dâng cúng các vật phẩm phong thủy đến với đức Phật.

Người đến chùa Pháp Định dâng hương vẫn rất đông, hai người bước ra khỏi phòng, vài tín đồ quen thuộc hành lễ với Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm cũng nghiêm trang đáp lại, không hề thiếu tôn trọng. 

Hai người đi qua đại điện, hai cây bạch quả già vẫn treo đầy thẻ phúc. Đường Thi bước đến, nhìn nơi trước đây mình đã treo thẻ tình duyên, quay đầu lại cười với Kỳ Bạch Nghiêm, “Hồi trước em treo thẻ tình duyên ở đây.” Rồi nói tiếp, “Lần đầu tiên nghe anh giảng xong ra đây, bị một bà cụ giữ lại, treo một tấm thẻ tình duyên. Bạn em nói treo càng cao càng tốt, em ném cao lắm, nhưng không móc vào được, rớt trước mặt anh luôn.”

“Anh nhớ.”

Kỳ Bạch Nghiêm đi đến chỗ bóng râm dưới cây bạch quả, giơ tay gỡ nút thắt của một tấm thẻ tình duyên ra, lấy xuống đưa cho cô, “Tấm này.”

Đường Thi ngạc nhiên, giơ tay nhận lấy.

Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Hôm đó em nói, ‘càng gần Phật thì càng xa chính mình’, làm anh nghĩ chắc là cô gái này muốn cầu tình duyên lắm. Nhưng ngày nào cũng có rất nhiều người đến chùa Pháp Định cầu tình duyên, hai cây phải được dọn sạch sẽ mỗi tháng một lần, em treo ở đó chắc chắn sẽ bị tháo xuống. Lúc em đi rồi, anh treo lại giúp em. Không phải tấm thẻ tình duyên nào cũng bị tháo xuống, cột thật chặt vào, mấy chú tiểu lười không gỡ ra được, cũng để yên trên cây.” 

Đường Thi vuốt ve tấm thẻ tình duyên đã phai màu, thầm nói trong lòng: Thưa Phật, đây có phải là định mệnh đã thực sự được sắp đặt hay không. Đường Thi ngước lên nhìn anh, “Đem cái này về được không anh?”

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu.

Thế là cô đã giấu đi tấm thẻ nhân duyên của hôm đó.

…….

Hai người bay về quê của Đường Thi vào cuối tuần, gặp bố mẹ của Đường Thi. Bố Đường và Kỳ Bạch Nghiêm chơi cờ trong phòng làm việc, Đường Thi bị bà Đường kéo vào phòng bếp nói chuyện. 

Đường Thi không biết nấu ăn, chỉ có thể đứng cạnh nhìn, lúc này bà Đường mới nhớ ra chuyện Đường Thi không biết nấu ăn, hỏi: “Có muốn học nấu ăn không?” Cá nhân bà không muốn Đường Thi học chút nào, nhưng nghĩ rằng Kỳ Bạch Nghiêm không giống người biết nấu ăn, cuối cùng Đường Thi cũng phải học.

Đường Thi mím môi, “Anh ấy không cho con học.”

“Dù sao trong nhà cũng phải có một người biết nấu, con không học…”

“Kỳ tiên sinh biết nấu.”

Điều này làm bà Đường rất bất ngờ, hỏi: “Sau này nó nấu hết?”

Đường Thi gật đầu, “Chắc vậy ạ.” Theo như biểu hiện vài lần của anh, hình như là có ý đó.

Một người đàn ông sẵn lòng nấu ăn cho một người phụ nữ cả đời, có thể lấy.

Trong phòng làm việc.

“Tính tình của Thi Thi từ nhỏ đã mềm mỏng, bác với mẹ con bé cũng không thích ép buộc, cho nên bây giờ, có hơi mềm lòng quá.” Ông Đường đặt một quân cờ xuống, “Hồi nhỏ trong nhà hay có khách, ai cũng có thể lấy được đồ từ tay con bé, Thi Thi không khóc không quấy, dù món mình thích bị người ta lấy cũng không nói gì. Con bé không thích tranh giành.”

Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Đó là vì bác đã cho tất cả.”

Ông Đường cười, “Tóm lại là cưng chiều quá.” Từ nhỏ Đường Thi đã không thích tranh giành, vì cô biết có thiếu gì thì bố mẹ Đường cũng sẽ cho mình, cứ thế mãi, vậy là hình thành suy nghĩ “món giống thế này mất rồi thì sẽ luôn có món khác”, biết là sẽ có, cho nên không để ý đến món đồ đã bị lấy đi.

