GẢ CHO NHIẾP CHÍNH VƯƠNG



Dư Khánh bị âm thanh kia dọa sợ, nhớ tới lần trước y bị ngã đau lưng nhất thời khẩn trương không thôi, vội ngồi xổm xuống dìu Tiết Vân Chu, cẩn thận tránh thắt lưng y, hỏi: "Vương phi, ngài không sao chứ? Ngài té có đau ở đâu không?"
Tiết Vân Chu đã ngây ngốc không biết trời trăng mấy đất gì nữa, hoàn toàn không nghe được giọng của hắn, chỉ ngốc lăng mặc kệ Dư Khánh đỡ ngồi lại mép giường, hơn nửa ngày mới mở miệng: "Thật sao?"
Thanh âm cực nhẹ, hai chữ ngắn ngủn không nghe ra ngữ khí, thần sắc mờ mịt.

Dư Khánh sờ gáy mới phản ứng lại y đang hỏi vấn đề gì, vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi.

Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy."
Tiết Vân Chu tự tát một cái vào má, miệng vẫn cười ngây ngô, tay kia vỗ mạnh xuống giường: "Là thiệt luôn nè!"
Dư Khánh có chút lo lắng nhìn y, té ra Vương phi để ý Vương gia như vậy, mới hôn một cái thôi mà đã phát ngốc thành dạng này rồi.

Mới thành thân chưa bao lâu mà....!Tình cảm đã đâm sau bén rễ nhanh vậy sao.

Dư Khánh tuy rằng vẫn luôn mong Tiết Vân Chu được sủng ái, nhưng đây chỉ là bản năng để sinh tồn chốn hậu viện.

Chưa nói đến chuyện tình cảm sẽ thế nào, chỉ có được sủng ái thì mới có cơ hội sống sót.

Hiện giờ nhìn vẻ mặt Tiết Vân Chu thế này có chút không hiểu lắm.

Cuối cùng chỉ có thể kết luận nguyên nhân là do "Vương phi thuộc kiểu người si tình", sau đó ở trong lòng yên lặng cảm thán.

Tiết Vân Chu bây giờ cảm xúc hỗn loạn, vừa mừng vừa sợ, sau khi ngồi ngốc ngốc một lúc mới hồi phục, đáy lòng chỉ còn lại vui vẻ, vui tới nỗi muốn cuộn chăn lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ to đùng: Nhị ca thích mình.


Tiết Vân Chu đột nhiên đứng lên, vẻ mặt xán lạn nghĩ: Nhị ca mất trí nhớ quả nhiên là chuyện tốt!
Nghĩ tới kiếp trước tình cảm ấp ủ nhiều năm như vậy mới có dũng khí bày tỏ, lúc đó hoàn toàn không dám ôm hi vọng gì, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sẽ bị xách về phạt úp mặt vào tường, nghĩ lại chỉ cảm thấy chua xót.

Bây giờ thì không giống, giờ mình và Nhị ca là phu phu danh chính ngôn thuận, hơn nữa Nhị ca còn bắt đầu thích mình rồi.

May mắn như vậy, nhất định phải đem danh phận này trở thành sự thật, đi tỏ tình thui.

Tiết Vân Chu kích động đến nỗi tay chân cũng run rẩy, vội hỏi Dư Khánh: "Vương gia giờ đang ở đâu?"
Dư Khánh nghĩ nghĩ: "Hẳn là ở ngoại thư phòng ạ." Sau đó sắc mặt lại đoan chính nói: "Đêm qua Vương phi ngủ say chắc là chưa biết chuyện bên ngoài, nghe nói Đột Lợi khởi binh muốn đánh tới kinh thành."
Tiết Vân Chu giật mình, lòng đầy kích động nháy mắt không còn, quay đầu nhìn hắn: "Muốn đánh tới kinh thành? Đánh tới đâu rồi?"
"Nghe Hà tổng quản nói đã vượt được Thanh Châu, đang hướng về kinh thành, còn rốt cuộc đánh tới đâu tiểu nhân không rõ ràng lắm." Dư Khánh nói xong lại "A" một tiếng: "Còn có người ở Tây Nam tự mình xưng vương, cũng đánh tới kinh thành luôn."
Dư Khánh tuy nói chuyện nghiêm trọng nhưng suy cho cùng thì hắn cũng ở kinh thành, hơn nữa còn có Hoàng đế và Nhiếp chính vương ở đây, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, bởi vậy cũng không khẩn trương là bao.

Tiết Vân Chu ngồi xuống lần nữa, cảm thấy đau đầu, nghĩ không ra tại sao đến đây rồi Nhị ca vẫn phải khổ cực gánh vác nhiều việc đến vậy.

