EM GÁI NHỎ MAU LẠI ĐÂY


Dọn dẹp lại tầm 2 tiếng là xong, cuối cùng Vân Ngọc cùng Tình Nhu cũng có thể an nhàn ngồi nghỉ ngơi, trước mặt họ là lò sưởi đang âm ỉ cháy ấm áp, trên tay là cốc sữa socola của người Serbia.

La Vân Ngọc nhấp một ngụm đầy sảng khoái, tấm tắc:
-       Hà...!Đi trời tuyết lạnh, về lại căn nhà, ngồi sưởi bên lò và thưởng cốc sữa nóng này là mọi ưu phiền sẽ gạt bỏ đi hết
Tình Nhu gật gù, hẳn mấy năm đào tạo quân sự ở vùng đông nam Châu  Âu, tự thân một mình đã giúp anh có nhiều kĩ năng mềm ngoài việc huấn luyện nghiêm ngặt trong doanh trại.

Bất giác La Vân Ngọc bắt chuyện:
-       Tình Nhu...!À không, Milinka...!Bây giờ gọi em là Milinka cho quen dần nhỉ?
Cô gật đầu, khẽ đáp:
-       Vâng, sao thế anh?.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Có vẻ sợ phật ý cô nên Vân Ngọc rất cẩn trọng, nét mặt anh nghiêm nghị rồi thở dài một hơi, bày tỏ:
-       Ban đầu anh giúp em không chỉ bởi em từng giúp anh rất nhiều mà thật tâm coi em như em gái ruột...!Nhưng Milinka, anh thắc mắc...!Sao em không cùng Cảnh Thâm dũng cảm một lần? Chẳng phải anh ấy luôn khẳng định sẽ che chở cho em ư? Anh thiết nghĩ, phía ông bà Thâm sẽ có sự bất ngờ ban đầu nhưng thực tâm sẽ không trách cứ cả hai...
Milinka đối với câu hỏi này không bất ngờ, ngay từ đầu đã sớm nhận ra vẻ trăn trở của Vân Ngọc và Lý Bình, tuy nhiên họ gạt bỏ tất cả để giúp đỡ cô, lo từ A -> Z theo đúng nghĩa thực cho nữ nhân.

Cô nhìn anh trân trân, chưa đáp lời nào mà dòng hồi tưởng chạy về
Hôm ấy
Tình Nhu cầm theo cốc sinh tố bà Thanh mới pha đem lên phòng cho Nhâm Thế Thành, cô đi rón rén một chút để định trêu chọc ông một chút nhưng ba lại đang trò chuyện cùng Chu Cầu – tên đàn em thân tín nên nữ nhân đành vật vờ đứng ngoài.

Ngặt nỗi căn phòng không đóng hoàn toàn, Tình Nhu đơn giản đi lại muốn đóng khép nhưng vô ý lại nghe được vài lời:
-       Phía Bắc thị muốn hẹn gặp Cảnh Thâm sao? Con gái của họ mới từ nước ngoài trở về đã nôn nóng đi mai mối rồi à?
Chu Cầu cẩn trọng đáp lại:
-       Vâng, họ cũng là đối tác làm ăn lâu năm với chúng ta...!Tiểu thư của Bắc gia không phải tầm thường, hồi nhỏ đã chuyên tâm học về ngành tài chính...!hiện tại ngoài kinh doanh bất động sản, quản lí dự án cho ba mẹ ở nước ngoài thì có vài điều tra cho thấy, Bắc Hoa Cửu đôi lúc có thú vui lạ lẫm...!cô hứng lên là ngầm chi tiền để thao túng thị trường chứng khoán
Nhâm Thế Thành nghe vậy liền phì cười, ông châm điếu xì gà rít một hơi, hỏi:
-       Thú vui à? Cậu thấy người phụ nữ này có an toàn không...!phụ nữ quá khôn khéo thì không phải là một sự lựa chọn tốt, nhất là hiểu biết quá nhiều trên thương trường
Chu Cầu thở dài, nói thêm:
-       Cậu chủ cũng 37 rồi thưa ngài, gắn bó với Nhâm gia hơn 30 năm...!tôi cũng có chút đắn đo về nhiều việc, thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện.

