EM NÓI ANH NGHE CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Trình Dịch không có thêm cớ ở lại đành rời đi, nhưng thấy quan hệ họ đã tốt hơn trước anh cũng vui chứ.
Vì thế người kia mặt dày suốt hơn hai tuần qua tối nào cũng đi theo cô về nhà.

Suýt chút nữa cô đã tưởng anh và cô rất thân rồi đấy.
Bài lần trước cô phỏng vấn hiệu ứng khá tốt vì thế video cũng sẽ được update trong ‘cơn bão’ ấy.
“Trương Khê, em tan ca nhé”
“Khung giờ đăng tốt nhất chính là mười giờ”
Đôi mắt cô đã trợn trắng, cô còn chưa bỏ bụng thứ gì.

Thực tập sinh thấy cô đáng thương liền đặt giúp cô một phần mì, thật sự rất khó ăn.
Cô cùng đội làm việc sau đó nhìn đồng hồ chuẩn bị tan làm.
Đoạn đường đi có hơi vắng một chút, giờ này rất ít người qua lại đoạn đường này.

Trương Khê lúc đầu đi rất chậm, sau đó lại sợ hãi bước nhanh hơn, nhanh hơn rồi nhanh hơn.
“A” Chân cô vấp phải thứ gì đó.
Trương Khê ngả nhào về trước, tay chân bị thương không ít.

Nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, cô sợ đến cầu thang còn tối hơn nhưng khi đến cầu thang, đèn đã sáng từ khi nào…
Thật cảm kích a!
“Ai da thật xui xẻo” Cô oán trách.
Vừa ngay đến nhà, cô định mở cửa nhưng điều bất ngờ nhất vẫn là Trình Dịch cầm theo túi đồ ăn ngồi đợi cô trước cửa.
“Về trễ à?”

Cô gật đầu định đóng cửa nhưng bị chân ai đó ngăn lại: “Em ăn chưa?”
“Ăn rồi”
“Mà này…”
Cô định nói gì đó như bị Trình Dịch chen vào: “Tay làm sao? Chân có không?”
“…”
Thấy cô không đáp anh vẫn đứng đó, muốn giữ lấy xem cho kĩ nhưng cô xua tay không muốn.
“Thật sự không sao”
Anh nhăn mặt: “Không sao? Chết mới có sao à?”
Lòng cô rung lên từng chút, cảm thấy Trình Dịch mang đến lại quá khác, khác nhiều so với Trình bảo bối của cô.
Nhưng họ có điểm chung.
Điểm chung chính là chân thành! Cho dù có từ chối những thứ cô cho nhưng Trình bảo bối chưa bao giờ nặng lời, chưa bao giờ nói rằng không muốn không thích.

Cô thích anh cũng là ở điểm nhẹ nhàng, rời xa anh một chút cũng là vì nhẹ nhàng.
Trình Dịch khử trùng dán vết thương cho cô rồi mới nhận thức được không biết bản thân đã vào nhà cô khi nào, chắc là quá lo lắng nên không để tâm.
“Không sao nữa rồi…Cậu về đi” Cô vén tóc ngại ngùng muốn đứng dậy.
Ai biết được chưa đứng vững đã bị Trình Dịch kéo tay khiến cô mất phương hướng ngã vào đùi anh.
“…”
“…”
Lòng ngực rắn chắc thật!
Nhưng còn có thể nghe tim anh đang đập rất nhanh, rất căng thẳng.
Cô muốn đứng dậy lại bị anh giữ lấy eo từ đằng sau, không thể nhúc nhích.
“B-Buông ra…”
“Lưu manh” Cô nhìn anh thầm mắng.
Khoảng cách gần như thế, chỉ cách vài cm đã chạm nhau khiến cô thật khó bình tĩnh nhưng người kia ngược lại rất bình tĩnh ôm cô, nhìn ngắm cô.
“Cậu…Lưu manh”
Anh kho khan: “Khụ…Là tôi đỡ em”
Đỡ? Cái gì là đỡ chứ?
“Vậy buông ra” Cô hậm hực.
“Không”
“Cậu không buông?” Cô nhíu mày.
“Không”
“A” Tiếng hét của Trình Dịch rất lớn.
Người kia nhanh nhẹn thoát ra khỏi người anh.
Anh cực kì tức giận nhưng không lớn tiếng: “Khê Khê, em là cún sao?”
“Sao lại cắn người thế?”
“…”
Anh chỉ đùa cô một chút, cô đã cắn muốn đứt tay anh.

