EM KHÔNG NGOAN

Trong phòng, chỉ có ánh sao lấp lánh xuyên qua bức tường thủy tinh, chiếu lên làn da trắng nõn không rảnh rỗi của người phụ nữ, ánh lên tia sáng mỏng manh.
Cho đến khi một ngón tay thon dài trắng lạnh ung dung thong thả cởi dải băng đỏ giữa mái tóc đen ra.
Mái tóc mềm mượt xõa xuống như thác nước, Ninh Già Dạng lắc nhẹ theo bản năng, ngay cả ngọn tóc cũng được vẩy thành hình vòng cung duyên dáng nhẹ nhàng.
Tấm lưng trắng tuyết vốn mảnh mai tinh xảo, bị mái tóc hơi xoăn do buộc quá lâu che đi hơn một nửa, càng nhuốm dần sự phong tình xa hoa.
Bóng tối phù hợp với chiếc váy lụa dài màu đỏ, trải trên tấm thảm màu xám lạnh lẽo, mũi chân Ninh Già Dạng giẫm lên trên vải lụa, tất cả dựa vào cổ tay mảnh mai của cô để giữ trọng tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng bàn tay của Thương Dư Mặc đột nhiên phủ lên mu bàn tay của cô, ngón tay thon dài của anh luồn vào giữa ngón tay của cô, là tư thế mười ngón tay đan vào nhau.
Lông mi ướt át của Ninh Già Dạng nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ngơ ngẩn nhìn về phía dưới những vì sao, bên trong biển những con sóng xanh bạc mãnh liệt vỗ vào tòa đảo nhỏ đầy rẫy đá ngầm.
“Bọt sóng nhỏ.”
Bỗng nhiên cô nghe được giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên tai.
Đôi mắt Ninh Già Dạng khép hờ, một lúc lâu, đầu ngón tay trắng nõn chỉ lên trên bức tường kính ra bên ngoài: “Anh mới là bọt sóng nhỏ.”
Theo hướng đầu ngón tay cô chỉ, lọt vào mắt là những con sóng trong biển xanh, môi mỏng của Thương Dư Mặc tràn ra tiếng cười khẽ có chút khàn khàn.
……
“Leng keng…”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Thương Dư Mặc nhấn tắt tiếng chuông.
Liếc nhìn ánh sáng nhấp nháy trên màn hình, đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của Ninh Già Dạng, thấy đôi lông mi của cô khẽ run lên.
Chắc là bị làm ồn rồi.
Đầu ngón tay thon dài như ngọc của Thương Dư Mặc không chút để ý mà chạm vào đuôi mắt màu hoa đào cho tới giờ vẫn chưa tiêu tán của cô, bị  bàn tay nhỏ đánh cho một cái.
Môi mỏng của người đàn ông nhếch lên một độ cong rất nông.
Nhìn những dấu tay mảnh mai và hồng nhạt xuất hiện trên nước da trắng ngần ở giữa những ngón tay, xuống giường đi đến gần bức tường kính, kết nối với điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần tới bảy giờ, sắc trời xanh thẳm, hơn nửa mặt trời vẫn còn đang ẩn mình giữa những đám mây, lười biếng không chịu lộ diện.
Ngay cả những con sóng trên biển cũng lười biếng.
Sao khi Thương Dư Mặc nghe được âm thanh của bên kia điện thoại, mặt mày trở lại vẻ thờ ơ lạnh nhạt như ngày xưa.
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Bùi Chước Chước xuyên qua tai nghe, lời nói quen thuộc: “Dư Mặc, chuyện trên mạng có cần em làm sáng tỏ giúp không?”
Giọng nói lành lạnh của người đàn ông hơi trầm xuống, từ tính thấm đẫm sự lạnh lẽo vô cảm: “Hay là cô Bùi giải thích trước, tại sao nhẫn cưới của tôi lại xuất hiện trên tay cô?”
Hơi thở bên kia chợt dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Có phải anh hiểu lầm hay không, làm sao em có thể có nhẫn cưới của anh chứ.”
Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc tràn ra độ cong lạnh lẽo.
Lúc này.
Người phụ nữ đang ngủ yên trên giường, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đôi mắt ngái ngủ, mi tâm nhăn lại nhìn người đàn ông bên tường kính, môi đỏ lẩm bẩm một câu: “Ồn quá”
Thương Dư Mặc buông xuống một câu cuối cùng: “Cô Bùi, cô làm ồn đến vợ tôi rồi.”
“Phần còn lại giải thích với luật sư.”
Bùi Chước Chước buông tiếng thở dài, giọng nói vẫn như trước: “Dư Mặc, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh vậy mà không tin……” em.
Lời còn chưa dứt.

Thương Dư Mặc đã cúp điện thoại, tùy ý ném lên trên bàn nhỏ.
Tựa vào bức tường kính, thản nhiên nhìn về phía giường lớn.
Chỉ thấy cặp chân trắng nõn mảnh khảnh của người đẹp trên giường thò ra khỏi chăn, trên mắt cá chân tinh xảo quấn một dải ruy băng màu đỏ, phần đuôi do đã bị thấm nước, còn đỏ hơn so với chỗ khác, buông lỏng xuống mép giường trắng tuyết.
Ninh Già Dạng nhìn qua theo tầm mắt của anh, đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù dần dần tỉnh táo, cố ý lắc lắc cổ chân xinh đẹp mỏng manh, “Cô Bùi?”
“Bác sĩ Thương đúng là bậc thầy quản lý thời gian ngày nay, nộp thuế lương thực cả đêm, sáng sớm cũng không quên vỗ về tiểu thanh mai ngoài kia.”
Theo chuyển động của cô, phần cuối của dải ruy băng thấm nước lắc lư theo đôi chân nhỏ của cô, vô cùng quyến rũ.
Thương Dư Mặc bình tĩnh đến gần, dáng người thon dài khoác chiếc áo ngủ vàng trắng, ngay cả dây buộc quanh hông cũng buông lỏng, chỉ buộc một nút đơn giản, giống như nhẹ kéo một cái, áo choàng khoác trên vai sẽ trượt xuống ngay lập tức.
Đi đến cuối giường, người đàn ông chậm rãi cúi người, dùng ‘bàn tay thần tiên’ quấn dải ruy băng màu đỏ quanh đầu ngón trỏ.
Sau đó dùng lực một chút.
Ánh mắt Ninh Già Dạng yên lặng thưởng thức động tác của người đàn ông, đột nhiên không kịp đề phòng, bị túm ra ngoài.
“A……”
Mắt thấy mình sắp ngã xuống mặt đất, con ngươi ngay lập tức co rút.
A a a!
Tên khốn kiếp này!
Quả nhiên, trầm mê nam sắc không có kết cục tốt!
Đàn ông càng đẹp càng có độc!
May mà, trước lúc sắp rơi xuống đất, Thương Dư Mặc dang tay ôm người đẹp vào lòng, bình tĩnh đi vào phòng tắm.
Ninh Già Dạng tức muốn hộc máu, túm chặt áo ngủ của anh mắng: “Anh……”
Giây tiếp theo.
Áo ngủ tơ lụa trên người Thương Dư Mặc tuột xuống, lộ ra đường cong cơ bắp, lời nói đến bên miệng của Ninh Già Dạng đột nhiên im bặt.
Như thế này còn ai mắng được nữa.
Thương Dư Mặc đặt cô vào trong bồn tắm, hai tay chống lên trên mép bồn tắm, rũ lông mi xuống, trên mặt mang theo vài phần nghiêm túc: “Còn muốn?”
Ninh Già Dạng: “……”
Tại sao đề tài lại thành ra như vậy?
Chẳng lẽ không phải vừa rồi cô đang tra hỏi anh sao?
Ngón tay thon dài của Thương Dư Mặc điềm nhiên như không táy máy dải ruy băng kia, nét mặt như lộ ra vẻ bối rối, lời nói chân thành giáo dục cô: “Bà Thương, túng dục quá độ không tối cho sức khỏe đâu.”
