GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ

Hứa Nhã Nhã ủy khuất khóc ầm ĩ không ngừng, Triệu Cảnh Hàn nói không được chỉ có thể bá đạo hôn xuống, hôn một hồi lâu cuối cùng cũng đem người trong ngực mềm nhũn, lê hoa đái vũ theo anh xuống lầu ngồi lên xe.

“Anh thậm chí có người khác, còn cùng cô ta có con, anh căn bản không yêu em!” Hứa Nhã Nhã nghẹn ngào lên án.

Triệu Cảnh Hàn đau lòng ôm cô vào lòng giải thích, “Không có người khác, anh chỉ có em, việc kia chỉ là ngoài ý muốn, chung quy cô ấy cũng đang mang thai đứa con của anh, anh không có khả năng mặc kệ cô ấy có phải hay không.”

“Nhã Nhã, anh biết em thiện lương nhất, nhất định có thể hiểu cho anh?” Triệu Cảnh Hàn nâng khuôn mặt mềm mại của cô gái trong lòng, ánh mắt chờ mong hỏi.

Hứa Nhã Nhã khóc thút thít dừng lại một chút, nước mắt lăn dài trêи má, không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể hỏi, “Vậy còn em? Anh đã có bọn họ, hiện tại đặt em ở chỗ nào?”

“Đồ ngốc, em đương nhiên chính là người phụ nữ anh yêu nhất.” Triệu Cảnh Hàn sủng nịch cười nói.

Hứa Nhã Nhã cúi đầu, lông mi run nhẹ khẩn cầu nói, “A Cảnh, không có bọn họ được không, anh không cần quan tâm cô ta nữa được không?”

Triệu Cảnh Hàn lắc đầu, không thể đáp ứng, “Đó là con đầu lòng của anh, làm sao anh có thể không quản.” Chuyện này không thể thương lượng.

Hứa Nhã Nhã nhìn ra, đôi mắt ầng ậc nước phủ một lớp sương mù, không thấy rõ biểu cảm sâu bên trong.

“Chỉ là bởi vì đứa bé thôi sao?” Cô nín khóc nhẹ giọng hỏi.

Triệu Cảnh Hàn lau nước mắt cho cô, nghe câu này xong gật đầu, “Đương nhiên, con cháu Triệu gia đơn bạc, đứa con này vô cùng quan trọng. Hơn nữa, đó là con trai cả của anh.”

Con đầu lòng, đối với người đàn ông mà nói, luôn nắm giữ vai trò đặc biệt, cảm giác với những đứa con khác cũng không giống như vậy.

Huống chi, hiện tại anh cũng không có đứa con nào khác, bây giờ chỉ có nó, làm sao có khả năng không xem nó như bảo bối được.

Hứa Nhã Nhã nghe ý tứ của anh, cúi đầu an tĩnh một lát, cho nên Triệu Cảnh Hàn nghĩ đã dỗ được người, quả nhiên cô ấy rộng lượng sẽ không so đo với mẹ con Kiều Nhan thì Hứa Nhã Nhã đột nhiên nói ra một bí mật động trời.

“A cảnh, có chuyện em còn chưa nói cho anh biết, chúng ta có một đứa trẻ, cục cưng mới chính là đứa con đầu lòng của anh.”

“Em nói cái gì? !”



Năm đó Hứa Nhã Nhã tự biết bản thân không xứng với Triệu Cảnh Hàn, vì thế đồng ý với lão phu nhân xuất ngoại du học, chia tay cùng Triệu Cảnh Hàn, kỳ vọng tương lai tốt hơn, cũng không bị người khác chà đạp.

Nhưng cô cũng biết thời thế thay đổi, lo lắng trong lúc cô xuất ngoại, đối phương sẽ quên mình, cho nên trước khi đi, cô hẹn người đi ra dâng hiến chính bản thân.

Nhiều lần triền miên sau đó xuất ngoại chia tay, khiến mối tình thanh xuân khắc cốt ghi tâm vạch xuống một ô cửa tạm dừng, chờ cô trở về lại mở ra.

Trời không phụ lòng người, Hứa Nhã Nhã ra nước ngoài thuận lợi mang thai sinh con, là cô muốn ràng buộc Triệu Cảnh Hàn.

