EM SẼ KHÔNG ĐỢI ANH



Nói xong, Đường Lâm cũng không lên lầu tìm Viên Chinh sau khi cô dọn dẹp bát đũa.
Đường Lâm đã không còn ở độ tuổi ngây thơ mờ mịt với tình yêu, tuy rằng quen cậu chưa lâu, chỉ biết tên hai tiếng, nhưng cô biết tình huống trước mắt của mình rất nguy hiểm, nhất thời không phải là tình yêu sét đánh, nhưng nếu tiếp tục, khả năng yêu Viên Chinh là quá lớn.

Từ lâu cô đã qua cái tuổi cho rằng tình yêu là bất khả chiến bại, đương nhiên cô biết trở ngại lớn nhất giữa cô và Viên Chinh, không phải nói cậu có yêu cô hay không, không phải nói cậu đến từ đâu, chỉ là nói về thân thể cậu được định sẵn để đi theo con đường này, so với người khác càng thêm gian nan hơn.
Cô không thể từ bỏ tất cả, nếu có thể, cô và Tưởng Nghị Danh sẽ không chia tay, vì vậy cô lựa chọn lùi bước.
Mà Viên Chinh cũng không có xuống lầu, hơn nữa ba ngày kế tiếp cũng không thấy, chuyện này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là bà cụ vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, khi nhắc tới Viên Chinh, bà luôn cảm thấy đáng tiếc, Viên Chinh đẹp trai, ngay thẳng, nếu không phải câm điếc, nhất định sẽ có nhiều cô nàng mến mộ.

Đường Lâm nghe xong nói giỡn: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho anh ấy, không có nhiều mỹ nam như vậy, nhỡ mẹ nghĩ về sau con rể không ai vừa mắt mẹ thì làm sao bây giờ?"
"Này! Chỉ cần mày có thể tìm được, thế nào tao cũng đều chấp nhận!" Bà cụ vỗ bàn chắc như đinh đóng cột.
Vậy tại sao mẹ lại bắt con đừng lại gần anh ấy? Lời này cũng chỉ thốt ra từ trong lòng Đường Lâm, cô chỉ đứng cười chứ chưa dám nói cái gì.
Vãn Trấn sinh hoạt đơn giản mà bình đạm, nhịp sống chậm, không giống như ở thành phố, mọi người đều quay cuồng với công việc và không thể dừng được.
Đám thanh thiếu niên trong thị trấn cũng không nhiều, chủ yếu ở bên ngoài lang bạt, giới trẻ luôn khao khát sự phồn hoa đô hội bên ngoài, chỉ khi tới tuổi trung niên mới nảy sinh ý tưởng trở về cội nguồn.

Có một số người kiếm tiền thông qua các địa điểm tham quan, nhưng luôn là số ít, nên chỉ một nửa tỉ lệ người trung niên còn lưu lại thị trấn này.
Người dân thị trấn luôn bận rộn vào những mùa cao điểm du lịch, rồi tới mùa ế khách, công việc cũng ngưng lại theo, tiệm mạt chược lúc này sẽ kéo thêm mấy cái bàn, khói bay nghi ngút, hoặc luôn có một cặp cha con ngồi bên vệ đường, cùng nhau tán gẫu chuyện phiếm mới nhất trong thị trấn.
Nhân tiện, bà cụ ra cửa trò chuyện với những người bạn cũ của mình và làm một số công việc may vá.
Vãn Trấn tập tục, nàng dâu gả cho chồng thì dép lê luôn là điều không thiếu được, trong ngày cưới thì mỗi người lớn tuổi phải có một đôi, không có 30 hoặc 40 đôi là không được.

Từ khi Đường Lâm bước sang tuổi 20, bà cụ đã bắt đầu chuẩn bị, hoặc là dép bông, hoặc là miếng lót giày, chỉ là mấy năm gần đây giới trẻ lớn lên, các cô gái đã gả đi không ít, song mùa đông, họ giúp mọi người may thêm một vài đôi, nhưng số lượng phụ còn lại không nhiều.
Đường Lâm mỗi khi nghe bà kể lể chuyện này đều cảm thấy thật vô nghĩa, đầu năm nay cô gái kết hôn ở tuổi 25 hay 6 chỗ nào cũng có, bà cụ sốt ruột đến nỗi không biết phải làm sao.
Cầu thang bị người ta dẫm đến có tiếng vang, Đường Lâm hoảng sợ, luôn lo lắng họ sẽ làm gãy mất, một cô gái đi xuống, dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, gương mặt trang điểm nhẹ, xinh xắn nhưng luôn có cảm giác xa cách.

Vừa mới tới cô ta liền đập tiền xuống quầy, sắc mặt không vui: "Trả phòng!"
502, ba ngày trước nhận phòng, Đường Lâm vẫn còn nhớ cô gái này, đếm tiền xong liền cầm chìa khóa định leo lên lầu.: "Để tôi kiểm tra phòng."
"Có gì mà kiểm tra! Ai muốn phá đống hỏng hóc trong cái nhà xuống cấp này!" Cằm cô gái hơi nhếch lên, giọng điệu khó ưa, trong mắt lộ ra chút khinh thường.

