Nghe được một tin bạn sáng nay đã bị tai nạn xe gãy chân nằm ở bệnh viện. Hôm nay ngày cuối tuần, sau bữa cơm chiều tôi cất bước tới ngồi chơi thăm bạn vì bệnh viện xa nhà cỡ 300 thước thôi. Khi tới vui với bạn được vài câu thì ngoài cửa vào thấy một người bạn cao nhất đám bạn tôi và cô bạn gái lùn có 1.5 mét, đang đi vào còn ông bạn thì vừa đi khập khiễng vừa nghiêng một bên bước vào. Tôi với ông bạn tai nạn đó cười rồi tôi nói:
- Đứa nằm trong bệnh viện còn khỏe tốt hơn, coi bạn đến thăm kìa như sắp chết tới nơi luôn, bị trời đánh hay sao vậy?
Hai người ngồi xuống ghế trước mặt rồi rút chân ra khỏi đôi dép lào, đưa thẳng vào mặt tôi và nói:
- Coi cho kỹ và đếm coi dưới gan bàn chân mình nó có mấy quả bong bóng nước như vầy sao mà mình đi không khập khiễng được.
Cả 4 người ở đó cười ôm bụng, cô bạn gái lùn đó cười lớn tiếng hơn hết, tôi hỏi tiếp:
- Có chuyện gì xẩy ra mà ngồi cũng phải nghiêng một bên, còn cả 10 quả bong bóng nước dưới gan bàn chân đó có phải chạy sợ ma không?
Lời nói tới đây làm cho cô bạn gái ôm bụng cười luôn. Tôi nghĩ đúng là ma rồi tôi nói tiếp:
- Kể cho mình nghe chuyện ra thế nào?
Cô bạn lùn càng không ngừng được tiếng cười luôn. Ông bạn cố ngừng tiếng cười rồi mới bắt đầu kể cốt chuyện đêm qua mà đã xẩy ra:
- Đêm qua trăng ngày 16 rất là đẹp, mình với cô lùn dạo bước chơi đầu tối, mua chuối nướng rồi dẫn nhau đến con đường bờ sông cây cối um tùm vắng vẻ, quên hết cả con đường bờ sông mà lừng danh về ma quái đó. Hai người đứng ở đường trò chuyện một lát rồi mới bước xuống tản đá sát mặt sông, ngó lên thì cũng cỡ 10 thước với con đường đi, rồi ngồi ăn chuối nướng ngắm trăng thật là lãng mạn. Hai người ngồi quên cả giờ giấc tới hơn 11 giờ đêm luôn, trăng khoe sắc bóng trên mặt sông với cơn gió nhè nhẹ, quên cả tiếng chân 2-3 người với tiếng trò chuyện đi qua trên đường. Cỡ 5 phút sau lại có tiếng như vậy đi ngược chiều về, rồi lại đi rồi lại về kéo dài như vậy gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng hai người vẫn không để ý gì cả im lặng ngồi tựa vào nhau ngắm nước sông đang chảy chậm chậm.
Lần này trên đường đã về khuya, tiếng chân và tiếng trò chuyện người đi qua ầm ĩ như có tới 30-40 người đi từ đầu thành phố về hướng chợ. Cô lùn với mình ngẩng mặt lên ngó thấy nhiều người như vậy chắc là người ta đi lễ hội chùa ở đầu thành phố về. Hai người không nghĩ gì cả quay mặt thẳng xuống sông như trước, rồi tiếng người đi qua nhỏ dần nhỏ dần và im lặng về đêm. Được đâu 10 phút thì lại có tiếng người và tiếng chân người đông đảo đi ngược hướng trở về, khi đến thẳng nơi hai người ngồi quay lưng lên đường thì hình như dừng một chút rồi mới đi tiếp về đầu thành phố. Lần này mình với cô lùn hỏi nhau:
- Thành phố nhỏ, em có nghe làng nào làm lễ hội chùa làng không vậy? Sao nửa đêm khuya lại có người đi qua con đường vắng vẻ này cả đám như vậy?
Cô lùn trả lời:
- Em không có nghe ai nói tới lễ hội nào cả, dù có lễ hội chùa thì cũng phải tháng 3 âm lịch, chứ bây giờ mới là tháng 11 âm lịch mà, hay là có đám tang ai, nhưng đám người đi qua nơi hai mình ngồi rồi lại còn đi ngược về, em không có ý kiến, nếu người ta mà đi lần nữa thì anh gọi hỏi người ta thì biết ngay luôn.
Mình trả lời cô bạn gái lùn:
- Vậy cũng tốt, để khi đám người ta đi qua lần nữa gọi hỏi sẽ biết ngay.