Xuất ngoại đào tạo ba năm, năm đó cô chỉ là cô gái đơn thuần lương thiện muốn trở thành mỹ nhân công sở, lúc trước trải qua khoảnh khắc thiêng liêng sinh nở, đứa bé bây giờ cũng được hai tuổi, là bảo bối thông minh hoạt bát thiên tài.

Vốn dựa theo tính toán của Hứa Nhã Nhã, cô về nước sẽ cùng Triệu Cảnh Hàn bén duyên, đợi đến lúc đó hai người nước chảy thành sông, yêu không thể xa rời sẽ để cha con nhận mặt, về sau người một nhà sẽ cùng chung sống hạnh phúc bên nhau.

Hơn nữa, Hứa Nhã Nhã trở về nước lần này vẫn còn nhớ thù oán ba năm trước, vốn chuẩn bị kiêu ngạo để Triệu Cảnh Hàn theo đuổi cô thêm một lần nữa, khiến anh ta nếm mùi vị đau khổ, không thì đừng có mơ tưởng đến chuyện tái hợp như lúc ban đầu.

Còn có năm đó lão phu nhân dùng quyền thế khiến cô nhục nhã, cũng không nhận sai xin lỗi, cô chắc chắn sẽ không tiến vào cửa Triệu gia, tình nguyện cùng Triệu Cảnh hàn xây dựng tổ ấm nhỏ chờ đợi.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, muốn gương vỡ lại lành giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, từ ban đầu đã còn không giống như trong kế hoạch.

*Trình Giảo Kim: kỳ đà cản mũi

Bởi vì Kiều Nhan, Hứa Nhã Nhã sự nghiệp gặp rắc rối, không ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin, người được nhận ôn nhu chăm sóc vốn dĩ chỉ có chính cô, cảm giác vô cùng ủy khuất.

Hiện tại hay bởi vì đứa con trong bụng Kiều Nhan, Hứa Nhã Nhã không thể không đưa ra át chủ bài lớn nhất, trước tiên đem chuyện con trai bảo bối lộ ra.

Có lẽ, sai lầm lớn nhất của cô là không nghĩ đến Triệu Cảnh Hàn coi trọng con cái như vậy, nếu không cô đã không cần lãng phí nhiều thời gian cùng sức lực đến vậy, cũng không để Kiều Nhan có cơ hội chen vào cuộc sống của cô.

Hứa Nhã Nhã ánh mắt chợt lóe tuôn ra vài giọt nước mắt, kể ra chuyện cô vất vả sinh con nuôi dưỡng ở nước ngoài khổ cực thế nào, khiến người đàn ông đối diện đau lòng không thôi.

Triệu Cảnh Hàn thật không nghĩ tới mình còn có một đứa con khác, lại là người trong lòng sinh con cho mình, vì thế đau lòng không ít!

Anh nghe xong tâm đều nát, nhìn mối tình đầu kiên cường chảy nước mắt, anh tiếc hận không thể đem tất cả mọi thứ cho cô.

“Nhã Nhã đừng khóc, đều là lỗi của anh, anh không biết năm đó là bà nội tìm đến em, thì ra là bà chia rẽ chúng ta.”

“Cục cưng ở đâu, chúng ta mau đến gặp nó một nhà đoàn tụ.”

Triệu Cảnh Hàn ôm người trong lòng mắt chứa đầy lệ, nhanh chóng muốn gặp mặt đứa con của mình, bọn họ một nhà viên mãn.

“Xì, anh gấp cái gì, cục cưng ở nước Mỹ có bạn tốt của em chăm sóc, chỉ là. . . Chúng ta bây giờ định làm thế nào, cho nó trở về làm gì, làm con trai của anh sao?” Hứa Nhã Nhã lại cười lại ai oán hẵng giọng.

Triệu Cảnh Hàn vui sướиɠ ngẩn ra, hơi há mồm, đối với người có danh phận bạn tốt kia cũng không đưa ra ý kiến.

“Em đã nói, nó là con trai lớn của anh, anh bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi nó.”

Hứa Nhã Nhã lông mi nhẹ rung, cuối cùng cắn môi gật gật đầu, cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại.

Một ngày sau, sân bay quốc tế Kinh Thị.

