EM LÀ BÀ XÃ CỦA ANH


Sáng hôm sau, hai con người này vẫn đang ngủ.

Linh Linh gối đầu trên tay Huỳnh Bạch Nam nhưng hình như cô có điều gì bất ổn.

Cả người cô nóng bừng và toát mồ hôi.

Huỳnh Bạch Nam từ từ mở mắt trước còn cô vẫn nằm im không chút động đậy.

Anh quay lại nhìn, sờ nhẹ lên người cô thấy nóng rát liền bật dậy.

Anh lo lắng cúi gần mặt lại gần như sát với cô.
-Linh, em bị sao vậy?
Cô không trả lời làm anh lo lắng hơn.

Anh nhanh tay dở chăn ra và đặt một tay lên trán cô còn tay kia đặt lên trán mình để so sánh.

Huỳnh Bạch Nam rụt ngay tay lại nói:
-Nóng quá!
  Anh than lên một tiếng rồi đi lại mở cửa sổ để căn phòng được thoáng khí.

Huỳnh Bạch Nam vội cầm điện thoại gọi cho bác sĩ.
-Dương Minh Trạch không cần biết cậu đang làm gì nhưng tôi cho cậu 2 phút để tới nhà tôi.


Cấm được chậm trễ!
    Huỳnh Bạch Nam lên giọng vừa ra lệnh nhưng cũng vừa uy hiếp.

Dương Minh Trạch ngáp ngủ rồi vươn vai một cái uể oải nói
-Biết bây giờ là mấy giờ không? Với lại đây là thái độ cậu nhờ tôi đấy à? Ăn nói đàng hoàng lại cho tôi.
-Cái giề? Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi cậu thích trở mặt đúng không? Đến đây mau không tôi đến tận nhà lôi cậu đi đấy!
-Vâng, đại ca.

Em sẽ đến ngay.
   Sau khi nghe Huỳnh Bạch Nam đe doạ Dương Minh Trạch lập tức xách túi đồ đi ngay.
• Dương Minh Trạch là bạn thân của Huỳnh Bạch Nam.

Nghề nghiệp-Bác sĩ.
 Ở nhà của Huỳnh Bạch Nam Linh Linh vẫn đang sốt cao.

Huỳnh Bạch Nam ngồi cạnh lo lắng cứ sờ tay lên trán cô bảo rằng:
-Gắng lên! Em sẽ ổn thôi!
  Vài phút sau Dương Minh Trạch đến nơi nhìn thấy Huỳnh Bạch Nam đã nhanh nhẹn hỏi:
-Có chuyện gì sao gọi tôi gấp vậy? Cậu bị gì à?
  Dương Minh Trạch vừa nói vừa đưa tay sờ khắp người Huỳnh Bạch Nam khám xét.

Anh tối mặt, bực mình đấm vào đầu vị bác sĩ ngốc kia một cái rồi chửi:
-Cậu bị ngáo à? Nhìn tôi thế này thì có bệnh gì? Bệnh nhân đang nằm trên kia kìa.


Xem cô ấy có sao không?
   Huỳnh Bạch Nam chỉ tay về phía Linh Linh đang nằm.

Dương Minh Trạch đi lại nhìn còn hỏi:
-Ai đây?
-Không cần biết.

Xem cô ấy có sao không?
   Huỳnh Bạch Nam không thèm trả lời cái câu hỏi vô nghĩa này.

Dương Minh Trạch sờ tay lên trán cô thấy nóng quá thu tay lại luôn.

Anh đi lại nhìn Huỳnh Bạch Nam bằng đôi mắt buồn cất giọng trầm lắng:
-Nghe đây.

Cô gái này vô phương cứu chữa bởi vì có một con virut trong cơ thể cô ấy gây nên sốt cao.

Nó rất có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
   Nghe đến đây Huỳnh Bạch Nam cuống cuồng xách cổ Dương Minh Trạch lên ra lệnh
-Cái gì? Cậu phải cứu cô ấy.

Nếu có chuyện gì đừng có trách tôi.
-Đừng nóng, đừng nóng.

Đùa chút thôi sao mà cậu sốc thế! Trước giờ cậu vẫn bình tĩnh cơ mà.

Cô ấy chỉ là bị sốt thôi, không có gì đáng nghiêm trọng.
   Huỳnh Bạch Nam đứng lặng người nghiến chặt răng.

Thân là một lão đại mà hôm nay lại bị lừa thì.....!Anh điên tiết dần cho Dương Minh Trạch một trận ra trò.
-Hừ...!bộ cậu tưởng tôi đùa đấy à? Cho chết cái tội nhây này...!.


Bình luận

Truyện đang đọc