EM SẼ KHÔNG ĐỢI ANH



Edit: Bủm
Đêm qua trời đổ mưa, thời tiết buổi sáng ổn, nắng nhẹ nhưng không gay gắt, không khí vẫn còn hơi ẩm và nhiệt độ giảm.

Bởi vì sắp đi du lịch, Đường Lâm lần đầu sau khi trở về đã đứng dậy đi trước bà cụ, đánh răng rửa mặt nhanh chóng, cùng chạy theo bà nói một tiếng.

Cô không ở nhà mà đi thẳng đến nhà ga, cô và Viên Chinh hẹn nhau gặp mặt ở nhà ga.

Trên thực tế, Vãn Trấn không có nhà ga đặc biệt nào mà chỉ là một điểm đỗ xe, ô tô từ các thôn trang và nội thành xung quanh chuyển đến đây.

Lưu lượng giao thông không dày đặc như ở thành phố, không có nhiều xe đến chùa Tây Sơn, gần một giờ mới có một chuyến, bởi vậy tới mùa cao điểm cơ bản là đông đúc, nếu tới chậm thì khắp cái địa phương đều tìm không thấy, chỉ có thể chờ chuyến sau.

Trạm nằm ở ngã ba đường, bên đường có một gian hàng nhỏ, có ba bốn hàng ghế, chằng chịt vết xước, dơ thật sự, ai cũng thà đứng còn hơn ngồi, nên lúc nào cũng không dám đặt mông xuống.

Đường Lâm dựa vào cột điện cạnh gian hàng, tai đeo tai nghe nhạc.

Vì quá mải mê nên Viên Chinh đi tới thì cô cũng không để ý, mãi đến khi điện thoại rung lên tin nhắn có nội dung: Đang làm gì vậy? Đường Lâm ngẩng đầu liếc qua, cô thấy người đứng cách đó không xa đang cầm điện thoại cười với cô, khóe môi hiện lên nụ cười, nhìn cậu ta từng bước đi về phía mình, nhịp tim của cô không ngừng đập nhanh.

Cậu đi tới chỗ Đường Lâm, cùng cô đứng ở bên cạnh, hai người đều cúi đầu nghịch điện thoại, thoạt nhìn cũng không mấy thân.

Đang chờ anh.

Tin nhắn được gửi đi Đường Lâm mới nhận ra lời này có chút ám muội, khẽ đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên, trong lòng đánh trống lảng, suy nghĩ về phản ứng của cậu.


Một lúc sau, điện thoại reo, mở tin nhắn.

Xin lỗi tôi đến muộn.

Lúc này, Đường Lâm không biết nên khóc hay nên cười, nên buồn hay nên vui, cô cất điện thoại vào túi, hai tay đút vào túi quần sooc, giả vờ bình tĩnh.

May mà xe đến sớm, Đường Lâm liếc Viên Chinh rồi ra hiệu cho cậu lên xe.

Du lịch trái mùa không chỉ vì Vãn Trấn ít người hơn, mà còn ít hành khách hơn khi đến chùa Tây Sơn, xe rất vắng, Đường Lâm thấy hai ghế trống ở giữa, Viên Chinh liền đi theo ngồi cạnh.

Xe buýt ở quê không sạch bằng xe buýt thành phố, cũng không sạch bằng xe đường dài, trông cao sang quá, cửa sổ đều dính bụi, Tấm rèm chỗ này thiếu một chỗ kia thiếu một, đệm hơi bị sập và rất bẩn.

Trong xe mùi xăng nồng nặc, bởi vậy lúc bước vào Đường Lâm phải mở cửa sổ ra và lấy khăn ướt ra để che mũi miệng.

Cũng may xe buýt chạy nhanh, gió mát từ cửa sổ thổi vào làm Đường Lâm cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhìn bộ dạng không thoải mái của cô, Viên Chinh có chút sốt sắng, cầm điện thoại gửi liên tiếp hai tin nhắn nhưng đều không có hồi âm, cũng không cảm thấy điện thoại rung, cũng không muốn quan tâm.

Viên Chinh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vỗ nhẹ vào cánh tay cô.

Đường Lâm kinh ngạc nhìn anh, môi mấp máy, lấy điện thoại ra coi một lượt rồi cười xin lỗi.

[Sao vậy say xe khó chịu lắm]
Tin nhắn của Viên Chinh không giống nhiều người không có dấu chấm câu hoặc mỗi câu đều cách nhau bằng dấu phẩy, ngược lại rất chú ý đến dấu câu.

Đường Lâm có thể đoán được cảm xúc của cậu từ đâu nhờ các ký hiệu.

Tuy nhiên, giữa hai tin nhắn văn bản này đều không có dấu chấm ngắt nghỉ, có lẽ cậu ta thực sự lo lắng, còn Đường Lâm thì cảm thấy vui mừng.