Triệu Cảnh Hàn cùng Hứa Nhã Nhã cùng nhau xuất hiện tại cửa tiếp đón, nhón chân trông ngóng như đang mong đợi ai đó, thẳng đến lúc hai thân ảnh một lớn một nhỏ từ bên trong đi ra, Hứa Nhã Nhã vui sướиɠ hô to một tiếng chạy lên nghênh đón.

“Cục cưng, mẹ nhớ con muốn chết .”

“Mẹ, cục cưng cũng nhớ mẹ, Kỳ thúc thúc cũng rất nhớ mẹ nha.”

Hứa Nhã Nhã cùng một đứa bé ôm nhau, vừa khóc vừa cười ôm hôn, giống như sinh ly từ biệt gặp lại.

Triệu Cảnh Hàn đi sát theo sau, nhìn đến đứa bé khả ái dễ thương, ánh mắt đột nhiên nóng bỏng.

Đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu, dường như lớn hơn hai tuổi một chút, tinh quái nhìn rất thông minh, quan trọng nhất chính là đứa con này giống anh như từ khuôn mẫu đúc ra.

“Con trai, ta chính là ba con!”

Triệu Cảnh Hàn kϊƈɦ động, nhịn không được đi lên muốn ôm lấy hai mẹ con, lại bị người kia ngăn cản, chính là người đàn ông đưa Hứa Bảo Bảo về nước.

Đối phương toàn thân tây trang màu trắng nhàn nhã, tư thái ưu việt, ngũ quan tuấn lãng, cùng Triệu Cảnh Hàn có thể đem ra so sánh với nhau, đặc biệt anh ta còn có một đôi mắt lam sâu sắc như biển rộng.

Chỉ cần nhìn qua đã biết, người này cũng không phải tầm thường, không phú thì quý.

“Anh chính là người đã chăm sóc chiếu cốmẹ con Nhã Nhã? Cảm tạ, về sau nhất định tôi sẽ báo đáp.”

Triệu Cảnh Hàn cảm giác được một loại uy hϊế͙p͙, tạm thời không để ý tới anh ta, chỉ là chào hỏi rồi cha con nhận mặt, nhưng đối phương rõ ràng không dễ dàng cho anh đạt được mục đích.

“Kỳ Minh Thành, nghe danh đã lâu tổng giám đốc Hàn Nhã.” Kỳ Minh Thành ngăn lại người không buông, nho nhã vươn tay nói.

Triệu Cảnh Hàn vội vàng dừng bước, bị ngăn cản nên không vui, bắt đầu nhìn thẳng người đàn ông cao lớn trước mặt.

“Kỳ Minh Thành? Giám đốc khách sạn Charles?”

“Chỉ là giám đốc bình thường mà thôi, không so được với Triệu tổng sáng tạo quyết đoán của Hàn Nhã.” Kỳ Minh Thành bộ dáng khiêm tốn, lời nói lại mang theo hàm ý châm chọc.

Triệu Cảnh Hàn biểu cảm thận trọng, nhíu mày, nhìn qua lại Kỳ Minh Thành cùng hai mẹ con Hứa Nhã Nhã.

“Nhã Nhã ở nước ngoài vừa phải học tập lại chăm con, thật quá khổ cực, tôi vô cùng thưởng thức ý chí vươn lên của cô ấy, cho nên có chút giúp đỡ.” Kỳ Minh Thành tươi cười ôn hòa.

Hứa Nhã Nhã và con trai âu yếm xong nghe được lời nói của Kỳ Minh Thành, lập tức tiếp lời nói, “Đúng vậy, lúc trước em vừa ra nước ngoài sinh hoạt không quen, nếu không phải gặp được A Kỳ nói không chừng anh cũng không còn thấy em cùng con trai nữa.”

Lúc này, Hứa Bảo Bảo nhìn thấy Triệu Cảnh Hàn, không cần người khác giới thiệu cậu bé cũng nhận ra đó chính là ba mình, nhất thời vui vẻ nhào tới.

“Ba, người chính là ba của con!”

Triệu Cảnh Hàn bắt được con trai, cảm giác vui sướиɠ khi được làm ba chảy dọc toàn thân, cao hứng lập tức đồng ý.

