EM NÓI ANH NGHE CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Cô khẽ liếc Trần Ninh, mồm miệng cũng khá đấy.
Trần Ninh bịt miệng Tuỳ Tuỳ không cho nói: “Tuỳ Tuỳ nói bậy”
“A”
“Vậy là đàn chị thích đàn em sao?”
“Nhưng mà chưa từng nghe Giám đốc Trình kể”
“Anh ta còn lâu mới kể”
Chắc vì dư luận bàn tán quá nhiều, mặt của Trương Khê bắt đầu đỏ ửng, không phải vì nóng đâu! Mà là xấu hổ!
“…”
Trương Khê cảm thấy không khí thật khó hoà hợp liền đi khỏi nơi đó.

Nói xấu hổ cũng không phải hoàn toàn.

Cô không xấu hổ vì đã từng theo đuổi anh, mà xấu hổ vì bị ai cự tuyệt.
Ai mà chẳng e ngại khi đối mặt với điều ấy chứ?
Nói chi cô còn chưa có mảnh tình nào vắt vai.
Tô An nhìn thấy cô cứ lủi thủi chuẩn bị bếp nướng.

Vì Trần Ninh không muốn nướng thịt bằng điện nên họ dùng bếp than, nhưng vì thế nướng thịt mới thơm, mới ngon.
“Cậu cẩn thận kẻo bỏng đấy” Tô An kéo cô qua bên cạnh.
Khê Khê khẽ cười, đôi môi mềm mại cong nhè nhẹ gió thoang thoảng làm tóc cô bay theo gió khiến anh ta có hơi thất thần.
“Sao lại nhìn tôi kĩ thế?”
“…K-Không có” Anh ta quay lưng về phía cô.

“Cậu…xấu hổ à?”
“…”
Có cần nói rõ thế không?
“Cậu định từ chối tôi hửm?” Anh ta cuối đầu trầm giọng.
Đôi mắt Trương Khê đảo xung quanh bỗng nhiên dừng lại.

Từ chối, cô vốn định sẽ từ chối nhưng chẳng biết mở lời thế nào, người tốt như Tô An vì sao chứ? Vì sao trong đầu cô chỉ có hai từ ‘từ chối’.
“Ừm”
Mặt anh có hơi mất mác: “Không suy nghĩ thêm?”
“Suy nghĩ thêm cái gì?”
“Cô ấy nói từ chối chính là từ chối”
Trình Dịch từ lúc nào đứng một góc, dáng vẻ lười biếng nhàn nhạt nhìn hai người họ.
Nhưng Trương Khê không quan tâm mấy, có lẽ cô đã quen với việc này.
“Có đổi ý thì tôi vẫn đợi cậu” Tô An chân thành nhìn cô.
Trình Dịch cảm thấy lòng nặng trĩu, bao nhiêu là khó chịu bao nhiêu là bực tức như dồn về một chỗ, không giải quyết được cũng chẳng nhịn nổi.Anh chính là yêu đến mù quáng.
Và có lẽ, lúc này Trình Dịch dường như đã hiểu, hiểu cảm giác của Trương Khê năm đó…
Mọi người rất nhanh tập trung ở sân, nhưng chỉ có Tô An và Trương Khê xứng đôi nướng thịt.

Trình Dịch cũng muốn giúp cô nhưng cô nói không hoà hợp được với anh, đuổi anh đến bàn ăn.
“Ai da con gái tôi đã 26 27 tuổi…”
“Nhanh tay một chút tôi liền tìm cho con bé một người chồng vừa ý”
Trương Bình hạnh phúc nghẹn ngào quan sát cô.
Cô lắc đầu: “Mẹ Thẩm, đừng cho bố uống rượu”
“Bố không uống, bố nói thật”
“…”
Trần Ninh cùng mấy người anh em cũng trò chuyện nhưng nói một hồi chẳng an phận mà nhắc đến chuyện dang dở lúc nãy.
“Này, thật ra Trương Khê và Tô An đến với nhau thì tốt quá rồi”
Trần Ninh tán thành: “Cậu nói đúng”
“Đừng bàn đến ngoại hình, tính tình của anh ta tốt không như ai kia”
“…” Nói đểu ai thế?
“Chúng ta…tác hợp cho họ có được không?”
Khuôn mặt anh tái nhợt: “Không được”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.

