GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ

“Triệu phu nhân, chẳng lẽ bây giờ em không nên hôn chồng em một nụ hôn ngọt ngào hay sao??”

Triệu Quân Khiêm mang theo một tia trêu chọc ý tứ hàm xúc nói xong câu đó, làm dịu đi không khí trầm mặc giữa hai người.

Dứt lời, anh đưa thân mình tiến lên, ôm người kéo sang chỗ ngồi trong góc có vách ngăn trêи xe, cúi đầu giống như muốn đích thân đi lên, tiếp tục công việc dang dở ở trong bệnh viện.

“Khoan đã!” Kiều Nhan cuối cùng từ trạng thái mê man lấy lại tinh thần, kịp thời thò tay đem người ngăn trở, không để đối phương chiếm tiện nghi, đồng thời cảnh giác nhìn về phía anh.

Đôi mắt Triệu Quân Khiêm đen xuống, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng trước mắt, cơ thể lại đoan chính ngồi trở lại vị trí của mình, bộ dáng lão đại nghiêm túc cẩn trọng.

Kiều Nhan cũng không tin tưởng người này bây giờ còn là Triệu tiên sinh nghiêm túc đáng tin cậy, trải qua những chuyện vừa rồi, anh đã không còn kiêng nể đùa giỡn lưu manh với cô.

Mà trước đó, anh như sấm rền gió cuốn kéo cô đi lĩnh chứng!

“Anh nghiêm túc?” Kiều Nhan mím môi nghiêm túc hỏi.

Câu nói vừa ra, ánh mắt của cô đã chăm chú nhìn biểu cảm của đối phương, không muốn bỏ qua một chút thay đổi nào.

Triệu Quân Khiêm nhướn mi, mục đích thành công mặt mày mỉm cười, dưới ánh nắng trạng rỡ phấn khởi làm chói mắt người nhìn.

“Đương nhiên, như vậy không tốt sao? Em là người của tôi, còn mang thai đứa con của chúng ta, lĩnh chứng khiến quan hệ của chúng ta hợp pháp hóa, thuận tiện cho con một gia đình hoàn chỉnh không phải là chuyện đương nhiên sao.”

“Vừa rồi ký tên đóng dấu cũng không thấy em đưa ra ý kiến phản đối, hiện tại không cho phép em hối hận.”

Triệu Quân Khiêm híp đôi mắt phượng giải thích một chút, cuối cùng dưới thái độ nghiêm túc của Kiều Nhan, anh tỏ vẻ cũng không ép buộc, lĩnh chứng chính là kết quả của hai người tự nguyện ký tên.

Kiều Nhan cúi đầu tránh đi ánh mắt thâm thúy của anh, âm thầm thở dài.

Tùy tiện cùng anh đi lĩnh chứng, đây quả thật không giống như việc cô có thể làm, chẳng qua lúc ấy cô chỉ đang cảm thấy mất mát, đột nhiên người khác kéo tới kéo lui đi đăng ký kết hôn, tâm tình lúc đó thật khó có thể hình hung.

Khoảng khắc đó, cô thừa nhận chính mình rất vui mừng, căn bản là khó có thể tin, không tin đại tổng tài thật sự cứ như vậy kéo cô đi kết hôn.

Cho nên sau đó cô cũng phản kháng, cô muốn nhìn anh có thể làm đến bước đó hay không, có phải thật sự muốn cùng cô kết hôn không, một suy nghĩ khác lại nghĩ đến cuối cùng cô cũng kết hôn, con trai cô cũng có danh phận về sau sẽ không bị người khác chế nhạo là con hoang.

Thậm chí, cô còn suy nghĩ đến một chút lợi ích, nếu thật sự cùng Triệu Quân Khiêm kết hôn, anh cũng có thể cho hai mẹ con cô một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều.

Bị Triệu Quân Khiêm chặt chẽ kéo đi xử lý thủ tục, Kiều Nhan suy nghĩ rất nhiều, lý trí ích kỷ và nhát gan cùng mâu thuẫn một chỗ, khiến cô mơ hồ nhưng không hề phản kháng cuối cùng thuận theo ý của anh.