Cậu Cảnh Thâm chỉ ngày tháng năm này đến năm khác kè kè chăm lo cho cô chủ nhỏ Tình Nhu, tình anh em thắm thiết nhưng ngài có thấy lạ không?
Thế Thành nhăn mày, bỗng Chu Cầu sợ rằng mình nói quá phận nên đành im bặt.

Ngược lại ông Nhâm lại không hề hà gì, thẳng thừng:
-       Nói hết ra, tôi muốn nghe cậu giãi bày...!Chu Cầu cậu là tâm phúc của tôi, chẳng lẽ còn ngại ngùng góp ý à?

Được sự cho phép, Chu Cầu không kiêng nể mà mạch lạc hơn hẳn:
-       Tôi không thường xuyên ở Nhâm gia nhưng lúc nào gặp cậu Cảnh Thâm là thấy cậu ấy lại bên cạnh cô Tình Nhu, ánh mắt, ngữ điệu, cử chỉ, hành động...!mọi thứ đều thổ lộ hết ra ngoài.

Tôi nói tới đây ngài cũng rõ, chẳng lẽ ngài và bà chủ ở bên nhiều năm như vậy cũng không để ý gì khác thường sao? Nhất là hai người họ còn dọn ra ở riêng? Lí do năm ấy cậu Cảnh Thâm xin là để cô chủ có thời gian học tập, việc đi học cũng không quá khó khăn?...!Thú thật, lúc ấy ông bà chủ đồng ý lí do này mà để hai người họ ra ở riêng cùng nhau, tôi đã...!thực sự không hiểu, không chấp thuận nổi
Nhâm Thế Thành phả một làn khói dài, từ từ ngửa người về sau đầy mệt nhoài, đáp:
-       Chu Cầu, không phải tôi không biết...!Tôi rõ đến từng chân tơ kẽ tóc, tôi biết...!Còn Diệm Thanh thì không, năm xưa cậu cũng rõ chúng tôi có một đứa con gái nhưng cô ấy không giữ được nên đã chết lưu ngay trong bụng, về sau di chứng để lại là không thể có con.

Chính vì vậy mà Diệm Thanh thương Tình Nhu hết mực như con gái ruột, mọi lỗi lầm to nhỏ đều bảo vệ con bé
Chu Cầu đối lại:
-       Tôi biết rõ thưa ngài...!nhưng tình thương lại mù mịt đến vậy sao? Lỡ như...!chỉ lỡ, sau này cậu Cảnh Thâm và cô Tình Nhu có nên duyên, tôi sẽ không thể chúc phúc cho họ.

Tình Nhu là con gái Tư Huấn, anh ấy đã mất, mẹ ruột thì bỏ đi biệt tăm biệt tích...!Gia cảnh không rõ, đầy phức tạp...!Không xứng với cậu chủ Cảnh Thâm, không xứng với Nhâm gia
Lời cuối Chu Cầu nói như gằn lên đầy phẫn nộ, cho thấy ông ta đã bức xúc từ lâu, nay bày tỏ cả chuyện hôn nhân sau này của Nhâm Cảnh Thâm nên được đà xả hết.

Không biết có phải coi Nhâm gia như gắn bó từ lâu nên mọi chuyện liền muốn nhúng sâu vào đến vậy

(*: Nhân vật Chu Cầu đã từng xuất hiện ở chap 1)
P/s:
1.

Mí bà từ từ rùi cũng biết sao Tình Nhu bỏ đi nha, tui biết mà sao có thể để nu9 tự ý bỏ đi không nói lời nào được chớ ☺️
2.

Đang theo mạch truyện mng có mún lên thêm 1 chap nữa trong ngày khum? Có thì đợi duyệt chap này xong t lên tiếp để admin duyệt cho mng đọc nha ????
3.

Kkk đừng quên uho tui bằng cách choa tui phiếu vote, điểm quà & thả tim choa truyện nha ce ????.


Bình luận

Truyện đang đọc