EM SẼ KHÔNG ĐỢI ANH



Bằng Bằng là đứa trẻ rắc rối nhất ở giai đoạn trung học, không lớn không nhỏ, biết gì thì hiểu hay không thì không hiểu, nhưng những gì nó nói ra có thể khiến sặc chết người, làm ầm ĩ cả lên.

Đường Lâm chỉ trong một buổi chiều đã chóng mặt như vậy, cô rất cảm kích vì chính mình lúc trước không luẩn quẩn việc thi trung học cơ sở.
Đường Lâm nghe tiếng "rầm, rầm, rầm", giây tiếp theo Bằng Bằng liền nhảy xuống từ trên tầng, ở độ cao năm sáu tầng, Đường Lâm hoảng sợ hét lớn: "Đường Bằng!"
"Chị Lâm Lâm ơi, em đói rồi." Đường Bằng đi tới, chống cằm nhìn Đường Lâm đáng thương.
Đường Lâm bất đắc dĩ đem đồ ăn vặt cho nó, nhưng nó lại ngửa cổ xem TV, đôi mắ không di chuyển chút nào, Đường Lâm sửng sốt, vội chuyển kênh.

Đường Bằng nhìn Đường Lâm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngay sau đó xấu hổ cúi gằm.

Đường Lâm đỡ trán, đổi chủ đề hỏi: "Em không ra ngoài chơi à?"
"Nóng quá," Đường Bằng nhăn mặt vừa ăn vặt vừa nói.
"Vậy mà buổi sáng em cao hứng chơi vậy," Đường Lâm cười rộ lên, "Không đi chơi cũng không sao, em đã xong bài tập hè chưa? Chưa xong thì lấy ra đây viết đi."
Đường bằng tức ra mặt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lấy bài tập về nhà.

Lên cấp hai thì chương trình học nhiều, nghỉ hè thêm mấy quyển vở bài tập về nhà, các em ở lứa tuổi này rất ham chơi, khi mở sách bài tập ra thì thấy rất nhiều chỗ trống.

Đường Bằng chọn môn văn dễ nhất, ngồi sau quầy viết, hết lần này đến lần khác ngẩng đầu hỏi Đường Lâm.
Quạt điện phần phật vang, bởi vì tai nạn vừa rồi, và bởi vì Đường Bằng đang làm bài tập, Đường Lâm chỉ đơn giản là xem tin tức thời sự.

Chỉ là cô không có hứng thú với tin tức nên nghịch điện thoại di động.
Viên Chinh gõ quầy ba lần Đường Lâm mới ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cậu thì hơi kinh ngạc, cậu cúi đầu viết vài chữ vào sổ, đưa sổ cho Đường Lâm xem: Quạt điện hỏng rồi.
Đường Lâm nhíu mày: Tôi cùng anh đi xem qua.
Quạt trần trong phòng Viên Chinh hơi cũ, cánh quạt bám đầy bụi trông có vẻ bẩn, nhưng sức gió không nhỏ, phạm vi rộng.

Vừa vào cửa, cậu bật công tắc, chiếc cánh lung lay hai lần vẫn không có động tĩnh gì, quả nhiên là đã hỏng.
Loại quạt điện này nếu bị hỏng cũng không dễ sửa chữa, tiền tu sửa có thể đủ mua một chiếc mới, Đường Lâm suy nghĩ một chút rồi viết vào sổ tay: Tôi sẽ mang quạt điện cho anh.
Cậu ta gật đầu.
Đường Lâm đi xuống rút cái quạt điện trong phòng chuẩn bị dọn lên, quạt hơi nặng và khó cầm, Đường Bằng nhìn thấy chạy tới, hiểu chuyện mà nói: "Chị Lâm Lâm, để em chuyển cho chị! "
"Không có việc gì, em làm bài tập đi." Đường Lâm xoa xoa đàu nó, giây sau cảm thấy bị thương không ít, nhưng thấy Viên Chinh, cô giật mình, Viên Chinh chỉ chỉ bản thân, lại chỉ trên tầng, đại khái là muốn tự mình dọn lên, Đường Lâm không khách sáo với cậu mà buông tay.
Viên Chinh không tính toán nhanh như vậy, ngược lại lấy điện thoại ra gõ mấy chữ: Chờ lát nữa đi mua quạt điện sao?
Đường Lâm gật đầu, anh viết: Để tôi đi cùng cô!
Đường Lâm nghi hoặc nhìn cậu, không rõ cậu đây là có ý tứ gì, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn lạnh nhạt thật sự, một câu cũng không nói với cô, nhưng hôm nay lại nói nhiều vậy.