Cô cúi đầu trả lời tin nhắn: Không, tôi không sao.

Thật không?
Không sao đâu, chỉ hơi say xe thôi.

Đường Lâm không gặp phải vấn đề này khi học cấp 3, sau khi đi học ở đại học Giang Thành mới bắt đầu bị say xe sau.

Lúc đầu choáng váng khi đi xe buýt, sau thì thành xe khách.

Xe như thế này chắc vài năm nữa sẽ hỏng, chỉ là mấy năm nay ngồi dưới, cô dần dà cũng thành thói quen, mỗi lần ngồi đầu xe là chóng mặt nhưng không đến nỗi nôn và tiêu chảy.

Đến lúc Đường Lâm cau mày ngủ thiếp Viên Chinh mới an tâm, không khỏi bật cười, người này thật đúng là, gan cũng lớn quá.

Tiền sử say tàu xe lâu dài đã làm Đường Lâm phát triển một kỹ năng, cô luôn có thể thức giấc kịp thời khi sắp đến điểm đến, với tỷ lệ chưa đến 1%.

Lần này cũng vậy, Viên Chinh vừa mới chuẩn bị kêu cô cô liền tỉnh, nhíu mày hồi lâu mới phản ứng lại: "Tới rồi à?"
Viên Chinh gật đầu, khoác ba lô sau lưng, đứng ở lối đi chờ cô dậy, người trên xe đều đã đi hết, ngay cả tài xế cũng không biết đi nơi nào.


Xe dừng ở chân núi Tây Sơn, vì lượng khách đông nên ở đây có mấy quán ăn vặt, tạp hóa, mấy cụ già ngồi ven đường dựng sạp bán mấy món thủ công nhỏ.

Chỉ là có ít khách du lịch ra vào thành ra việc kinh doanh của các cửa hàng này ảm đạm, dân làng gần đó đánh bài tứ tung.

"Tiểu thư, cô có muốn mua đồ uống không? Trên núi không có nước uống đâu", một người phụ nữ bước ra nhiệt tình chào hỏi.

Đường Lâm đã từng đến chùa Tây Sơn, nhưng khi cô đến đang vào mùa cao điểm, trên núi có đồ uống nhưng đặc biệt đắt, nên trái mùa cô không biết rõ lắm, để đề phòng vẫn nên mua hai chai.

Núi Tây không cao, chưa đến 1000m so với mực nước biển nhưng lại rất đặc trưng, cả ngọn núi dường như chia làm hai nửa, một nửa là mậu lâm một nửa là đá trọc nằm tách ra theo đường giữa.

Nếu không đứng giữa, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được đây là một ngọn núi.

Chùa Tây Sơn được xây dựng trên đỉnh núi, nửa ẩn trong rừng nửa hiện ra ngoài.

Đường Lâm cầm đồ uống đi được hai bước, lại phát hiện Viên Chinh không có theo kịp, quay đầu ngoảnh lại, cô phát hiện cậu đang sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy cảm thán.

Đường Lâm đi tới, vỗ vỗ tay Viên Chinh tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra gõ mấy chữ đưa cô xem: Tôi vẽ được không?
Đường Lâm ngắm khung cảnh Tây Sơn, sau đó lại quay qua cậu, hỏi: Không phải anh không mang theo giá vẽ sao? Viên Chinh không trả lời, thay vào đó tùy tiện tìm tảng đá ngồi xuống, lấy giấy bút trong túi ra, nhanh chóng bắt đầu vẽ.

Đường Lâm há hốc mồm, cuộc hẹn hò ngọt ngào đâu? Chỗ nào vậy? Trời cao mây trắng, mỹ nam tập trung sáng tạo, cách đó không xa có tiếng mạt chược, nếu bỏ qua Đường Lâm đang không ngừng lau mồ hôi sau lưng nam thần, cảnh tượng này có thể gọi là một cảnh hoàn mĩ.

Nhưng sự thật là Đường Lâm ngồi xổm phía sau Viên Chinh chán nản đến mức muốn cào tường, tiểu thuyết truyền hình hay gì đó đúng là không nên tin!
Cũng may Viên Chinh không mang theo giá và màu vẽ, chỉ dùng bút chì phác thảo, bằng không hôm nay bọn họ phải dừng chân dưới chân núi.

Vẽ xong, cậu mới nhớ tới Đường Lâm, trên mặt mang nụ cười hối lỗi: Xin lỗi đã làm cô đợi lâu như vậy.

Đường Lâm nở một nụ cười ôn nhu, đáp lại trái lương tâm mình: Sao có thể, không có lâu đâu.

May mắn thay chuyện kế tiếp diễn ra thuận lợi, thẳng đến ngôi chùa Viên Chinh không còn bị mê hoặc bởi bất cứ cái gì.

