Editor: SQ
_____________________
Hôm sau, Đường Thi đến trường ký tên, Carlos cũng trùng hợp đến vào buổi sáng. Đây là lần đầu hai người gặp lại nhau sau buổi đối chất, ai cũng ngạc nhiên.
“Chào anh Yuksel.”
“…….. Chào cô.”
Hai người bắt tay nhau.
Cả hai đã đọc Tuyên bố chung, bây giờ chỉ cần ký tên là xong. Sau khi ký tên, Carlos chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Tôi xin lỗi vì sự tự phụ và vu khống trước đây của mình.”
Đường Thi mỉm cười, “Tôi chấp nhận.”
“Mong chờ thành tựu sau này của cô.”
“Tôi cũng vậy.”
Mọi chuyện sau đó làm theo thủ tục bình thường. Một tuần sau, Đường Thi nhận được thông báo đi dạy lại từ nhà trường, cũng trong cùng ngày, thông báo hủy bỏ hình phạt của Đường Thi xuất hiện trên bảng thông báo của trường.
Diễn đàn tiếng Trung lại bùng nổ lần nữa.
“???? Ủa là sao, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nửa tháng nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Vờ lờ! Hình phạt bị hủy bỏ nhanh thế á? Tại sao? ‘Đạo văn là chuyện sai sự thật’ là sao? Ý là không có đạo văn hả?”
“Đúng là phim bom tấn của năm, nói đạo văn là đạo văn, nói hủy bỏ là hủy bỏ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì vậy mấy bác, tui không biết gì hết trơn!”
“Đạo văn là sự thật rành rành ra đó rồi còn gì? Bạn nào có điều kiện thì lên tạp chí quốc gia đọc đi! Bài viết của cô Đường tên là «XXXXX», bài của Carlos thì phải vượt tường trả phí, là «XXXXX», hai bài giống y chang nhau mà cũng tẩy trắng được? Thấy gớm chưa!”
“Tởm quá đi mấy bác ơi. Đạo văn là sự thật rồi mà cũng lật lại được, tại vì đẹp hả?”
“Mấy chuyện thế này, ngủ một giấc dậy là thành chuyện khác luôn.”
“Thật đó mọi người, bạn tôi là thư ký của hội sinh viên nè! Hôm bữa tới văn phòng tận mắt thấy giấy tờ này nọ luôn, nhân lúc không có ai lấy xem, siêu rườm rà! Hình như Carlos còn tới Trung Quốc, trước Quốc khánh hai người đó còn có một buổi trình bày chi tiết gì đó, cô Đường không hề đạo văn!”
“Đạo văn gì vậy? Xử phạt gì vậy? Sao em không biết gì hết vậy? Trời ơi, ai tới kể em nghe từ đầu tới cuối với!”
“Hủy bỏ hình phạt, được đi dạy lại, vậy là ngày kia cô Đường về dạy lại lớp Nghiên cứu khúc Nguyên phải hem? Bây giờ khoan hãy quan tâm tới lý do, nghĩ tới chuyện cô Đường sắp về dạy tự dưng thấy háo hức ghê á mọi người?”
“+1 lầu trên, đổi qua giáo viên mới dạy cứng nhắc chán phèo, bao nhiêu hứng thú tích cóp lúc học cô Đường biến mất hết luôn.”
“Đừng chê tui bày đặt thuyết âm mưu này nọ, chuyện này xảy ra không bình thường gì hết, kết thúc cũng quá bất thường nốt! Tại sao mới có một tuần đã phán tội đạo văn? Nhà trường rất coi trọng tác phong học thuật, đã không cố đè tin xuống thì thôi còn vội vàng phán tội người ta? Rồi tại sao mới phạt có một tuần đã hủy bỏ? Vả mặt bốp bốp vui lắm hả?”
“Nói nhiều quá là bị block đó mấy bạn, bây giờ tui không dám suy nghĩ luôn.”
“Vậy là mọi người tin luôn? Có khi đây là chiêu trò của nhà trường đó! Vì không giấu tin này được, cho nên trực tiếp phán tội, rồi tìm người trong cuộc hòa giải, rồi phủ nhận đạo văn, chỉ là hiểu lầm, nhà nhà cùng vui, ha ha.”
“Nói chung từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ tin cô Đường đạo văn, thích nói tôi là fan não tàn thì cứ nói, bố là fan não tàn đây, bây giờ fan não tàn đọc được tin hủy bỏ hình phạt thì vui lên bờ xuống ruộng đây, chuẩn bị đến phòng tự học chuẩn bị trước bài khúc Nguyên, ngồi chờ nữ thần về dạy, bái bai.”