Đời trước ở Đàm gia, anh cả không quan tâm gì cả, một lòng một dạ chỉ muốn nghiên cứu ở viện nghiên cứu, Nhị ca phải thay hắn gánh vác, còn phải đối phó với mẹ kế ba Đàm rước về và con riêng của bả.

Vất vả lắm mới thắng bọn họ, lại phải đối phó với mấy lão già cậy già lên mặt trong tập đoàn.

Chờ đến khi ngồi ổn định vị trí này, chưa kịp hưởng thụ cảm giác vui sướng của người thắng cuộc thì lại chả hiểu qq gì xuyên đến cổ đại này.

Hiện tại làm Nhiếp chính vương, nghe thì có vẻ oai đấy, nhưng có tiếng mà không có miếng, nơi nơi chốn chốn đều là bẫy rập âm mưu, không chỉ phải đối phó với thiếu niên Hoàng đế trong cung mà còn phải ứng phó với dân chúng tạo phản rồi cả ngoại tộc xâm lấn nữa, lúc này e là bận tối mặt tối mũi rồi.

Tiết Vân Chu cảm thấy đau lòng, đau lòng xong rồi lại thấy mất mát: Nhị ca đã bận muốn chết rồi, làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương.

Chẳng lẽ mình phải tiếp tục độc thân vậy à?
Tuy rằng y cảm thấy giờ này tỏ tình cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng chuyện này phải tích lũy dũng khí, chuẩn bị tinh thần, dù sao cũng phải trịnh trọng một chút mới được, hơn nữa cũng phải chọn đúng thời cơ, ngộ nhỡ đúng người sai thời điểm...!
Tiết Vân Chu trái lo phải nghĩ, đã não bổ ra câu chuyện Hạ Uyên đang ở thư phòng xem tình hình chiến sự, mình bị kích động chạy tới bày tỏ, đối phương chỉ qua loa gật đầu "Đã biết" một câu, sau đó tiếp tục bận rộn xem tiếp, nghĩ tới đã thấy thật là orz.

Dư Khánh nhìn nét mặt rối rắm của Tiết Vân Chu lại thấy kì cục: "Vương phi, ngài sao vậy?"
"Ừm...!không sao." Tiết Vân Chu lắc đầu, xoắn xuýt nửa ngày vẫn không kìm được vui vẻ trong lòng, lại nghĩ đến lời Dư Khánh nói tiếc xanh ruột, không được tự nhiên hỏi: "Hôm qua Vương gia....!E hèm...!Ừm, sao ta lại đánh Vương gia?"
Dư Khánh nói: "Nếu tiểu nhân không nghe nhầm, hẳn là Vương phi tưởng có muỗi..."
Tiết Vân Chu nghe xong tâm tình lại bay bay: nói vậy nghĩa là hôm qua ảnh-hôn-xuống-rồi.

Tiếc là mình không nhớ gì cả...!
Tiết Vân Chu kích động chỉ chỉ hai má: "Là bên này hay bên này?"
Dư Khánh khó hiểu gãi đầu: "Tất nhiên là hôn môi rồi..."
Tiết Vân Chu ngơ ngẩn, sau đó lại cười khúc khích, đỉnh đầu lại bốc hơi nước rồi: hoàn toàn không dám nghĩ nữa.

"Ta đi tìm Vương gia!" Tiết Vân Chu mới nghĩ nát óc rồi đấu tranh tâm lý nãy giờ đều quẳng ra sau đầu, không thể chờ đợi được nữa mà chạy thẳng tới ngoại thư phòng, tới nơi suýt nữa đâm vào Hà Lương Tài.

Hà Lương Tài "Á ui" một tiếng, vội đưa tay đỡ lấy y: "Vương phi, ngài chạy chậm chút, tuyệt đối dừng để bị ngã nữa, nếu không Vương gia lột da lão nô mất!"
Tiết Vân Chu nghe được mặt hơi nóng lên, cười hì hì hỏi: "Vương gia đâu?"

"Vương gia lại tiến cung rồi ạ." Hà Lương Tài lắc đầu, ông theo Vương gia nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy hắn siêng năng thế này.

Trong lòng chợt trống rỗng, Tiết Vân Chu gật đầu xoay người rời đi, đi được vài bước lại nghĩ tới lời của Dư Khánh, trong đầu lại tưởng tượng tình huống lúc đó, mất mát cùng với vui mừng đều không còn.