Đôi mắt đào hoa của Ninh Già Dạng gần như mở to thành đôi mắt mèo tròn xoe, đầy vẻ khiếp sợ: “???”
Con mẹ nó?
Ai muốn túng dục quá độ?!
Sao tên khốn kiếp này còn phản công!
Biết phóng túng gì đó không tốt, tối hôm qua anh còn hận không thể phát tiết tất cả tích tụ bấy lâu nay ra mới ngừng lại, là có ý gì?
Môi đỏ của cô hé mở, còn chưa kịp nói chuyện, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt vô cùng đẹp trai của người đàn ông dưới ánh đèn sáng chói trong phòng tắm, dưới mái tóc xoăn ngắn màu đen, con ngươi màu nâu nhạt như đang cười.
Chắc chắn con chó hư lông xù này là cố ý!
*
Mãi cho đến khi rời khỏi hòn đảo, Ninh Già Dạng vẫn chưa phát khẩu khí này ra.

Trên xe bảo mẫu, Ninh Già Dạng nghe Ngôn Thư khen Thương Dư Mặc đến đúng lúc, y thuật tốt, mấy ngày mới làm cho những dấu vết trên người cô hoàn toàn biến mất.
Không nhịn được trêu chọc.
“Tốt cái gì mà tốt, các người biết cái tên khốn kiếp kia biến thái như thế nào không……”
Tiểu Lộc ở phía sau yên lặng thò ra một cái đầu nhỏ: “Lúc tiên nữ sốt đến mơ hồ, cũng có thể thuộc lòng ra điện thoại của tên biến thái.”
Ngôn Thư nhịn không được cười ra tiếng.
Ninh Già Dạng nhướng mi, nhìn về phía Tiểu Lộc: “Chị sốt đến mơ hồ, em cũng mơ hồ luôn rồi, ai bảo em gọi điện thoại cho anh ấy!”
Làm hại cô phải xấu mặt trước Thương Dư Mặc.
Tiểu Lộc tiến đến gần bên người cô, cười tủm tỉm: “Hì hì, nếu không phải một cuộc gọi điện thoại thần kỳ này của em, sao bác sĩ Thương có thể công khai tỏ tình trên mạng được.”
“Rực rỡ không phải là hoa hồng, mà là bọt sóng nhỏ, tựa như dải ngân hà không bao giờ tàn lụi!”
“U là trời, bác sĩ Thương thật sự siêu đúng lúc! Ngọt chết Tiểu Lộc rồi!”
“Rất nhiều người trong vòng bạn bè của em cũng đổi chữ ký cá nhân thành những lời này rồi!”
Đầu ngón tay trắng nõn của Ninh Già Dạng vuốt ve chuỗi hạt thỏ ngọc ở lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần lười nhác, cười hừ một tiếng: “Trên mạng toàn là bọt sóng nhỏ?”
“Không ……”
Tiểu Lộc im lặng đưa điện thoại của mình qua.
Sau đó Ninh Già Dạng rũ mắt nhìn.
Chỉ thấy chữ ký cá nhân của em ấy: [ Rực rỡ không phải là hoa hồng, là ngân hà tươi mát, là tiểu Lộc Lộc không bao giờ héo tàn. ]
Tiểu Lộc tìm được chữ ký cá nhân của bạn cùng phòng thời đại học: [ Rực rỡ không phải là hoa hồng, là ngân hà tươi mát, là tiểu Châu Châu không bao giờ héo tàn. ]
Tên thật của bạn cùng phòng em ấy là Chu Châu.
Ninh Già Dạng: Lần này cô đánh giá thấp cư dân mạng rồi.
Ngôn Thư bấm bấm máy tính bảng: “Được rồi, em còn không biết xấu hổ mà nói, ngày hôm qua em đã like một bình luận, hiện giờ cư dân mạng đang buộc em phải công khai người bạn trai trăm năm khó gặp của mình, hoặc là công khai độc thân trở lại, nếu không sẽ ầm ĩ đòi thoát fans.”