Hứa Nhã Nhã thấy vậy che miệng khóc, trong mắt lại hiện ra giọt nước mắt vui sướиɠ, Kỳ Minh Thành thuận thế ôm chặt bờ vai cô an ủi.

Triệu Cảnh Hàn tay ôm con trai thấy một màn như vậy nhất thời sửng sốt.

Sau khi cha con nhận nhau, mấy người lên xe trực tiếp đi tới một nhà hàng, đó là dự định trước đó Triệu Cảnh Hàn, cùng bọn họ đón gió tẩy trần liên hoan một bữa.

*Đón gió tẩy trần: Bữa tiệc liên hoan người thân hoặc bạn bè từ xa trở về.

Cả bữa cơm, Triệu Cảnh Hàn hoàn toàn chứng kiến sự thông minh lanh lợi của Hứa Bảo Bảo, ôm con trai yêu thích không ngừng.

Người vợ ôn nhu mĩ lệ, con trai thông minh hoạt bát, Triệu Cảnh Hàn tâm tình phấn khởi, cảm thấy đây chính là cuộc sống anh mong muốn, cuộc sống này anh chính là người chiến thắng.

Chỉ có vài người nhìn có chút chướng mắt, hơn nữa muốn không có cảm giác gì cũng không được.

“Nhã Nhã, miệng em có dính tương, để anh lau cho em.” Kỳ Minh Thành cầm khăn ăn ngồi đối diện lau miệng cho Hứa Nhã Nhã, tươi cười ôn nhu, bộ dáng thân mật.

Hứa Nhã Nhã như sớm đã thành thói quen, đưa đôi môi đỏ mọng cho anh lau qua, sau đó gương mặt xinh đẹp giận dỗi một chút.

Động tác nhỏ như vậy, bữa cơm này hai người đã lặp lại nhiều lần, biểu hiện không giống bạn tốt bình thường, mà để lộ ra một chút mập mờ quen thuộc.

Triệu Cảnh Hàn bị Hứa Bảo Bảo quấn thân, trong lúc vô ý nhìn thấy vài lần, cảm giác nguy cơ càng thêm nặng.

Sau vài ngày, mỗi khi cả nhà bọn họ liên hoan ăn uống, luôn luôn không thể thiếu một cái bóng đèn vô cùng lớn, cự tuyệt cũng không được, bởi vì hai mẹ con Hứa Nhã Nhã rất coi trọng hắn.

Kỳ Minh Thành tồn tại hoàn toàn kϊƈɦ thích cảm giác của Triệu Cảnh Hàn, rốt cuộc trong một bữa tối thật vất vả mới có hai người, anh đưa ra nhẫn kim cương cầu hôn Hứa Nhã Nhã.

Hứa Nhã Nhã chảy nước mắt đồng ý.

Từ năm cô chia tay, đây luôn là kết quả cô mong muốn, rốt cuộc cô cũng đợi được đến ngày này.

Có Kỳ Minh Thành ở một bên như hổ rình mồi, Triệu Cảnh Hàn cảm giác nguy hiểm mười phần, chỉ muốn đem người trong lòng cùng cục cưng cho danh phận.

Sau khi cầu hôn thành công, anh liền không kềm chế được chạy tới tập đoàn Thịnh Hải tìm ba mình.

Có cục cưng thiên thài, bên phía bà nội thuyết phục cũng không khó, nhưng nếu muốn để hai mẹ con Hứa Nhã Nhã thuận lợi vào cửa Triệu gia, ít nhất cũng phải qua được cửa ải này.

Được thư ký Lý tiếp đón, Triệu Cảnh Hàn rất nhanh liền tiến lên văn phòng cao nhất, vừa nhìn thấy đã kϊƈɦ động nói ra chuyện lớn.

“Ba, con muốn kết hôn, ba lập tức sẽ có cháu!”

Ken két một tiếng, người đàn ông ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc bẻ gãy cái bút trong tay, thuận tiện để trêи văn kiện một vết kéo thật sâu.

Giấy bút bị hủy.

Triệu Quân Khiêm ngẩng đầu, ném hai mảnh bút trong tay xuống tạo thành hình chữ thập, mắt phượng lạnh lẽo nhìn đến đứa con đang vui vẻ trước mặt, mở miệng phun ra từng chữ, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.

“Mày lặp lại lần nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc