EM LÀ HŨ MẬT CỦA ANH


Chiếc gậy trong tay Tần Hành đã được hạ xuống, ông ta liếc nhìn con trai, hắn lộ rõ ra bộ mặt đau đớn, máu trên lưng vẫn đang chảy ra.
"Sai ở đâu?"
Thấy Tần Hữu vẫn cố chấp không trả lời, ông ta liền vung gậy đánh thêm vài cái.

Sở Chi Lăng đứng bên con trai đã sợ đến tái mặt: "Tần Hữu, trả lời ông ấy đi!"
"Ly hôn Tống Cẩm Đan!"
Động tác tay Tần Hành mới dừng lại, đây không phải là câu trả lời ông ta mong muốn.
"Không phải, là mày ngu.

Mày không biết nhẫn nhịn để đợi thời cơ, miếng ăn dâng đến miệng nhưng vẫn không biết cách ăn, để lộ sơ hở để người khác cướp mất.

Nếu không thì bây giờ trước miệng mày có phải là một bàn đầy thịt không?
Câu nói này của ba hắn không phải là tức giận về chuyện ly hôn, ý tứ của ông ta muốn nói phải nhẫn nhịn đợi cơ hội sau này khi có tất cả, Tống Cẩm Đan hắn cũng có thể ngang nhiên bỏ, tài sản của cô hắn cũng có thể cướp.

Chỉ là hắn đã quá hấp tấp, để lộ bằng chứng.
"Con đã hiểu!" Hắn cúi đầu trước lời răn dạy của ba hắn.

Ông ta cũng hoàn toàn buông cây gậy trong tay, cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Tần Hữu quỳ trên sàn hai chân gần như đã tê cứng, mẹ hắn muốn đỡ hắn dậy nhưng bị ngăn cản.
"Để nó quỳ thêm lúc nữa!"
"Chuyện mày bòn rút tiền của công ty đừng tưởng đã làm sạch sẽ.

Nếu không phải tao phía trên bao che cho mày thì nghĩ xem chỗ mày ngủ hôm nay có phải nhà tù mục nát không? Làm chuyện gì cũng phải sạch sẽ, nếu không có ngày cũng sẽ bị trừ khử chứ đừng nói đến việc ngồi lên vị trí Tần thị!"
Tần Hành răn dạy hắn một hồi, ngực trái ông ta bắt đầu truyền đến cơn đau nhức mà ngã ra ghế bất tỉnh.

Sở Chi Lăng hoảng sợ đến phát khóc, kêu người đỡ ông ta đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tần Hành và bác sĩ điều trị.
"Bệnh của tôi thế nào rồi?"
"Chuyển biến ngày càng xấu, có lẽ là không còn nhiều thời gian."
Ông ta đã một đời làm nhiều việc ác, sống chẳng khác nào một tên gian thương.

Bây giờ ông ta có chút hối hận khi nghĩ về những chuyện hồi trẻ.
Tần Hành thở dài một hơi nói với bác sĩ: "Tôi muốn trở về nhà tĩnh dưỡng, nói với bọn họ sức khoẻ tôi tiến triển rất tốt."
Khi trở về nhà chính của nhà họ Tần, ông ta nhanh chóng gọi luật sư Lưu đến để làm di chúc.

Sở Chi Lăng thấy luật sư Lưu đến liền đoán đã có chuyện, bà ta đến thư phòng của chồng muốn mở cửa nhưng cửa đã bị khoá trong không thể mở.

Vì vậy bà ta chỉ đành áp tai vào cửa, may phòng này cách âm không đủ tốt bà ta có được đại khái cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Luật sư Lưu lần này gọi anh đến để làm di chúc! Tôi muốn lần này sẽ công bố, có điều sẽ có thêm phần của Tử Sâm.

Từ nhỏ là tôi đưa nó ra nước ngoài, bây giờ tôi sẽ đích thân gọi nó trở về."
Sở Chi Lăng nghe được cái tên Tử Sâm liền rất kích động.

Đó là đứa con hoang của Tần Hành.


Người đầu tiên bà ta báo tin chính là Tần Hữu.

Hắn ta một lần nữa nổi điên.
"Tên đó sao không chết luôn bên đó đi! Còn muốn trở về giành tài sản? Hắn không có cửa!
"Lần này hắn trở về, mẹ chắc chắn sẽ đặt dấu chấm hết cho cậu ta!"
Cả hai người bọn họ đều ngầm hiểu ý nhau.

Đó là trừ khử Phó Tử Sâm, khiến anh không thể trở thành mối tai hoạ của bọn họ nữa.

Ở bên nước Anh.
Người đàn ông mặc vest chỉnh chu tự tin sải bước đầu tiên ra từ phòng họp.

Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng phù hợp khuôn mặt sắc sảo, soái khí hút hồn không biết bao nhiêu cô gái trẻ quanh đó.

Anh nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý.
"Vừa nãy ba anh gọi, nói là muốn anh đầu tháng sau trở về nước."
Phó Tử Sâm cười lạnh, anh bây giờ đã là một doanh nhân thành đạt bên trời Âu.

Anh kinh doanh bên đây là đều sử dụng tên giả là Conal, anh đã có cho mình cơ ngơi riêng, xây dựng được vô số nhãn hàng nổi tiếng, kinh doanh phát triển đa lĩnh vực.
Trở về nước, đã đến lúc anh đòi lại tất cả, đòi lại mối thù năm xưa.


Bây giờ Phó Tử Sâm đã không còn là đứa trẻ dễ bắt nạt của ngày trước, anh trở về chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt vì những gì mình đã làm.

Tần thị trong nước đã làm một cú xoay mình rất lớn.

Cổ phiếu đang rớt giá cũng bắt đầu tăng trở lại.

Tất cả là nhờ vào chính sách của Tần Hữu.
Hắn đã đề nghị thay đổi toàn bộ sản phẩm chất lượng cao thành những sản phẩm kém chất lượng, tiêu thụ ra bên ngoài với giá thành rẻ hơn.

Tiền vốn sau khi bị rút đã được các công ty khác hám lợi đổ vào, hắn nhìn số tiền được mà khoái chí cười lớn.
"Tống Cẩm Đan ơi là Tống Cẩm Đan! Cô nghĩ làm như vậy có thể khiến Tần Hữu tôi đầu hàng dễ vậy sao? Chắc là cô nằm mơ rồi!"
Số tiền riêng Tần Hữu hắn đút túi sau vụ làm ăn này rất lớn, có rất nhiều ông chủ lớn hùa theo hắn làm vụ này.

Hắn đã dùng lợi nhuận đó trả số tiền còn lại cho A Hảo trong một lần..


Bình luận

Truyện đang đọc