Đó là lý do vì sao khi lần đầu tiên vướng vào phong ba đạo văn, Đường Thi lại có phản ứng như thế.

“Hai bác không thể bên cạnh con bé cả đời. Nếu được, rèn giũa tính tình của con bé, cũng là chuyện tốt.” Ông Đường lấy về vài quân cờ trắng, “Làm bố mẹ, bây giờ mới rèn giũa tính tình của con bé là đã muộn, cũng chỉ đành giao con bé cho cháu.”

Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì, đặt một quân cơ xuống. Chuyện mà ông Đường không đành lòng làm, sao Kỳ Bạch Nghiêm có thể nhẫn tâm?

Thấy anh không nói gì, ông Đường cười: “Nếu hai đứa muốn đi đến cuối cùng, tính tình của Thi Thi không sớm thì muộn cũng phải được rèn giũa.” Lúc này Kỳ Bạch Nghiêm không hiểu, nhưng sau này đã hiểu thấu một cách sâu sắc.

Ông Đường có vẻ hơi buồn, tâm trạng phức tạp trăm bề, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ vỗ bả vai của Kỳ Bạch Nghiêm.

Rồi cũng sẽ có người mang con gái bé bỏng của ông đi, không phải người này, cũng sẽ là người khác. Dù Kỳ Bạch Nghiêm có tốt đi nữa, trong mắt người cha của một đứa con gái, cũng sẽ là không tốt. 

…….

Quay lại thành phố C thì trời đã khuya, Kỳ Bạch Nghiêm chở Đường Thi về chung cư, giữa đường trời mưa, sắp đến chung cư thì nước mưa dần dần chuyển sang màu trắng. Ban đầu Đường Thi không để ý, đến khi thấy có người đứng bên đường lấy điện thoại ra chụp ảnh, cô mới ngỡ ngàng vì thành phố C lại có tuyết. Cô gái miền Nam hiếm khi thấy tuyết, mừng rỡ nói: “Tuyết rơi rồi!” Quay đầu sang nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, hai mắt sáng lấp lánh.

Tuyết rất đẹp, nhưng không đẹp bằng đôi mắt của người trong lòng.

“Muốn ngắm một lúc nữa không?”

Đường Thi gật đầu.

Kỳ Bạch Nghiêm chạy xe đến một bãi đất trống gần đó.

Lúc này tuyết đã rơi rất nhiều. Trận tuyết đầu tiên ở thành phố C, không ngờ lại lớn thế này. Đường Thi mở cửa kính xe, tuyết bay tán loạn vào trong xe, lập tức tan thành nước, có vài mảnh nhỏ dính vào khung xe, Đường Thi tận mắt nhìn thấy mảnh băng vụn tan ra, cũng có tuyết dính vào mặt, lạnh buốt. Đường Thi rất vui vẻ, “Không biết ngày mai còn tuyết đọng lại không nữa.” Dù là lớp tuyết mỏng thôi cũng được, để cô được tận mắt nhìn thấy tuyết chưa tan trông thế nào.

Kỳ Bạch Nghiêm từng đến miền bắc, từng thấy tuyết rơi dày đặc, phía bắc có tuyết nhưng không thấy chiếc ô nào. Mọi người sẽ đi dưới trời tuyết lớn, quần áo phủ một lớp tuyết, trên đỉnh đầu, bả vai, trên mũ cũng dính đầy tuyết trắng, trước khi vào nhà phải lắc người một lúc, hệt như rải muối, gọn gàng và sạch sẽ. Kỳ Bạch Nghiêm nhìn đôi mắt hào hứng của cô, nói: “Có muốn đi tuần trăng mật ở miền bắc không?”  

Đường Thi ngẩn người.

Câu này có khá nhiều thông tin, Kỳ Bạch Nghiêm chậm rãi nói: “Cần cầu hôn trước không?”

Nói cần hay không cần đây? Câu hỏi kiểu thầy Kỳ lại đến rồi đấy.