Đợi đến lúc đã phản ứng kịp, cô nhịn không được che mặt, không có mặt mũi đối diện với chính mình.

Khi đó không biết cô bị làm sao, như bị thợ săn hấp dẫn tiểu bạch thỏ, không hề phòng bị ngoan ngoãn nhảy vào cạm bẫy đã bố trí sẵn, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần sự việc cũng đã diễn ra xong xuôi.

“Khó chấp nhận như vậy? Em không muốn trở thành vợ tôi, không muốn cho con chúng ta gọi tôi là ba sao?” Triệu Quân Khiêm nhíu mày khó có thể lý giải hỏi.

Đều đã thành như vậy, Kiều Nhan có thể nói như thế nào, về sau dưới ánh mắt của anh cũng phải kiếm cơm ăn, lúc này nếu cô nói sai đắc tội đối phương, không biết có vướng phải gia quy gì hay không, nếu không đến lúc đó cô nên chạy vẫn phải chạy.

Kiều Nhan lắc đầu, quay đầu nhìn người chồng mới cưới bên cạnh, nhìn anh biểu tình nghi hoặc khó hiểu phảng phất giống như chàng trai trẻ vừa bước vào đời, thật không biết trước kia anh làm sao quen được bạn gái, làm sao chung đụng cùng với phụ nữ.

Nhìn một chút, suy nghĩ trong đầu đột nhiên bật thốt câu hỏi ra ngoài.

“Triệu Quân Khiêm, anh yêu tôi sao?”

Triệu Quân Khiêm không nghĩ cô sẽ hỏi vấn đề này, vẻ mặt kinh ngạc cẩn thận đưa mắt nhìn cô một chút.

Hai vị thư ký cùng trợ lý ngồi phía trước nghe được toàn bộ câu chuyện, không khỏi lặng lẽ kéo kín tấm rèm che, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn.

“Kiều Nhan, vậy em yêu tôi sao?” Ánh mắt sâu thẳm của Triệu Quân Khiêm nhìn chằm chằm Kiều Nhan, không đáp mà hỏi lại, giọng điệu khàn khàn dẫn dắt.

Kiều Nhan đợi câu trả lời khiến tâm tình bị kiềm hãm thấp thỏm, chậm rãi buông xuống mắt.

Hỏi cô yêu anh sao, hẳn là không yêu, chỉ là không khỏi cưỡng lại được mị hoặc của anh, có chút động tâm mà thôi.

Kiều Nhan cho là như vậy, cũng nghiêm túc nhìn đối phương trả lời, không pha tạp một chút hư tình giả ý.

“Anh là một người đàn ông ưu tú, mị lực vô cùng lớn, tôi thích anh không phải là chuyện không thể.” Kiều Nhan thừa nhận chính mình thích, nhưng tránh nặng tìm nhẹ chưa nói ra chữ kia.

Khuôn mặt Triệu Quân Khiêm giãn ra, nhìn về phía Kiều Nhan khuôn mặt ôn nhu hiện ra chút ý cười sung sướиɠ, hai tròng mắt lấp lánh vô số ánh sao.

Anh vươn tay lớn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ngón cái chậm rãi vuốt ve trấn an.

“Em nên biết, nếu không phải tôi để ý, căn bản sẽ không sẽ nguyện ý tốn tâm tư cùng tinh lực theo đuổi em, mà ban đầu hay hiện tại tôi vẫn đang theo đuổi em.”

Triệu Quân Khiêm cong môi cười, nhẹ nhàng nâng tay Kiều Nhan , cúi đầu đặt xuống một nụ hôn, con người tràn ngập ánh sao chăm chú nhìn cô.

“Triệu phu nhân, em nguyện ý chấp nhận Triệu tiên sinh là tôi theo đuổi em không?” Giọng đàn ông trầm thấp hỏi, giọng điệu trịnh trọng, thần sắc nghiêm túc.