Thật mạnh mẽ mà!

“Đuổi cậu đấy, mau đi đi”
Trình Dịch không vui rời đi nhưng tâm tình cô tốt hẳn, chẳng biết vì cái gì mà tốt, nhưng thật sự rất thoải mái.
Cô có theo dõi video phỏng vấn, đọc khá nhiều bình luận nhưng đến Trình Dịch họ chỉ nói đẹp trai như vậy đã có vị hôn thê, thật tiếc.

Chẳng lẽ cô phải bảo là họ bịa, buồn cười!
Định ôm máy tính ở trong phòng đến trưa nhưng Tô An từ đâu gọi đến khiến cô còn tưởng người đối tác công việc nào.
“Alo, tôi nghe” Cô dịu dàng cất giọng.
“Muốn đi xem phim không?”
Cô ậm ừ, không phải cô bận, chỉ là đi xem phim một nam một nữ có hơi kì không?
“Tôi được cho vé” Tô An liền giải thích.
“Cũng được”
Anh ta vui mừng: “Vậy cậu gửi địa chỉ, tôi đến đón cậu”
Cô tắt máy, cảm thấy cũng được.
Hẹn hò với người chuẩn mực như Tô An không phải thiệt thòi, cậu ta có đủ thứ từ dịu dàng, quan tâm, tinh tế và người lòng người lớn.

Lựa chồng phải lựa giống Tô An, nhưng cô còn chưa nghĩ đến việc ấy.
Tầm hơn bốn giờ Tô An ở cạnh siêu thị đợi cô, vừa gọi cô đã nhanh nhẹn chạy xuống, quần áo cũng đơn giản nhưng chắc do cô lớn lên xinh đẹp, nhìn thế nào cũng ngất ngây.
“Đợi lâu không?”
Anh ta lắc đầu: “Vừa đến”
Hôm nay đúng là ngày nghỉ, Trình Dịch đi mua đồ nấu cho cô một bàn thịnh soạn, anh còn vừa học được vài món ngon, chắc chắn cô sẽ thích.

Bước ra khỏi cửa siêu thị, thấy bóng dáng quen thuộc Trình Dịch có hơi cứng đờ.
Cô cũng nhìn thấy anh nhưng vẫn bước lên xe Tô An rời đi.
Đầu anh trống rỗng, bực tức trở về căn hộ.
“Mạch Mạch” Anh vứt túi thức ăn lên bàn khẽ gọi.
Mạch Mạch liền đi tới để anh ôm.


Cảm thấy bao nhiêu phiền muộn đều có phải xả vào nó.
“Mạch Mạch, ba tức giận rồi”
“Meo~”
“Con nói xem tại sao người ta đi với Tô An chứ?”
“Còn vui vẻ thân thiết”
Từ trong phòng đi ra, Lý Ngọc lại cất giọng như trêu đùa: “Tại sao không được đi với người khác?”
“Người ta là của con chắc”
Anh thấy mẹ liền thu lại dáng vẻ kia: “Mẹ đến khi nào vậy?”
“Đến lấy chút đồ, nhưng con…”
“Ăn phải giấm à”
Bà bật cười xoa vai con trai.
“Theo đuổi như con…Thua người ta chắc”
“Lúc nào cũng cứng rắn, ở ngoài kia bao nhiêu người dẻo miệng”
Bà thấy anh không đáp cũng không nói thêm liền thu dọn đồ đã lấy rồi đi.
Trình Dịch biết, bà nói đúng.

Anh cứng rắn, theo đuổi cũng không nói một câu ngọt ngào, toàn ép cô phải tuân thủ theo.
Tô An thì sao? Một năm cậu ta thay người yêu bao nhiêu lần? Còn không phải đã quen với những thứ ngọt ngào ấy.
Nhưng anh đây chỉ đợi cô, làm sao mà biết được theo đuổi phiền phức đến vậy.

Trước đây từ chối cô thật có lỗi..


Bình luận

Truyện đang đọc