Đường Thi không thể tưởng tượng nổi cảnh Kỳ Bạch Nghiêm quỳ một gối xuống đất. Tại sao đàn ông phải quỳ trước phụ nữ cơ chứ? Cũng giống như phụ nữ không nên quỳ trước đàn ông vậy. Nếu từ đầu đã là bình đẳng, phải quỳ thì cùng quỳ, đã không quỳ thì không ai phải quỳ. Nghi thức cầu hôn của phương Tây không bì được với tập tục bái đường thành thân của Trung Quốc. Nhưng bây giờ Đường Thi nào có tâm tư nghĩ đến chuyện này, cô chầm chậm lắc đầu. Cô không cần câu nói đó, thì cũng đã là của Kỳ Bạch Nghiêm rồi.

Kỳ Bạch Nghiêm nắm tay cô, mười ngón tay của cô nhỏ nhắn, thon dài trắng trẻo, móng tay hồng hào, được cắt gọn gàng. Một bàn tay thế này, không đeo gì là đẹp nhất, nhưng anh vẫn lấy nhẫn ra đeo lên cho cô, Đường Thi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.  

Đường Thi cảm thấy có lẽ mình đã căng thẳng đến mức không biết mình đang căng thẳng nữa rồi. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay, trong lòng cô trống hoác.

“Chính vì nhân duyên, qua trăm nghìn kiếp, thường ở trong vòng ràng buộc.” [3] Kỳ Bạch Nghiêm vuốt ve tay cô, mười ngón tay dần đan vào, “Anh cô độc một mình, cho rằng mình sẽ cô độc đến già.” Anh nhìn cô, “Nhưng không ngờ trời cao không đối xử tệ với anh. Trộm lo mình chẳng dày phúc trạch, nhưng trong lòng nhớ thương khôn nguôi [4]. Anh hơn em chín tuổi, không hiểu tình yêu, không biết lãng mạn, không biết nói đùa như rất nhiều người trẻ tuổi, em ở bên anh, có lẽ sẽ rất nhàm chán. Anh không cha không mẹ, từ nhỏ tình cảm nhạt nhòa, không hiểu gia đình, sau này ở bên nhau, có lẽ sẽ có rất nhiều điểm khác biệt. Quãng đời còn lại còn dài, không hiểu rồi cũng sẽ hiểu, chưa học thì sẽ học được, em có muốn đi cùng anh không?”

[3] Nguyên văn: Dĩ thị nhân duyên, kinh bách thiên kiếp, thường tại triền phược. Câu này trích trong Kinh Lăng Nghiêm. Nguồn: https://bit.ly/3uHpPJp

[4] Trộm lo mình chẳng dày phúc trạch, nhưng trong lòng nhớ thương khôn nguôi:Câu này trích trong tiểu thuyết tản văn “Phù sinh lục ký” của nhà văn Thẩm Phục, một tác phẩm kinh điển của Trung Quốc. Mình sử dụng bản dịch của dịch giả Châu Hải Đường.

Gương mặt của Đường Thi đã đẫm nước mắt. 

Đôi mắt ướt nhòa, cô ngơ ngác nhìn anh, chồm đến phía trước khẽ hôn anh, hai người gần trong gang tấc, cô mỉm cười, “Quãng đời còn lại còn dài, rất muốn được đi cùng anh.”

Bàn tay ấm áp ôm mặt cô, hai người hôn nhau, là một nụ hôn không hề có dục vọng. Môi áp vào nhau, hôn nhau, chỉ còn lại tin tưởng và yên lòng. Dịu dàng và thắm thiết, triền miên và nồng nàn. 

Đường Thi nhắm mắt lại, mùi đàn hương thoang thoảng nhẹ nhàng lan tỏa, có thể ngửi thấy được nhịp thở gần kề của Kỳ Bạch Nghiêm, trên tay cô, có một vòng tròn lành lạnh. Cảm giác kỳ diệu biết bao, những lo âu bất an bấy lâu nay đã lắng đọng lại trong giây phút này.

Em cứ tưởng rằng em chỉ có thể đi cùng anh một đoạn đường, trở thành một câu chuyện nào đó trong cuộc đời lừng lẫy của anh, chưa từng dám hy vọng quá xa vời.

Nhưng chỉ cần có một chút ít khả năng thôi, anh cho phép em bên cạnh anh lâu thêm một chút nữa, dù chỉ chút ít, em cũng bằng lòng.

Dù có là một giây đi nữa, em cũng đồng ý.

“Đừng khóc.” Kỳ Bạch Nghiêm dời khỏi môi cô, đôi môi khô ráo dừng trên gò má Đường Thi, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn dài.