Chùa Tây Sơn quy mô không lớn, tuổi đời cũng không quá cao, nghe nói ban đầu chỉ là một công trình do dân ở các làng xung quanh hùn vốn xây dựng, ban đầu vô danh, cho đến khi vị sư nổi danh đến tọa trấn, cộng thêm sau khi Vạn Trấn phát triển, chùa Tây Sơn dần dần mới có người biết, hương khói ngày càng hưng thịnh.

Kiến trúc chùa Tây Sơn không phải do các nhà thiết kế chuyên môn xây dựng nên phong cách hơi hỗn loạn, lúc đầu không vào cửa còn không nghĩ rằng đây sẽ là chùa chiền, càng về sau lượng khách du lịch ngày càng đông, chùa Tây Sơn trải qua vài lần tu bổ mới được như ngày nay.

Bởi vì nó được xây bởi người dân xung quanh, chùa Tây Sơn lúc đầu không có lấy một hòa thượng tử tế, mấy vị chủ trì đều nhất định không niệm theo cuốn sách kinh, các hòa thượng tử tế đến sau Thiền Không đại sư thì đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ đến nơi, một hòa thượng trẻ tuổi đang quét trước cửa, nhưng ít lá cây, cậu quét đi quét lại, cho đến khi họ tới trước mặt, cậu ta chắp tay thì thầm: "A Di Đà Phật!"
"A Di Đà Phật! Buổi sáng tốt lành thưa sư phụ! " " Đường Lâm chắp tay, Nguyên Chính cũng làm theo động tác.

"Thí chủ tốt lành!" Tiểu hòa thượng nói: "Không biết hai vị đến đây vì chuyện gì vậy?"
"Bái Phật ạ," Đường Lâm đáp.

"Mời hai vị vào trong thỉnh," nhà sư đứng nghiêng, chất giọng ôn hòa.

Đường Lâm Viên Chinh tiến vào Phật đường, có hai vị hòa thượng đang ngồi trong Phật đường nhìn mõ tụng kinh.


Đàn hương được thắp sáng treo trên nóc chùa, những điếu thuốc cuộn tròn, và không khí tràn ngập hương thơm của đàn hương.

Họ xông hương đứng sau lưng du khách quỳ gối trên nệm, hai vị ở kia quỳ xuống bái Phật.

Đường Lâm thật ra không tin Phật giáo, sùng bái đạo Phật thì chỉ cần về làng theo phong tục là được.

Nhưng vẻ mặt của Viên Chinh rất nghiêm túc, Đường Lâm đứng sang một bên ngắm Viên Chinh đang nhắm mắt ước nguyện, đoán xem cậu sẽ ước gì đây.

Nhắc đến chùa Tây Sơn thì phải nhắc đến một người, người này chính là Thiền Không đại sư, chùa Tây Sơn nổi tiếng về ông, cho nên nói chùa Tây Sơn chưa thấy ông là tương đương với không có gì.

Nhưng sở dĩ đại sư là đại sư thì không phải ai cũng đều gặp được, cho nên sau khi thăm chùa Tây Sơn, có không ít người thất vọng.

Từ khi Đường Lâm đến, cô muốn thử, mặc dù cô không tin vào siêu nhiên.

Thiền Không đại sư sống trong nơi sâu nhất của chùa, sân không lớn chừng chục mét vuông, ba mặt bao vây, một mặt có hai gian phòng.

Trong sân có một vị tiểu hòa thượng đang ngủ gà ngủ gật, vừa mới thức dậy liền phát hiện có người tới, đột nhiên đứng lên: "Hai vị thí chủ là?"
"Kính chào sư phụ, chúng con muốn gặp Thiền Không." Đường Lâm cười nói.

"Hai vị có hẹn với sư phụ không?" Tiểu hòa thượng hỏi.

Đường Lâm lắc đầu.

"Sư phụ đã hai ngày không thấy khách," tiểu hòa thượng kể.

Đang nói chuyện thì một gian phòng bị mở ra, một hòa thượng mặc áo cà sa màu lục lam đứng ở cửa, nhìn thấy Đường Lâm và Nguyên Chính liền hỏi: "Hai vị là?"
"Sư phụ, hai vị đây muốn gặp ngài.

"Ngài chính là Thiền Không đại sư?" Đường Lâm nhìn về phía Thiền Không.

Ngài ấy không cao, có lẽ đã lớn tuổi, lưng còng, tóc bạc và một số đốm đồi mồi trên khuôn mặt.

Ngài trông giống như một lão già bình thường, nếu không phải là tiểu hòa thượng nhắc tới, cô cũng không nghĩ người này là Thiền Không.

"Vào đi!" Thiền Không nói thẳng, xoay người bước vào phòng.

Đường Lâm gật đầu với Đường Lâm ý bảo cậu theo sau..


Bình luận

Truyện đang đọc