Rồi cái im lặng chưa tới 10 phút, tiếng người với tiếng chân người vọng lại từ xa xa, rồi xích lại gần từng bước từng bước, tiếng nói tiếng cười cũng lớn lên lớn lên, nhưng nghe không hiểu rõ gì, rồi cuối cùng thì tiếng tất cả đó đang đứng thẳng ở sau lưng của hai người đang ngồi.
Trong lúc đó cô lùn vẫn ngó thẳng xuống sông, trước khi mình quay mặt lên đường thì hình như cơn lạnh từ đâu bám vào cột sống mình và tiếp theo là tiếng thở dài vào lỗ tai mình.Trong lúc đó tiếng người bao la trên đường như bị cắt đứt ngừng tại chỗ, mình vỗ lên vai cô lùn gọi cô để cả hai ngó lên đường để hỏi han người ta thì hình như cô lùn đứng hình hay là mình, cô không động đậy và cũng không trả lời mình luôn, rồi bắt đầu quay mặt về phiá đằng sau và ngó lên đường đi thì: eo ơi, ông bà ông vải ơi, tổ tiên, thổ công ông địa ơi, tóc tai phụt đứng chỉ ra khắp ngả không khác quả chôm chôm vậy. Cả đám người đứng chật chọi nhau quay đằng trước xuống phiá mình với cô lùn nhưng không có đầu, ánh trăng ngày 16 soi rõ luôn cả đống người đứng đó chỉ có thân mà không đầu. Miệng mình đang há không thoát ra một tiếng còn hơn xe đạp thắng bất thình lình nữa, một tiếng m, m, ma… và bật đứng dậy chạy lên cầu thang cũng không cần biết là cả đám ma không đầu đứng trên đường còn đó hay không nữa, đôi dép lào thì đúng lúc nó phản bội không đi theo, nó nằm im ở đó, phải chạy bằng chân không dép. Khi đang chạy bạt viá đó hình như mấy con ma nó bám sau lưng mình làm cho mình tăng hết tốc độ chạy mà gom từ ngày sanh đẻ cho đến bây giờ, rồi khi chạy tới trước nhà ngồi xuống đất thì bật ngửa luôn vì sau lưng có gì bám chặt đó.
Ông bạn kể chuyện rất là thú vị cười đau cả bụng luôn rồi tôi hỏi tiếp:
- Khi gặp ma khủng hoảng lớn và chạy như vậy, bạn vất bỏ cô lùn ở bờ sông rồi mai mới đi lượm về sao?
Cô lùn chen vào chuyện khoe tài tại chỗ luôn, cô trả lời:
- Tôi lùn thật ngó thấy vậy nhưng khi tôi chạy còn lẹ hơn anh nữa, đêm qua em chạy về đến nhà trước anh mà.
Cô vừa nói vừa ôm bụng cười vừa đứng dậy ra khỏi cái ghế. Bạn đứng dậy đuổi đá đít cô lùn vài cái mới ngồi xuống kể chuyện tiếp. Giờ cô lùn kể chuyện mà cô thấy trong đêm qua:
- Khi ồn ả tiếng người đang đến thì em ngồi ngó xuống sông, em nghĩ là cơn gió nhẹ óng ánh mặt sông với ánh trăng đó, ngó thành vệt tròn tròn như mặt người, và khuôn mặt đó lúc cười lúc không, em im im lấy tay bóp lên đùi anh thấy anh lặng im quay mặt lên đường để hỏi mấy bóng người đi qua. Em đang theo dõi chiếc bóng trên sông và hai tai em hình như nghe tiếng cười híc híc híc nhè nhẹ từ sông lên xa cỡ 3 thước, da gà da ngỗng hình như bắt đầu nổi lên khắp thân thể và như mình cử động không được nữa luôn và chỉ biết ngó thẳng vào nơi nước xoáy tròn tròn đó thôi, tiếp theo là hai cánh tay đưa từ từ lên khỏi mặt sông, xong rồi cái đầu, mỗi người ngó mỗi đường không được hẹn hò gì nhau mà lại thoát ra một tiếng ma cùng nhau. Em cố hết sức để cử động và khi cử động được thì em quay lại ôm lấy anh.
Ông bạn rên lên hừ hừ hừ ngó bà lùn và nói:
- Nó ôm gì mình đâu, đừng nghe người lùn nói nghe, nó nhẩy lên lưng cho mình cõng nó chạy thì có. Lúc chạy mình còn nghĩ là ma bám sau lưng mình nữa chứ, nếu mình biết là bà lùn này ở trên lưng thì mình quăng ngay xuống đường là xong, cái lưng cũng không đau nghiêng như hôm nay. Ngó hoàn cảnh mình lúc này thì hai bạn cũng biết chứ.
Cô lùn đứng lên chạy trước và ông bạn khập khiễng đuổi theo… Tôi cũng chào bạn nằm bệnh viện đi về.