EM NÓI ANH NGHE CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Cả tuần cô cứ chạy đi chạy lại toà soạn xử lí công việc, xử lí xong lại nằm lì ở nhà làm việc.

Không có việc quan trọng cô liền không muốn đến toà soạn, cũng không muốn làm quen người khác.

Thấy cô chán nản ôm máy tính suốt ngày, Thẩm Nguyệt đương nhiên không hài lòng.
“Con cứ thế này mắt sẽ không chịu nổi”
Cô xuỳ một tiếng: “Đều là công việc, mẹ muốn quản thì quản bố con đi”
“Con bé này…”
Vừa nói dứt câu, Trương Bình sau lưng liền ho nhẹ khiến cô sợ rợn người: “A, mẹ Thẩm nói đúng”
“Con đói rồi” Cô nhẹ nhàng xoa bụng.
Thẩm Nguyệt nhìn thấy bóng đang quen thuộc liền mỉm cười: “Cậu Trình, cả cậu Tô cũng đến sao?”
“Đến ăn một bữa, có phiền dì không ạ?” Tô An đưa túi hoa quả cho bà.
“Sao lại phiền? Rất vui đó chứ”
Trình Dịch bị bố cô lôi đến bàn cờ, còn Tô An lại thảnh thơi đến sopha nơi cô ngồi mà nói chuyện.

Suốt cả buổi chỉ thấy hai người cười đùa, còn mặt anh đã đen từ lâu.
Trương Bình thấy anh không nghiêm túc nhăn nhó: “Sao thế?”
“Không có gì ạ”

Ông liền nhận ra, anh rất lạ, muốn trêu chọc: “Cậu đang ghen.”
“Cháu không có”Anh cúi đầu nhìn quân cờ.
“Thế sao? Chuyện của Tô An và Trương Khê không liên quan đến cậu sao?”
“…”
“Thật ra giữa Tô An và con gái tôi không có gì đặc biệt, nếu không có người thích con bé…”
“Để con bé chịu thiệt gả đi cũng tốt”
Biết là lời trêu chọc nhưng anh không khỏi nhướng mày bực dọc, không phải anh không thích…là cô không muốn anh!
“Lên lầu cầm bảng số liệu xuống đây” Ông trầm giọng nhìn anh.
Anh lên không lâu, Trương Khê cũng lên cất máy, vừa hay lại gặp ở cầu thang.

Cô ở nhà mặc quần áo có hơi phóng khoáng, chiếc váy hai dây làm lộ cả một mảng da trước sau, vì cô ốm, thân hình mảnh mai cuốn mắt người ta vô cùng.

“…” Cô sợ tránh anh mấy bước.
“Đừng làm bậy”
Anh nhíu mày tiến gần hơn: “Sợ sao? Vậy sao lúc trước còn thích tôi như thế?”
“…”
Đợi cô mơ hồ anh lại dúi đầu vào cổ cô, hai tay ôm chặt eo cô khiến cô không thể thoát ra.

Trương Khê sợ hãi, sợ phải ở riêng với anh thế này, anh cứ như muốn nuốt chửng cô.

Mà cô không còn mạnh mẽ như ngày xưa nữa, cứ yếu đuối mặc xác anh chơi đùa.
Trình Dịch cắn nhẹ vào cổ cô: “Chị đúng là yêu tinh nhỏ”
“…K-Không có”
“Không có cái gì? Chị quấn lấy Tô An làm gì?”
Anh khó chịu cắn thêm một cái, còn dùng lực hơn: “Con mẹ nó, chị cứ trực tiếp quấn lấy tôi chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tôi tốt hơn cậu ta nhiều, không làm chị thất vọng đâu”
“…” À, hình như là đang ghen.
Trương Khê nhỏ giọng: “Cậu nổi nóng với tôi làm gì?”
Đúng thế, đây là lần đầu cô nghe anh nói bậy, còn rất hung hăng, có hơi xa lạ, nhưng chứng tỏ anh đang mất bình tĩnh.
“Chẳng lẽ tôi đi nổi nóng với Tô An?”
“Yêu tinh như chị mới khiến người ta không kiềm lòng”
“…”
Cái lí gì vậy?