Thật ra chiêu thức ấy của Ninh Già Dạng, giống như bị bạn trai nghiệp dư lừa dối, trong mắt fans, đâu óc cô đã không còn minh mẫn nữa.
Ninh Già Dạng lười biếng tựa vào lưng ghế, “Kệ họ đi.”
“Dù sao lần sau cũng sẽ trở lại làm fans thôi.” Cô đã sớm quen rồi.
Fans của cô đều là một đám nhan cẩu.
Chỉ cần một bức hình trên thảm đỏ, cũng có thể khiến bọn họ hồi tâm chuyển ý.
Ngôn Thư gõ xuống đầu cô: “Suy nghĩ ngu ngốc gì đây? Chị đã chọn cho em một chương trình thực tế, quay rất nhẹ nhàng thoải mái, chỉ là cuộc sống hàng ngày của ngôi sao, sau đó chơi đùa cùng với những khách mời khác.”
“Coi như nghỉ ngơi.”
“Quay xong, trực tiếp tiến vào đoàn làm phim!”
Nói xong, Ngôn Thư gửi cho cô lịch trình của chương trình với mấy bộ kịch bản.
Đều là những kịch bản mà chị ấy đã chọn sẵn.
Ninh Già Dạng không có hứng thú với lịch trình của chương trình, chỉ tùy ý nhìn một chút thì buông xuống, trái lại cảm thấy hứng thú với một kịch bản trong số kịch bản kia.
Từ bên dưới rút ra một quyển kịch bản mỏng.
Là câu chuyện về một người đẹp ốm yếu và một lãng tử quay đầu.

Nữ chính của câu chuyện mắc bệnh tim di truyền, từ nhỏ đã ốm yếu, tất cả các bác sĩ đều nói cô rằng sống không quá tuổi hai mươi, cơ thể suy yếu, nhưng nội tâm của nữ chính tràn đầy tinh thần phiêu lưu mạo hiểm, không muốn ở trong bệnh viện vô vị nhạt nhẽo mà chết đi như thế.
Vào năm hai mươi tuổi, cô đã tự tặng cho mình một chuyến du lịch, chỉ là trong chuyến du lịch này, tình cờ gặp gỡ một người đàn ông bất cần đời, trên cơ thể toàn là hình xăm, rõ ràng là lưu manh xấu xa, không giống người tốt, nữ chính biết rõ thời gian còn lại của mình không nhiều, nhưng vẫn không thể tự kiềm chế mà lún sâu vào, người đàn ông trẻ tuổi này đã châm ngòi cho cuộc sống nhạt nhẽo buồn tẻ của cô.
Sau đó, nữ chính qua đời vào tháng cuối cùng của tuổi hai mươi.
Chỉ là một lần tình cờ gặp gỡ, nam chính hoàn hoàn không biết, mùa xuân năm thứ hai, anh kết hôn với một người phụ nữ dịu dàng mà anh quen qua một buổi xem mắt, vừa nhìn đã biết đây là một người vợ tốt.
Kết chuyện, nam chính xóa đi toàn bộ hình xăm, khi mang vợ con đi du ngoạn, đi ngang qua một tấm bia mộ.
Nhìn ảnh chụp của cô gái trên bia mộ, ngẩn ngơ hồi lâu.
Lúc này, vợ anh dò hỏi: “Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã qua đời.”
“Anh biết cô ấy à?”
Sau một lúc lâu, người đàn ông bình tĩnh lắc đầu: “Có chút quen mắt.”
Ngay sau đó, ôm lấy vợ con, một nhà ba người rời đi, cô gái trên bia mộ khẽ mỉm cười, chỉ còn lại cơn gió hiu quạnh thổi qua.
Đến đây, bộ phim điện ảnh đã kết thúc.
Đôi môi xinh đẹp của Ninh Già Dạng khẽ mím lại, từ trước tới nay cô đọc chuyện xưa đều không có cảm giác chân thật, hiếm có câu chuyện nào có thể đánh động được cô.