Anh dùng hành động thực tế để nói cho cô biết, anh thật sự muốn cùng cô kết đôi vợ chồng, sinh cục cưng, muốn cùng cô kết hôn, muốn cô.

Kiều Nhan ngẩn ra tại chỗ, được một người đàn ông ưu tú như anh ngắm nhìn, gương mặt không khống chế được đỏ ửng, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cô mở to mắt, hốc mắt có chút lệ nóng rơi xuống, bàn tay anh vẫn nắm chặt không có ý định buông tay, giống như câu nói trước đó của anh vậy, không cho cô đổi ý.

“Đã lĩnh chứng, tôi còn có thể không chấp nhận sao, anh, anh buông ra, tôi đáp ứng anh là được.”

*Từ đây mình sẽ đổi xưng hô của KN, còn TQK do anh lớn tuổi hơn KN với cả đang theo đuổi nên mình chưa đổi nhé.

Sau khi cô nói ra câu kia liền cảm nhận được lực tay của anh tăng lên một chút, chứng tỏ đối với câu trả lời của cô, anh cũng vẫn khẩn trương một chút, cô nhịn không được bắt đầu có chút vui vẻ trong lòng bất tri bất giác thoải mái hơn.

Triệu Quân Khiêm nhận được câu trả lời hài lòng, thuận tay vuốt nhẹ ăn thêm đậu hũ mới chịu buông, sau đó mới phát hiện bàn tay nhỏ đã bị anh nắm đến đỏ ửng.

“Tôi thật không cố ý.” Anh đối với chuyện này có chút không biết làm thế nào, nghĩ ngợi giải thích cho mình một chút.

Kiều Nhan cẩn thận liếc mắt bộ dáng hiện tại của anh, không khỏi lộ ra ý cười nhạt nhạt, lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Cô đã sớm phát hiện, trong lúc mang thai làn da của cô thay đổi hơi mỏng, chỉ cần siết nhẹ một chút cũng đã để lại dấu vết, càng miễn bàn đến chuyện anh dùng sức nắm chặt tay cô.

Kỳ thật không có chuyện gì, chỉ cần xoa nhẹ một chút là được.

Kiều Nhan giải thích khiến anh không cần lo lắng, nhưng người đàn ông này vẫn vì thế mà có chút ảo não buồn bã, nhất quyết nắm tay cô qua giúp cô xoa bóp.

Lần này anh thật không dám dùng nhiều lực, tay lớn nắm lấy tay nhỏ mềm nhẹ chậm rãi xoa nắn, giúp cô lưu thông máu, đồng thời cũng thỏa mãn tâm tư của chính mình, ánh mắt nhìn Kiều Nhan càng thêm thâm trầm.

Không khí phía sau nhất thời yên tĩnh trở lại, không khí ấm áp tản ra, càng ngày càng lớn, càng thân mật.

Kiều Nhan nhìn anh nghiêm túc cúi đầu xoa bóp, nhìn theo ánh mắt cùng thái độ của anh cô biết anh thực sự để ý.

Vào giờ khắc này, không cần anh nói thêm cái gì, cô đã biết tâm ý của anh, so bất cứ lời ngon tiếng ngọt càng có thể khiến phụ nữ động tâm.

Nhân cơ hội này, Kiều Nhan há miệng do dự, cuối cùng hỏi ra vấn đề thắc mắc ở bệnh viện.

“Cái đó, em có thể hỏi thân thể của anh làm sao không? Vì sao lần đó anh nói không thể khiến em mang thai?” Cô hỏi xong lẳng lặng nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

Không phải anh nói muốn thẳng thắn với nhau hay sao, nếu đã là vợ chồng, vậy thì không thể giữ lại khó chịu, có vấn đề sẽ phải nói ra giải quyết.

Động tác của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô một chút, sau đó vừa tiếp tục vừa nói ra lý do.

Năm anh mười sáu tuổi, bởi vì bể nước trong nhà có cá chết, anh bị người khác bố trí nhảy vào dính phải chất độc khiến tỷ lệ có con cực kỳ thấp, nếu không phải ngoài ý muốn cơ bản sẽ không có khả năng có con.