Viên Chinh không để ý sự nghi ngờ của cô, vẫn viết tiếp: Tôi sẽ xuống ngay lập tức, cô chờ tôi một chút.
"Chị ơi, anh ấy không biết nói sao?" Giọng nói của Đường Băng kéo hồn Đường Lâm lại, cô gật đầu, Đường Băng ngả người lên ghế đẩu, "Thật đáng thương."
"Vậy là em may mắn rồi," Đường Lâm lấy trong tủ hai trăm tệ, thật ra bây giờ cô cũng không định mua quạt điện, nhưng Viên Chính nói thế, cậu cũng tranh thủ thời gian rồi.
Bà cụ đang ngủ ở phía sau, cô liền hét vào tai: "Mẹ ơi, con ra ngoài một chuyến, mẹ ra đây một lúc đi"
"Ơi!" Bà đáp lại.
Viên Chinh đã xuống, đang đợi cô ở cửa, nhìn cô bước tới, xoay người ra ngoài.
Mặt trời khuất sau tầng mây, bầu trời u ám nhưng không khí vẫn còn oi bức, hàng cây ven đường cũng có chút u sầu, không ngừng kêu gào.

Lòng bàn tay Đường Lâm đầy mồ hôi, thỉnh thoảng có từng đợt nóng ập đến, mồ hôi trên mặt bốc hơi ngay khi rơi xuống, tóc bết dính khiến cô khó chịu.

Cô đi theo Viên Chinh ngẩng đầu nhìn phía sau cậu, cô không cao, vừa xỏ giày cũng chỉ tròn gần 160, đứng cạnh Viên Chinh còn không đến bả vai.

Tóc của cậu ấy đã dài ra một chút, thời điểm vừa tới vẫn còn nhìn được da đầu, hiện giờ đã bị tóc che đậy.
Viên Chinh đột ngột dừng lại và nghi ngờ nhìn sang phía Đường Lâm, Đường Lâm bị cậu soi đến ngượng chín, cô cúi đầu với ý muốn chui xuống đất.

Cư nhiên bị bắt, thật là không thể không mất mặt cho được!
Ở đâu?
Một chiếc điện thoại di động đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nhìn lướt qua dòng chữ trên màn hình, sắc mặt Đường Lâm càng đỏ hơn, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ về một phương hướng, chạy về phía trước hai bước tới trước mặt Viên Chinh, căng thẳng tới mắc cơ thể không dám xoay người.
Mất khoảng mười phút để đến khu đồ điện, những kiến trúc cổ bình thường hơi tối khi nhìn từ cửa.