Lãng tử quay đầu, lại là vì một người khác.
Có thể khiến mọi người chỉ đọc chữ viết trong kịch bản đã có thể gây tiếng vang, chắc chắn đây là một cuốn sách hay.
Hiếm thấy Ninh Già Dạng có hứng thú với một cái kịch bản, Ngôn Thư ngồi xuống nhìn một cái: “Ánh mắt không tệ.”
“Ai viết vậy?” Ninh Già Dạng vừa nghe thấy lời nói của cô ấy, hỏi rõ ràng.
“Trừ NN biên kịch, ai có thể viết ra một quyển sách giết người không đền mạng này chứ, làm hại chị khóc nửa đêm.” Ngôn Thư cảm thán nói.
Thì ra là cô ấy.
Trong đầu Ninh Già Dạng hiện ra một cô biên kịch không thích nói chuyện, nhưng khi cô ấy đã nói thì sẽ khiến cho người ta lâm vào thế bí, cười nhẹ một tiếng, đặt quyển sách vào lòng bàn tay của Ngôn Thư: “Chọn cái này.”
Lúc trước quyển [ Bạch Lộ ] có Hạ Thanh Nại sửa đổi qua, càng trở nên tốt hơn, huống chi là kịch bản do chính tay cô ấy viết, càng tốt nhất trong số những cái tốt.
Ngôn Thư ho nhẹ một tiếng: “Nếu không em cứ tiếp tục suy xét, bên trong có một số cảnh diễn quá thân mật.”
“Hay là quay lại thương lượng với bác sĩ Thương một chút?”
Dù sao tiên nữ cũng đã kết hôn, muốn duy trì quan hệ vợ chồng hòa thuận, loại chuyện này vẫn nên nói rõ ràng trước.
Ninh Già Dạng chỉ trầm mê trong cốt truyện, quả thực không chú ý đến những cảnh diễn quá thân mật kia.
Bị Ngôn Thư nhắc nhở như vậy, giống như suy nghĩ đến điều gì.
Môi đỏ của cô nói ra lời nói cực kỳ khí phách, rất có uy danh của một người làm chủ gia đình: “Nhà bọn em, em làm chủ, thương lượng với anh ấy làm cái gì?”
Ngôn Thư: “Vậy……Nhận bộ này?”
Bên trong khoang xe im lặng vài giây.
“Từ từ, để em suy xét thêm chút nữa.”
Ngôn Thư nhịn cười, ho nhẹ một tiếng: “Em cứ từ từ suy xét.”
Ít nhất, phải quay xong chương trình thực tế, mới có thể tiến vào đoàn làm phim mới.
Tuy nhiên, dừng lại vài giây, dường như nghĩ đến điều gì đó, Ngôn Thư nói thêm: “Cuốn sách này dự kiến sẽ rất nổi tiếng, không nên quá chậm, tránh bị cướp mất.”
Ninh Già Dạng lật lại kịch bản.
Cảnh thân mật lớn nhất trong toàn bộ kịch bản là cảnh nam nữ chính ở thị trấn nhỏ sau cơn mưa, trong một khách sạn đơn sơ, tình một đêm.
Nhìn chiếc giường gỗ lung lay, tưởng chừng có thể sập bất cứ lúc nào.
Không hiểu sao trong đầu Ninh Già Dạng lại hiện ra hình ảnh với Thương Dư Mặc ở căn nhà gỗ trong căn cứ Tulip.
Loại phóng túng kích thích này, nỗi sợ hãi nguy hiểm ập vào trong đầu.
Cùng với những gì viết trong kịch bản giống nhau như đúc.
Cô cảm thấy, nếu mình diễn vai này, nhất định có thể phát huy được cõi lòng của nữ chính.
Bởi vì đã từng thực tiễn qua.

……
Khi sắp tới ngày quay chương trình thực tế, Ninh Già Dạng cũng chưa từng gặp Thương Dư Mặc.
Như thể tiên nữ biến thành quả phụ chỉ sau một đêm?