Loại người này Đường Lâm thấy không ít, cũng không tiện nói ra mà ôn tồn giải thích, khóa ngăn kéo, lấy chìa khóa và tiền rồi lên lầu: "Đây là quy định, xem qua phòng rồi tôi mới có thể hoàn tiền cho cô."
"Thích thì làm, tôi không thèm quay lại!"
Cô gái kia đạp một chân vào quầy rồi xoay người đi.
Đường Lâm để ý, dưới quầy có một vết nứt, cô không khỏi sững sờ tại chỗ, cô gái này, thật là! Người bình thường ai chịu nổi!
Trong phòng không có đồ vật gì bị hư hại, trừ chiếc ga trải giường nhàu nát, còn dính chất lỏng màu trắng, trông giống như đã bị lăn qua lăn lại.

Đường Lâm cảm thấy buồn nôn, tùy tay cuộn lại chăn nệm bỏ vào trong rổ, thay sạch sẽ mới tinh và khóa cửa phòng lại.
Trước khi Đường Lâm vào đại học, bố mẹ không bao giờ cho cô đến dọn dẹp phòng cho khách, lúc đó cô không hiểu tại sao, vào kì nghỉ hè hay ĐSu khi lên đại học thì đã rõ nguyên nhân.

Từ đó về sau, cô không ở lại khách sạn trừ khi cần thiết, tưởng tượng ai đó đã ngủ trên đó và thậm chí chăn nệm đã bị dính chất lỏng không xác định đều khiến cô ghê tởm.
Khi đang khóa cửa, người đàn ông phòng bước ra, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần đùi, híp mắt dựa vào cửa: "Em ấy trả phòng."
"Tiền chạy đi không có hoàn lại," Đường Lâm nói thẳng.
"Hô! Cô đúng là thật thà!" Hắn ta cười tủm tỉm nhìn ga giường, đơ một nhịp, lát sau lại khôi phục vẻ tươi cười, "Đây là muốn tôi hoàn tiền dùm sao?"
"Tôi muốn tìm cô ta hoàn tiền, quầy dưới lầu bị cổ đạp chân móp một cái khe, sau khi tính toán bồi thường, số tiền cần hoàn cũng không ít.

"Đường Lâm liếc mắt nhìn hắn, giọng nói đều đều.
Tính tình này còn khá dại!" Hắn cười nhạo một tiếng, không biết là đang nói về Đường Lâm hay cô gái đã rời đi.
Đường Lâm mặc kệ hắn mà xách rổ đi xuống tầng, cô không thích người đàn ông đó cho lắm, cô luôn cảm thấy hắn có chút thô lỗ.

Lúc xuống cô để ý bà cụ đang ngồi sau quầy, trên tay cầm một tờ giấy, Đường Lâm ngó sang thì phát hiện trên đó là một bức họa vẽ bà.
"Đây là?"
"Đó là chàng trai sống trên tầng ba nhà mình, nghe không được, con phát hiện cậu ấy vẽ tranh cho người ta ở bên kia đường.

Chỉ có mười tệ một bức, vì vậy con đã đề nghị ảnh vẽ." Bà cụ cầm bức tranh trầm trồ, không tránh khỏi có chút thương hại trong giọng điệu," Nhìn rất đáng thương, không thể nghe không thể nói, chỉ biết vẽ tranh, này vẽ cho người ta chân dung một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu tiền!"
"Sao có thể!" Đường Lâm dở khóc dở cười, "Mẹ có biết khi mới đến anh ấy có bao nhiêu tiền mặt trong ví không? Một vạn đấy."
"Này? Ai lại mang theo nhiều tiền mặt như vậy?" Bà cụ sửng sốt.
"Anh ấy!" Đường Lâm cười hì hì, "Buổi tối mẹ nấu canh cá trích được không? Ta đã lâu không ăn canh của mẹ, tự hỏi."
"Muốn ăn thì tự học đi," bà lão nhìn thoáng qua nói: "Tao thấy mày lười từ lúc trở về."
"Hơ hơ, không có mẹ sao đâu!" Đường Lâm cười tủm tỉm, móc tiền trong túi ra, cất hai trăm vào ngăn tủ,và lấy năm mươi ra cửa.

"Con đi mua cá trích, mẹ muốn ăn trái cây không? Con mua cho mẹ một ít?"
"Là chính mày thèm ăn mà! Mày đi không?"
"Lão bà anh minh!" Đường Lâm sau khi rời khỏi đây lại tiến vào thăm dò, "Hôm nay ăn không hết, để dành cho ngày mai! Ngày mai đi rồi lại ăn" Bà cụ trừng mắt với cô, muốn nói gì đó nhưng cô chỉ đơn giản là đóng cửa kính lại rồi bỏ đi..


Bình luận

Truyện đang đọc