EM LÀ HŨ MẬT CỦA ANH


Cao Tố Na là người cô đã yêu cầu để chăm sóc ba cô, cô còn nghe nói bà ta là người chăm sóc rất tốt.

Những người qua tay bà ta đa phần đều hồi phục.
"Bà đã làm gì trong đêm hôm trước khi xảy ra cái chết của ông Tống."
"Tôi hôm đó không có! Hôm đó như mọi ngày tôi sau khi giúp ông ấy lau tay, lau chân liền đi ngủ.

Hoàn toàn không biết gì cả!"
"Xin bà hãy nói thật."
"Thật, đây là sự thật.

Tối hôm đó còn có thêm một nữ y tá nữa vào giúp ông ấy thay truyền dịch."
Thi thể ba cô cũng đã được chôn cất ở quê hương, bên cạnh phần mộ của mẹ cô, tinh thần của cô cũng đã dần sụp đổ.

Cô chắc chắn sẽ khiến kẻ nào hại ba phải đền tội.
Tống Cẩm Đan theo dõi toàn bộ những người bị tra khảo, cô muốn cảnh sát trưởng đưa cô vào để nói chuyện trực tiếp với Cao Tố Na.


Bà ta vừa nhìn thấy cô liền ra sức giải thích.
"Cô Tống, tôi thực sự không làm gì cả! Đêm đó thật sự có y tá đến, cô ta còn nói là thay truyền dịch cho ba cô!"
"Bác chắc chắn là không phải mơ!"
"Tôi cũng không chắc!" Cao Tố Na né tránh ánh mắt của cô, bà ta cũng không rõ lúc ấy, bởi bà ta khi đó rất buồn ngủ.
"Nếu có người camera bệnh viện phải được ghi lại." Viên cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng.
Bởi không đủ bằng chứng kết tội, tra khảo mấy người khả nghi đó mấy ngày rồi cũng được thả ra.

Cô đề xuất với cảnh sát trưởng muốn được kiểm tra camera của bệnh viện.

Vụ án này vẫn đang được nằm trong diện bí mất, ngay cả thông tin ba cô mất vẫn chưa được truyền ra, nếu có thông tin lộ ra chắc chắn sẽ gây ra làn sóng cổ đông của tập đoàn Tống thị.
Đến bệnh viện, cô sao lưu toàn bộ camera ghi lại ngày hôm ấy vào USB.

Từ ngày ba cô mất cô chưa từng trở về nhà của Tần Hữu.

Lần này trở về, cô cầm lấy quần áo đã thu dọn trước đó, cô còn căn dặn giúp việc.
"Lát nữa cầm ảnh cưới trong phòng tôi đem ra sau vườn đốt đi!"
Người giúp việc tròn mắt nhìn nhau nhưng không dám hé răng lấy nửa lời.

Lần trước bị Tống Cẩm Đan răn đe, bọn họ không dám xen vào chỉ làm theo lời cô.

Tống Cẩm Đan kéo vali trở về biệt thự nhà họ Tống.
Tần Hữu giờ đang ở nhà Diệp Ngọc Khanh, hai người bọn họ cùng uống rượu vang chúc mừng sau cái chết của ba cô.
"Tống Cẩm Đan ơi là Tống Cẩm Đan! Cô ta cố gắng như vậy cũng chẳng thể tìm ra chút manh mối gì! Anh yêu giỏi quá!" Diệp Ngọc Khanh nũng nịu dựa sát vào người Tần Hữu, còn tặng hắn một cái hôn lên mặt xem ra là rất vui vẻ.
Tần Hữu đang vui vẻ liền ra hiệu cho Diệp Ngọc Khanh im lặng, là ba hắn Tần Hành gọi đến.
"Ba?"
"Mày! Mày! Tần thị bị rút vốn rồi!"
"Ba, rút vốn gì chứ?"
Tần Hữu nghe câu tiếp theo của ba hắn liền sững người, là Tống thị đã rút vốn.


Sao bọn họ lại làm vậy! Không phải lão già Tống Hải Thành kia đã chết rồi sao? Hắn bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy sắp thành công cốc sao?
"Giá cổ phiếu rớt bại thảm hại trên sàn thị trường! Mày lo về mà dỗ dành vợ mày đi!"
Hắn nghe xong thì cười lớn, trong đầu hắn chỉ còn dòng chữ: "Không thể nào, cớ nào lại như vậy!"
"Tần thị bây giờ rất lớn mạnh, sao lại phải cần mấy đồng ít ỏi của nhà họ Tống kia làm gì chứ?" Hắn vừa nói vừa cười lớn.
Diệp Ngọc Khanh lên tiếng hỏi: "Anh yêu sao vậy?"
Hắn không trả lời mà dứt khoát đuổi cô ta ra ngoài.

Điện thoại hắn lúc này lại reo lên, nhìn trên màn hình là cuộc gọi đến từ thư kí hắn.
"Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, tôi mới nhận một đơn từ văn phòng luật sư! Là đơn ly hôn của cô Tống."
Đầu óc hắn không thể ngay lập tức tiếp nhận được thông tin.

Tống Cẩm Đan dám đệ đơn ly hôn hắn.

Hắn không tin!
"Trong đó viết gì?"
"Đây là đơn ly hôn yêu cầu từ toàn án! Trong đó có bằng chứng ngài đã ngoại tình.

Ngày ra toà là vào thứ ba tuần tới."
Hắn ngoại tình, sao cô lại biết.


Hắn vò đầu suy nghĩ, hắn đã rất cẩn thận không ngờ lại có ngày như vậy.

6 triệu USD của hắn.

Hắn mới chỉ đưa cho A Hảo được 3 triệu USD.

Tần Hữu rất sợ bí mất của hắn bị bại lộ.
Bây giờ cô còn đệ đơn ly hôn hắn.

Tần Hữu cười phá lên, hắn mất tất cả rồi.
"Không phải! Còn tập đoàn nhà họ Tần! Haha, tôi còn có Tần thị lớn mạnh.

Cần gì phải dựa vào nhà họ Tống các người.

Muốn ly hôn, tôi để xem mấy hôm nữa cô sẽ quỳ xuống cầu xin tôi quay lại!".


Bình luận

Truyện đang đọc