Đường Thi choàng tay quanh cổ anh, nước mắt trượt vào kẽ tóc, mở mắt nhìn anh, “Nhưng em vui lắm.”

Ai cũng thích chiêm ngưỡng mặt trăng, mặt trăng chưa từng thuộc về bất kỳ một người nào. Nhưng cô đã có được một mặt trăng cho mình.

Kỳ Bạch Nghiêm lau nước mắt cho cô, “Anh cũng vậy.”

Hai người ôm nhau, quấn lấy nhau thật chặt.

Trong xe rất hẹp, không thể ôm lâu, hai người ôm thêm chốc lát nữa thì tách nhau ra. Kỳ Bạch Nghiêm liên tục hôn lên môi cô, Đường Thi mím môi. Một cơn gió thổi qua, tuyết bay tán loạn vào trong, lạnh đến mức run lên.

Kỳ Bạch Nghiêm đóng cửa kính xe lại. Trong xe ấm áp như xuân, ngoài xe tuyết trắng tung bay.

“Ngày mai có tuyết đọng không anh?”

“Chắc là có.”

Đường Thi cười híp mắt, “Sáng mai được chơi tuyết.” Vo tròn tuyết cũng vui, đạp lên tuyết cũng vui, nặn một người tuyết nhỏ xíu cũng vui, nói chung thì tuyết là điều mới mẻ với người phía nam.

“Ngày mai lạnh hơn tối nay, mặc nhiều quần áo vào.”

Đường Thi gật đầu.

“Muốn về chưa?”

Đường Thi lắc đầu. Không muốn, muốn ở cạnh anh thôi.

“Trong khoảng thời gian ngắn vậy tuyết chưa đọng đâu, tối nay không thấy được.”

Đường Thi liếc nhìn anh, không nói gì, dựa vào thành xe, xem như từ chối trong im lặng.

Cô gái nhỏ bọc người tròn như quả bóng dựa vào đó, Kỳ Bạch Nghiêm không khỏi bật cười, “Thích lắm hả?”

“Dạ.” Đường Thi nhẹ nhàng đáp, “Hiếm lắm thành phố C mới có tuyết, mười mấy năm mới có một lần.”

Nhưng không bao lâu sau, tuyết đã ngừng rơi. Đường Thi hơi thất vọng chút xíu.

Kỳ Bạch Nghiêm chở cô về chung cư.

Trong xe, Đường Thi đã đội mũi và đeo khăn choàng cổ, bỏ bao tay vào túi.

“Đeo bao tay vào.” Bên ngoài vẫn đang mưa nên chắc chắn phải mở ô, tay sẽ lạnh lắm. 

Đường Thi vùi mặt vào khăn choàng, lộ ra đôi mắt nhìn anh: “Em không lạnh.”

Kỳ Bạch Nghiêm tự đeo vào cho cô. Đeo xong một bên, Đường Thi vội mở cửa xe ra, “Được rồi được rồi, đeo một bên là được rồi mà.” Bung dù chỉ cần một tay thôi, nói rồi vội bước ra ngoài.

Kỳ Bạch Nghiêm túm cô lại, nhìn cô, “Sao không đeo?”

Đường Thi cúi đầu, lề mề giơ tay phải ra, thỏ thẻ: “Em đang đeo nhẫn mà.”

“Phải đeo hai tay.”

“Nhưng vậy thì không thấy nhẫn nữa luôn.”

Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng di chuyển, vòng tròn nhỏ trắng lấp lánh theo.

Kỳ Bạch Nghiêm xuống xe, Đường Thi đi theo, anh nắm tay cô bỏ vào túi áo, “Đi thôi, đưa em vào.”

Hai vòng tròn nhỏ chạm vào nhau, nóng lên vì độ ấm trong lòng bàn tay của cả hai.

Đứng dưới lầu chung cư, Kỳ Bạch Nghiêm phải về, anh hôn trán Đường Thi, “Lên đi.” Rồi buông tay cô ra.

Tay trong túi không chịu lấy ra, dụi tới dụi lui trong túi áo khoác của anh, dụi một hồi, cẩn thận nắm lấy tay của Kỳ Bạch Nghiêm lần nữa.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô.

Đường Thi liếc mắt một cái, lông mi khẽ run, giọng nhỏ đến mức như không thể nghe thấy: “Muốn, muốn… ở lại không?”

Bình luận

Truyện đang đọc