Vô Vi Nhất Niệm

3.

Mùa Hè Mang Tên Em
4.

Cây Tùng Và Bươm Bướm
=====================================
“Liên quan đến đàn em à?”
“Chuyện của cậu đã xưa rồi, cậu có thể quyết sao?”
Họ bảo Châu Nhiễm đặt cho hai người một cặp vé xem phim, như vậy Tô An cũng không cần đau đầu tìm cách rủ cô đi ‘hẹn hò’ nữa.
Trình Dịch không cản nổi, cứ thế im lặng.
Đợi đến khi tàn tiệc, Châu Nhiễm mới mở lời:
“Bọn tôi dư hai vé xem phim…Chị cùng với Tô An dùng đi”
Trương Khê ngớ ngẩn liếc mắt nhìn Tô An: “Có chuyện tốt thế sao?”
Ai đó không cam tâm một hơi uống hết cốc rượu trên bàn, ánh mắt như có như không muốn cô đừng đi nhưng miệng không phát ra một chữ nào.
“Chuyện tốt thì chúng ta đừng từ chối” Tô An mỉm cười nhúng vai.
Lòng anh như sóng, cứ cuộn trào từng cơn.

Đau từng cơn, hôm nay anh để cô đi với Tô An chính là tự mình chôn tình cảm của mình.
Nhưng cái lí do vì để cô đừng đi? Anh không có.
“Tôi trở về trước” Anh trầm giọng.
Trần Ninh lo lắng vỗ vai: “Cậu uống nhiều, tôi đưa cậu về”
“Không cần đâu, tôi tự đi là được”
“Muốn chết thì chết một mình, cậu uống rượu lái xe là muốn kéo ai chết cùng?” Cô không nhịn được nói.
“…”
Trần Ninh nói vé phim còn rất lâu mới đến giờ, nhà cô gần nhà anh, thuận tiện cùng nhau trở về chuẩn bị.

Trương Khê không từ chối, cô sợ để anh đi một mình không ổn.


Cô càng không phải người vô lương tâm.
Trương Khê ngồi vào ghế lái, chỉ thấy anh ngoan ngoãn đóng cửa sau đó im lặng không quấy.
Nhưng đi được một đoạn, người kia buồn bã cất giọng:
“Tôi biết sai rồi”
“Em có thể đừng đi với cậu ta không?”
“…”
Trương Khê nghiêm túc lái xe: “Cậu say rồi”
“Tôi thật sự rất thích em, vì cái gì mới đợi em tám năm chứ?”
“Tôi không kể lể với em, muốn em hiểu cho tôi”
“Em nói em sẽ suy xét, tại sao lại đồng ý đi hẹn hò với cậu ta chứ”
Dứt lời rất lâu, cô chẳng nghe anh nói nữa chỉ nghe tiếng sụt sịt của người ở cạnh.
Cô trợn mắt còn tưởng bản thân nghe nhầm, nhưng nhìn anh cuối đầu, mệt mỏi che khuất đi khuôn mặt cô mới chắc chắn bản thân không nghe nhầm.
Đường về bỗng nhiên im lặng hơn.
“Cậu say rồi”
Cô gỡ dây an toàn đi xuống mở cửa cho Trình Dịch: “Đến rồi, mau về nhà ngủ đi”
Đôi mắt đầy tơ đỏ ngước nhìn cô.

Bấy giờ, cô còn tưởng bản thân nói thêm một câu nữa anh sẽ oà khóc.
Nhưng người kia lại chờ lúc cô cuối đầu hung hăng kéo eo cô, bàn tay còn lại ấn nhẹ đầu cô.

Bên tai Trương Khê lại chỉ có tiếng ‘ong ong’, môi anh mềm mại phủ lấy môi cô,muốn lấy thêm từ cô chút ngọt ngào nhưng nhận ra chẳng lấy được gì nhẹ nhàng buông cô ra..


Bình luận

Truyện đang đọc