Nói là khu đồ điện, nhưng không lớn và không có nhiều đồ điện, tiện nghi giống quạt điện còn được, các thương hiệu bày ra một loạt, xếp thành một hàng, có năm sáu ông lớn sản xuất tủ lạnh, điều hòa.
Bên trong bật điều hòa, rất mát mẻ, Đường Lâm thở phào nhẹ nhõm ngay khi bước vào, mặt mày hớn hở: "Chú Khang, chú đến rồi! Chú ăn chưa?"
"Ôi! Lâm Lâm tới à," một người đàn ông trung niên từ trong đi ra, nhìn thấy viên Chinh, "Đây là?"
"Một người bạn," Đường Lâm nhỏ nhẹ, không có ý định giới thiệu cậu ấy, "Chú Khang, quạt điện phòng cháu hỏng rồi, cất công đến đây mua một cái, chú giảm giá không?"
"Không thành vấn đề, cháu cứ việc chọn, cho cháu giá thấp nhất," Chú Khang khá là hào phóng.
"Vậy thì cháu đây có thể thỏa thích rồi!" Đường Lâm cười tủm tỉm chọn một chiếc quạt gió, "Chính là nó! Bao nhiêu ạ?"
"Cái này? 98."
Khi thanh toán hóa đơn, chú Khang thì thầm với Đường Lâm: "Cậu thanh niên trẻ đó là bạn trai cháu? Thằng bé trông năng nổ đấy, không tồi! Nó là người nơi nào? Bao giờ thì kết hôn?"
"Chú hiểu lầm rồi, chúng cháu thật sự là bạn bè bình thường, "Đường Lâm dở khóc dở cười, "Chú Khang, cháu đi đây."
Ra khỏi khu đồ điện, Đường Lâm đi lựa một ít hoa quả hàng bên cạnh.

Khi nhìn đến vải, nhớ tới bà cụ thích ăn liền mua hai cân.

Lại lấy điện thoại ra hỏi Viên Chinh: Anh thích ăn loại gì?

Viên Chinh xem xong, viết: Lấy dưa hấu ý!
Đường Lâm cúi xuống chọn dưa hấu, ngay tức khắc liền chọn trúng một quả: "Bà chủ, cân cái này."
"Đây!" Bà chủ đi tới và cân, "Mười hai tệ tám xu."
Thanh toán tiền rồi cầm trái cây, mới vừa đi xa một chút Viên Chinh liền hỏi: Bao nhiêu tiền?
Đường Lâm sửng sốt, gõ mấy chữ: Cứ coi như tôi mời anh bữa.
Không được, cậu quay lại, lấy ví tiền ra, rút một tờ năm mươi đưa cho Đường Lâm, Đường Lâm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào, có chút chói, Đường Lâm không thể không nheo mắt lại.

Nụ cười trên gương mặt tươi cười dần tắt, thay vào đó là sự phẫn nộ, không chịu nhận tiền.

Cậu đặt chiếc quạt điện xuống đất, nắm lấy tay Đường Lâm, nhét tiền vào tay cô, Đường Lâm cúi đầu, cố cầm nén nước mắt tìm tiền lẻ cho cậu, bước đi không quay đầu.
Viên Chinh đứng đờ tại chỗ, nhìn cô càng đi càng xa, thỉnh thoảng lấy tay lau mặt, có lẽ là khóc, hoặc là lau mồ hôi.

Cậu muốn bước tới nắm lấy tay cô, muốn giải thích nhưng rốt cuộc là vẫn không thể nhúc nhích, đành nhìn cô biến mất trong tầm mắt của mình.
Lúc Viên Chinh trở về thì trời đã tối, cậu đưa quạt cho Đường Lâm, nhưng Đường Lâm chỉ ngồi sau quầy, nhướn mi liếc cậu, cũng không có ý muốn bắt chuyện.

Viên Chinh do dự một hồi liền đưa điện thoại cho cô, Đường Lâm không đón nhận mà chỉ trả dưa hấu cho cậu rồi bê quạt trở vào.
Viên Chinh thu tay lại, nhìn ba chữ "Thực xin lỗi" trên màn hình mà nở nụ cười chua xót...
Đường Lâm vừa vào phòng đã hối hận rồi, bây giờ nghĩ lại, cô thật ra chẳng tức giận, cô có quan hệ gì với Viên Chinh đâu nhỉ? Cậu vì cái gì mà phải nhận tiền của cô mua cho? Từ góc độ người ngoài, Viên Chinh như vậy lại bất bình thường quá, và cô đã thực sự chóng mặt lúc đó.
Đường Lâm che mắt, khịt khịt mũi.
"Lâm Lâm!"
Đường Lâm lau nước mắt, vâng dạ rồi bước ra ngoài, bà cụ hét lớn: "Mau tới đây ăn cơm.".


Bình luận

Truyện đang đọc