Cô hậm hực muốn đẩy anh: “Không liên quan đến cậu”
“Tôi có quấn chết lấy Tô An cũng không liên quan đến cả nhà cậu”
Anh tức giận giữ cô chặt hơn, muốn hôn như bị cô tránh né.
“Làm bậy!” Hốc mắt cô khô rát.
“Bậy cái gì? Tôi chính là làm chị đến phát khóc đấy”
Trình Dịch rất hung hăng, khác nhiều so với Trình Dịch nhỏ cô từng thích, con thỏ nhỏ trước đây làm sao lại biến thành con sói thế? Cô bị ép đến không có đường lui, còn sợ đến nỗi rung cả người.
“Khê Khê, Dịch Dịch mau xuống ăn đi” Tô An cất giọng gọi.
Anh nhìn cô đang co rút liền tiếp tục trách: “Ai cho cậu ta gọi hai chữ ‘Khê Khê’ đó thế? Nghe không thấm nỗi”
“Cậu đừng như thế…Tôi với cậu không liên quan đến nhau nữa” Đôi mắt cô đỏ hoe, từ từ dòng nước ấm chảy dài lăn trên má khiến anh có hơi giật mình.
Bất giác anh mới nhận ra…Anh đang làm gì vậy?
Anh làm cô sợ rồi sao?
Có phải rất chán ghét hay không?
Trương Khê sẽ chán ghét anh, sẽ chán ghét anh.
Con người anh chưa từng để ý đến cảm xúc của người khác bây giờ lại sợ hãi muốn dỗ dành cô, nhưng lời đều nghẹn ở cổ, không nói ra được.
Dỗ dành…Thế nào mới tốt?
“Khê Khê…Tôi thật sự rất nhớ chị”
Anh nhỏ giọng buông cô ra.
Trương Khê dùng tay sờ soạn vào nơi anh từng cắn, có vết răng, rõ là muốn cắn chết người.

Không phải cô khóc có lẽ anh còn lâu mới buông cô ra.
Cô để lại anh cùng với lời nói nhớ kia, cô sợ rồi, từ nay sẽ tránh xa anh.
Toà soạn cách nhà không quá xa nhưng cô trực tiếp đề nghị với Trương Bình sẽ dọn đến căn hộ nhỏ gần toà soạn cho thuận tiện làm việc, nếu tăng ca cũng dễ dàng hơn.


Nhưng trong lòng cô mới biết, cô không muốn đối diện với Trình Dịch đáng sợ hơn cả quỷ kia, anh vì cái gì mà cứ day dưa không đứt? Cô cũng đâu có nói sẽ thích anh?
Căn hộ so với tưởng tượng cô còn đáng yêu hơn nhiều, nội thất đầy đủ, không gian cũng gọi là tàm tạm, chỉ có một thứ không vừa ý.

Căn hộ này được giới thiệu bởi toà soạn, cô đến khi dọn vào mới biết toà nhà của anh còn cách cô rất gần.
Có phải đây là dọn đến gần sói hơn hay không? Mặc kệ, nếu ở nhà cô còn dễ gặp mặt anh hơn.
Trương Bình vừa hay gọi đến: “Bảo bối nhỏ, có tốt không?”
“Vâng ạ”
“Nhà rộng thế này còn mỗi bố mẹ, có phải là hơi quá đáng hay không?”
Cô bĩu môi định làm nũng thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, Trần Ninh nói sẽ đến thăm cô, vì thế chắc chắn là Trần Ninh.
“Bố à, Trần Ninh đến rồi, con tắt máy đã”
Đợi ông gật đầu, cô dập máy sau đó mở cửa cho Trần Ninh, bên cạnh còn có Châu Nhiễm.
“A, rồng đến nhà tôm” Cô vui vẻ kéo tay Châu Nhiễm.
Trần Ninh đi theo sau đóng cửa: “Không tồi, chị còn muốn mua xe không?”
Cô suy nghĩ sau lại lắc đầu: “Chứng bệnh vẫn còn”
Châu Nhiễm hỏi cô bị cái gì, cô liền ngoan ngoãn kể cho cô ấy nghe, giọng chua xót làm người ta thấy thương cảm không thôi.
“Toà soạn không xa, đi mười phút liền tới”
“Những nơi khác thì gọi xe”.


Bình luận

Truyện đang đọc