Trải qua sự kiện lần đó, hơn nữa còn có biến cố gia đình, đối với một thiếu niên vừa mới trưởng thành quả là một đả kϊƈɦ quá lớn, chàng trai non nớt sáng sủa bắt đầu nhanh chóng lớn lên, không chỉ tiếp nhận cục diện rối rắm của gia tộc, còn đem nó phát triển lớn mạnh.

Chỉ là tính tình càng ngày càng thâm trầm, cuối cùng thay đổi hoàn toàn thành bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng, giống như một bộ máy chỉ biết làm việc.

“Tôi vốn tưởng rằng đời này sẽ không thể có con, em tới thật đúng lúc, đúng thời điểm gặp đúng người, xem như ông trờ đối xử với tôi không tệ.” Triệu Quân Khiêm kéo bàn tay mềm mại đưa lên hôn một cái, lời âu yếm nói ra không chút ngượng ngùng.

Kiều Nhan yên lặng lắng nghe, chờ anh nói xong âm thầm rơi vào trầm tư, không để ý tới chuyện cô bị anh chiếm tiện nghi.

Anh giải thích, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ nói qua một chút, bí mật trong gia tộc thì nhẹ nhàng lướt qua, không để lộ chi tiết.

Kiều Nhan trầm mặc nhìn anh cười cười, anh nguyện ý giả thích với cô, bí mật không quan trọng, quan trọng là thái độ.

Về phần bí mật trong gia tộc, hiện tại cô đã là vợ anh, sớm muộn gì cũng sẽ biết, hiện tại anh chưa nói cho cô, có lẽ vẫn chưa đến thời điểm thích hợp.

“Anh không thể có con, vậy Triệu Cảnh Hàn…” Kiều Nhan hỏi ra vấn đề cuối cùng.

Tên tra nam đầu heo kia, từ đâu mà có, mọi người cũng đã thừa nhận anh ta làm người thừa kế, càng không có khả năng nhận nuôi hoặc nhận làm con thừa tự, Triệu gia không phải rất coi trọng huyết mạch hay sao.

Triệu Quân Khiêm nghe cô nhắc tới Triệu Cảnh Hàn, phản ứng lớn một chút, mạnh mẽ ngẩng đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, đôi mắt trầm xuống đen như mực, thật khiến người khác hoảng sợ.

“Sao vậy?” Kiều Nhan giật mình, tóc gáy nhịn không được đều dựng hết cả lên.

Triệu Quân Khiêm xoa mặt cô chậm rãi vuốt ve, cúi người tiến gần lại, mắt đối mắt mũi đối mũi, hơi thở nóng rực trầm giọng dặn dò, “Tôi không thích em gọi tên bạn trai cũ.”

“Tiểu tử kia chỉ là đứa con trêи danh nghĩa, mà đây…” Bàn tay to lớn xoa xoa phía bụng Kiều Nhan, từ từ nhìn lên, “Đây mới là con tôi, con của chúng ta.”

Kiều Nhan nhịn không được biểu cảm mềm mại, cảm giác bị người đàn ông gỡ bỏ bộ dáng nghiêm túc trêu chọc thật khó cưỡng lại được.

Không khí trong xe vừa nóng lên cũng đúng lúc xe dừng lại, bọn họ đã về tới trang viên.

Triệu Quân Khiêm vẫn không rút tay về, chân dài sải bước xuống xe xoay người ôm Kiều Nhan đi ra.

“Là vợ chồng hợp pháp, đêm nay chúng ta hẳn nên có một đêm tuyệt vời, yên tâm, tôi sẽ không để cho em thất vọng .” Khóe miệng người đàn ông có chút nhếch lên khó thấy.

Kiều Nhan “…”

——-

Mình định đổi các xưng hô nhưng hai người này vẫn còn mập mờ ngượng ngùng, nên lại thôi. Kiểu đang theo đuổi á.

Bình luận

Truyện đang đọc