“Mấy người mà nói có âm mưu có che giấu đủ rồi đấy. Nếu nhà trường đã dám đăng lên bảng thông báo, tức là không sợ bị điều tra, nói cách khác, đây chắc chắn là sự thật. Hồi trước chỉ tội đạo văn, cũng bảo đảm là do cảm thấy luận văn của cô Đường với của học giả nước ngoài kia quá giống nhau, nhưng sau đó phủ nhận đạo văn, học giả nước ngoài kia tới Trung Quốc, hai người gặp nhau nói chuyện rồi mà, chắc là có hiểu lầm gì đó thôi. Người ta là học giả người nước ngoài, mọi thành quả nghiên cứu khoa học được công bố ở nước ngoài, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ Trung Quốc, mắc mớ gì phải bao che cho một giảng viên đại học người Trung Quốc không có tiếng tăm? Suy ra là hiểu lầm rồi còn gì! Hiểu lầm người ta rồi không cho giải quyết hiểu lầm hả mấy ba mấy má? Tự dưng cô Đường dính phải chuyện này, bây giờ còn bị chuyện này ảnh hưởng, bị cả đống người nghi ngờ, mấy người không thấy áy náy chút nào hả?”
“Bây giờ tui xấu hổ tới nỗi không ngóc đầu dậy nổi nữa, sợ bay màu luôn, đi đọc bài mới đăng lên liền đi mọi người, giọng văn đó làm bé sợ khiếp vía!”
“Bé cũng vậy! Mới đọc bài đó xong, bé không dám bình luận luôn….…”
“Không dám bình luận +1”
“Không dám bình luận +2”
“Sống lâu cái gì cũng thấy.”
“Thấy diễn đàn khoa Trung sắp sập rồi.”
“Bài đăng được năm phút rồi, không có một bình luận nào, nhưng lượt xem thì kinh khủng.”
Nội dung của bài viết mới là thế này:
Phật nói: “Chúng sinh thường có những cố chấp khác nhau về hư vọng, đó gọi là vọng niệm, tức là suy nghĩ xuất phát từ vọng tưởng; hoặc khó biết thật giả, không ngừng nghĩ như thế, khiến vọng tưởng xáo trộn tâm trí, đó gọi là vọng niệm, tức là suy nghĩ xuất phát từ vọng tưởng.”
Phật còn nói: “Phàm những gì có tướng đều là hư vọng. Hư vọng này, tức là không có thật, không phải hoàn toàn không có.”
Mọi người còn trẻ, cho nên hấp tấp. Nhưng đó cũng là thẳng thắn, bám vào hết thảy chân lý. Không phải không tìm được chân lý, mà cần phải bình tĩnh đi tìm. Đừng vạ miệng, đừng đoán mò, nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều. Thế tục ồn ào, nhưng sau những ồn ào là hư không. Mong mọi người suy xét.
Mười phút sau, bài viết này đã được quản trị viên ghim lên đầu trang, bên dưới vẫn không có lấy một bình luận nào. Nhưng bài đăng kế tiếp có tên “Ai không dám bình luận thì qua đây, ồn thoải mái!!!” đã đứng đầu mục “HOT”.
“Bài trên kia!!! Để tui thở cái đã!”
“Sợ tới mức không dám thở luôn mọi người ơi! Đúng là??”
“Tôi nghĩ là đúng đó. Kiểu mở đầu đó, giọng điệu đó, văn phong đó…. Mới đọc một lần không hiểu sao muốn quỳ xuống khuất phục luôn.”
“Người đã bật khóc sau khi đọc lại bốn năm lần đây. Nói thật, mình đang học nghiên cứu sinh, từ năm nhất đã chọn lớp của thầy, bây giờ cứ rảnh là đến học ké. Thời đại học từng thảo luận với bạn cùng phòng về thầy, cảm thấy người này sẽ mãi mãi ở tít trên cao cả đời, sau này ra đi sẽ được ghi nhớ muôn đời. Thầy tận tâm tận lực, chu đáo chú ý đến từng sinh viên, nhưng thầy chỉ luôn giống như một vị Phật sống thôi ấy, từ bi nhưng vô tình. Nào ngờ bây giờ …. mình khóc như chó đây này, tâm trạng phức tạp quá.”
“Mới là sinh viên năm hai thôi, tình cảm không sâu đậm như lầu trên, cũng không hiểu nhiều bằng lầu trên, nhưng đọc xong bài của lầu trên, tâm trạng cũng phức tạp quá ạ, cảm thấy cô Đường đúng là một người may mắn.”
“Thật ra mình không tin cô Đường lắm, nói chung cũng là giáo viên mới; nhưng mình tin Kỳ tiên sinh vô điều kiện. Thầy nửa đời ngay thẳng, sẽ không bao giờ bênh vực người có vấn đề về nhân phẩm. Hơn mười năm dạy ở đại học C, chưa có một ai nói thầy không tốt. Không phải nói thầy thuận lợi trăm bề, hay có năng lực xã giao tốt, mà ý là thầy là một người tốt như thế này đấy!”
“Vấn đề bây giờ là, rốt cuộc bài đó có phải của chính chủ đăng không mấy bác? Có khi nào là ai đó bắt chước giả danh không?”
“Quản trị viên ghim bài rồi kìa, chắc là thật rồi.”
“Chưa từng học lớp của cô Đường, cũng chưa từng thấy mặt. Cô này có tài đức gì chứ!”
“Nữ thần của tui có sức quyến rũ lắm nha!”
“Cả phòng ngủ bùng nổ rồi nè, chia nhau đọc bài đó bốn lượt, ai cũng thấy cô Đường hạnh phúc quá chừng, không ngờ đang hẹn hò với Kỳ tiên sinh luôn!”
“Nói thiệt, bài đó có khác gì tuyên ngôn tình yêu đâu. Cô Đường cây ngay không sợ chết đứng, Kỳ tiên sinh cũng rất thản nhiên.”
“Ủa alo mấy người có để ý lộn chuyện không vậy! Thầy đâu có tới show tình cảm, ý của thầy là cô Đường thực sự bị đổ oan, đằng sau vẫn còn chân tướng, kêu tụi mình đừng có đoán bậy đoán bạ đó ạ.”
“Biết chứ, nhưng người bây giờ bị đút cho một mồm cơm chó là tôi đây chỉ muốn nuốt trọn đống cơm chó khô queo này thôi.”
“Giống ở trên nha, mặc dù bé đây vẫn còn là em bé, nhưng chỉ muốn ăn cơm chó thui.”
Chiều hôm đó Kỳ Bạch Nghiêm đến dạy, ba mươi sáu cặp mắt phía dưới lấp la lấp lánh nhìn anh, không hề chớp mắt. Kỳ Bạch Nghiêm cười nói: “Hôm nay mọi người có gì à?”
Người đã được cử ra để phát biểu giơ tay lên, Kỳ Bạch Nghiêm ra hiệu cho cậu ấy nói.
“‘Chúng sinh thường có những cố chấp khác nhau về hư vọng, đó gọi là vọng niệm, tức là suy nghĩ xuất phát từ vọng tưởng; hoặc khó biết thật giả, không ngừng nghĩ như thế, khiến vọng tưởng xáo trộn tâm trí, đó gọi là vọng niệm, tức là suy nghĩ xuất phát từ vọng tưởng.’ Câu này là sao vậy ạ?” Mịa bà, khó thuộc muốn chết!
Đôi mắt của mấy cô nhóc bên dưới càng sáng hơn nữa, đong đầy nét cười nhìn anh.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Vậy hôm nay dạy câu này.”
Hết tiết, trên diễn đàn tiếng Trung lại xuất hiện rất nhiều bài viết mới ——
“Sao cứ cảm thấy thầy giải thích mấy câu đó là để nói với tụi mình là thầy tin cô Đường, thầy “cố chấp” với cô Đường, thầy buông bỏ mọi thứ đấy nhưng không buông bỏ cô Đường thôi, xỉu đây, ăn cơm chó no quá.”
“Tui cũng vậy nè, não xoay 180 độ, ban đầu nghĩ câu này kiểu đứng đắn lắm, bây giờ biến thành cái nhìn của thầy dành cho cô Đường, dễ thương muốn xỉu luôn.”
“Nói thiệt nha, tui cứ nghĩ nam thần nhà tui không bao giờ yêu đâu, bây giờ yêu rồi, kìm chế hỏng nổi muốn cướp quá mấy bà!!”
“Quá no, no ngập mặt, no vl, ngày kia còn phải học lớp Nghiên cứu khúc Nguyên của cô Đường, chắc không có cơm chó nữa đâu ha? Cẩu độc thân ăn hết nổi rồi!”
………………
Trải qua phong ba bão táp đạo văn, quay về dạy lại, Đường Thi cứ cảm thấy lo lo, vừa sợ ánh mắt khác thường của sinh viên, vừa nghĩ có phải mình nên nói gì đó không, trên đường đi nghĩ sẵn trong đầu mấy câu, nhưng không thấy hài lòng. Hồi hộp bước vào lớp, mọi thứ như bình thường, nhìn những gương mặt quen thuộc của sinh viên, tâm trạng căng thẳng của Đường Thi dần dần thả lỏng.
Nói gì bây giờ? Không cần vội giải thích, bản Tuyên bố chung sẽ được công bố vào một tháng sau. Đó là việc cá nhân của cô, không nên chiếm dụng thời gian trong lớp.
Chuông vào tiết vang lên.
“Hôm nay chúng ta học về “nhã hóa” trong tản khúc. Dưới thời kỳ Duyên Hựu do Nguyên Nhân Tông trị vì, những nhà khúc Nguyên dần chuyển nơi hoạt động sang phía nam Hàng Châu, lần lượt những tác giả chuyên về tản khúc xuất hiện, như Trương Khả Cửu, Quán Vân Thạch, Từ Tái Tư, Dương Triều Anh, vân vân. Phong cách của tản khúc ở thời kỳ này chủ yếu theo hướng nỗi buồn thầm kín, oán nhưng không giận, đó chính là nhã hóa.”
“Cô mong các bạn sẽ tìm đọc tản khúc của Trương Khả Cửu, Quán Vân Thạch, Từ Tái Tư và những người khác, lời văn cực kỳ đẹp.” Nhìn những gương mặt trẻ trung xinh xắn không ai kém ai bên dưới, Đường Thi cười nói, “Nghe nói tình yêu là một môn học bắt buộc trong thầm kín của đại học, là sinh viên khoa tiếng Trung, ngay cả khi yêu, cũng hãy thể hiện nét đặc sắc của khoa tiếng Trung.”
“Ở đây chắc chắn có người yêu xa, yêu xa thường bị chia cắt, có thể xem thử Quán Vân Thạch đã viết thế nào khi tạm biệt: ‘Khi đôi mình còn gặp nhau, hãy nói lời trong lòng. Nào phải ngại làm thơ, nào phải người kém cỏi, chạy khắp sông Thanh vẫn không mua được giấy to bằng trời’, tình không viết ra được là tình sâu nhất, tình không nói ra được là tình nặng nhất. Tình yêu của ta quý giá nhất trên đời, không có loại giấy nào xứng đáng, miêu tả rất thẳng thắn và mãnh liệt.”
“Viết về nỗi nhớ, sinh viên khoa tiếng Trung không thể chỉ biết mỗi «Hồng Đậu Sinh Nam Quốc», Từ Tái Tư đã viết rất hay: ‘Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa biết tương tư, là khổ vì tương tư. Người tựa mây bay, lòng như hoa lay, hơi thở mỏng manh. Mùi hương vẫn còn quẩn quanh nơi đây.’“
“Nếu hai người cãi nhau thì sao? Trương Khả Cửu đã miêu tả xích mích vụn vặt giữa người yêu nhau rất sống động: ‘Vẽ mày cùng ai, đoán xem người phong lưu. Tiếng vó ngựa từ ngõ Đồng Đà, nửa đêm về say khướt, chăn ấm nệm êm, vờ ngoảnh đầu làm ngơ, có ai không biết xấu hổ bằng chàng, tự biết mình sai, mặc áo mà ngủ dưới đèn.’“
…………
Lúc hết giờ, một cô gái nói lớn: “Cô Đường ơi, nếu phải dùng một câu khúc để bày tỏ tình yêu, cô dùng câu nào?”
Mọi người bên dưới trầm trồ.
Lần đầu tiên Đường Thi bị sinh viên trêu, không biết phải nói gì.
Bên dưới ríu ra ríu rít, mọi cặp mắt đổ dồn về cô.
Đường Thi bình tĩnh lại, cười nói: “Phật dạy: ‘không thể nói."”
Cô nhóc đó nghịch ngợm nói lại: “Có phải là câu ‘tình không viết ra được là tình sâu nhất, tình không nói ra được là tình đậm nhất’ không cô?”
Đường Thi đỏ mặt. Ôi trời, mấy cô nhóc thời nay nhây quá đi thôi.