Nghe nói, hạng mục mới của viện hàn lâm khoa học có tiến triển, yêu cầu anh là người chủ trương nghiên cứu thực nghiệm.
Một ngày trước khi bắt đầu quay.
Sau tiệc tối với đạo diễn và các khách mời, Ninh Già Dạng thất thần, lấy nhầm nước hoa quả thành rượu hoa quả, uống nhiều thêm hai ly.
Thế là.
Cả người như không có xương cốt nằm trên sô pha.
Ai cũng không được chạm vào.
Người đẹp say rượu cũng rất xinh đẹp.
Dù sao đây dũng là một dịp trang trọng, Ninh Già Dạng đang mặc một chiếc váy dài màu xanh tím với bầu trời đầy sao, dây váy trên xương quai xanh là những chuỗi hạt được khâu bằng tay từng chiếc một, lúc này mỹ nhân đang lười biếng dựa vào bộ sô pha bằng da màu đen, mang một câu chuyện riêng với nhiều loại phong cách.
Lông mi hơi nhướng lên, khi ánh mắt lấp lánh lưu chuyển, tựa như mang theo một chiếc móc câu nhỏ, câu lòng người ra.
Tuyệt đối không phụ lòng cái danh vẻ đẹp đỉnh cao.
Ngôn Thư muốn đỡ cô rời đi, bị khuôn mặt đỏ ửng của đại mỹ nhân từ chối thẳng thừng: “Đừng có dùng đôi tay dơ bẩn của chị làm bẩn cơ thể của bổn tiên nữ!”
Ngôn Thư cúi đầu nhìn xuống bàn tay đã rửa trước khi ăn cơm, đôi tay sạch sẽ.
Bẩn thỉu.
Bà đây sạch sẽ đấy!
Lúc này, nghe thấy tiếng đi tới của nam khách mời cùng chương trình.
“Có cần hỗ trợ không?”
Ngôn Thư sợ tiểu tổ tông nói ra lời kinh người, đắc tội khách quý, suy cho cùng còn phải quay với nhau hơn hai tháng.
Vội vàng nhìn về phía Ninh Già Dạng.
Lại thấy cô nhắm hai mắt lại, dường như không chú ý đến bên này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lễ phép nói: “Cảm ơn thầy Trần, nhưng không làm phiền anh.”
Trần Trạch Án thân sĩ thu hồi ánh mắt nhìn Ninh Già Dạng, đôi môi nhợt nhạt nhấm nháp một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Không phiền, người say rượu khá phiền toái, các cô gái như cô có thể không ôm được.”
Trần Trạch Án là lưu lượng mới nổi từ bộ phim tiên hiệp năm ngoái, rất nhiều fans nữ.
Ngôn Thư cũng không dám để cho tiểu tổ tông nhà mình ở cùng với anh ta.
Định từ chối một lần nữa.
Ai ngờ người đẹp vốn dĩ đã nhắm đôi mắt chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi dài, dưới ánh đèn mờ nhạt, như có ánh sáng lấp lánh xẹt qua.
Cô hướng Trần Trạch Án vẫy vẫy tay: “Anh qua đây.”
Vẻ mặt Ngôn Thư chết lặng.
Cái quái gì vậy?
Đây là muốn làm gì?
Chị ấy theo bản năng nhìn về phía Trần Trạch Án, nếu có thể trở thành lưu lượng mới nổi, giá trị nhan sắc cùng dáng người đều nằm trong top cấp bậc của giới giải trí, quan trọng là hình như, sườn mặt có chút giống với bác sĩ Thương.
!!!
Đột nhiên Ngôn Thư nảy ra một cái suy đoán lớn mật, không phải tiểu tổ tông nhìn Trần Trạch Án thành chồng cô đấy chứ!
Tại thời điểm này.
Bên ngoài ghế lô.
Mục Minh Triệt bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về hướng bên trong: “Đây không phải là em dâu sao?”
Bên cạnh anh ta, người đàn ông dáng vẻ lười biếng hơi khựng lại.

 


Bình luận

Truyện đang đọc