Mấy ngày tiếp theo Hạ Uyên vẫn bận việc chiến sự, thậm chí có lúc bận cả đêm, thỉnh thoảng vẫn đến thăm Tiết Vân Chu, thấy y đã ngủ lại về bận rộn tiếp.

Sau khi Tiết Vân Chu biết suýt nữa ngốc luôn, nhưng đời trước đã hình thành thói quen này, cũng không dám đi làm phiền hắn, chỉ có thể đêm nào cũng ở trong phòng chờ Hạ Uyên.

Đáng tiếc cổ đại không có trò gì giải trí vào ban đêm, cứ chờ vậy kết quả không chống đỡ được mà ngủ gục trên bàn.

Có khi cả đêm sẽ không đợi được, có khi tới rạng sáng bị Hạ Uyên nhẹ nhàng ôm lên giường.

Tiết Vân Chu rất muốn san sẻ cùng hắn nhưng chuyện chiến sự một là y không hiểu gì, hai là trước đây y rất lười, bài tập làm thì ít mà chơi thì nhiều, bây giờ căn bản là không hiểu biết thế giới này cho lắm.

Hiện tại lâm trận mới lo mài gươm không thể không hỏi vài chỗ y không biết, như vậy ngược lại kéo chân Hạ Uyên chứ không phải giúp hắn.

Nghĩ nghĩ lại nhìn về phía Hầu phủ, ở đó có chuyện của Tiết Trùng còn chưa giải quyết.

Y muốn xem phong huyết thư kia, chỉ là muốn dựa vào nó để lật đổ Tiết Trùng thì vẫn chưa đủ.

Nghĩ vậy liền đứng ngồi không yên, Tiết Vân Chu sai người chuẩn bị xe ngựa đến chỗ Khang thị.

Tuy là y nhiều lần muốn cải thiền phần nào điều kiện sống cho Khang thị, nhưng bà rất kiên trì, bảo rằng nơi này tuy hoan cảnh hơi kém nhưng hàng xóm láng giềng quen biết đã lâu, bà không muốn đổi chỗ ở.

Tiết Vân Chu không thể thay đổi ý định của bà, đành phải để bà tiếp tục ở đó.

Không ngờ lần này qua y còn gặp được cả Cố thị và Tiết Vân Thanh ở đó.

Hai người kia nhìn thấy Tiết Vân Chu định đứng dậy hành lễ thì bị Khang thị ngăn lại, cười nói: "Vân Thanh đi đứng không tiện, đều là người trong nhà cả, mấy cái nghi thức xã giao đó không cần làm đâu." Sau đó kéo Tiết Vân Chu ngồi xuống: "Vân Chu, còn còn nhớ bá mẫu và anh họ không?"
Tiết Vân Chu sửng sốt một chút, cười rộ lên: "Nhớ ạ."
Tiết Vân Thanh đang ngồi trên xe lăn, khóe miệng vẽ ra nụ cười lạnh lùng: "Vương phi khi ấy còn nhỏ, nhớ rõ cái gì?"
Tiết Vân Chu nghẹn lời.

Cố thị vội chuyển chủ đề: "Vương phi có biết Vương gia đối với việc kia có cách gì không?" Nói xong lại cảm thấy xấu hổ.

Tuy rằng mẫu thân y bị Tiết Trùng bỏ, chính y cũng bị gả đi, nhưng dù sao Tiết Trùng cũng là cha ruột y.

Tiết Vân Chu ngược lại không để ý lắm, nhìn sắc mặt tiều tụy của Cố thị trong lòng cũng đồng tình, nghĩ bản thân và bọn họ dù sao cũng đứng chung trên một chiếc thuyền, thái độ cũng thân thiết hơn: "Lần này ta đến cũng là vì việc này."
Cố thị ánh mắt sáng ngời.

"Phong huyết thư kia Vương gia đã tìm người xem xét, đúng thật là nét chữ của bá phụ, chỉ là dù sao đây cũng là lời nói từ một bên, Vương gia đã phái người điều tra vị thống lĩnh năm đó mai phục bá phụ rồi, nhưng bây giờ lại bận rộn việc chiến sự, sợ là chưa rảnh quan tâm đến được.

Lần này ta đến là muốn hỏi nương một chút, năm đó Hầu gia có từng làm việc ác nào nữa không?"
Khang thị định mở miệng, Cố thị đã lạnh mặt căm phẫn nói: "Hắn bỏ mẫu thân ngươi, đây là khởi đầu cho mưu ké của hắn."

Tiết Vân Chu theo bản năng ngồi thẳng người, trước đây y sợ bại lộ thân phận nên vẫn không hỏi thẳng Khang thị, giờ nghe Cố thị nhắc đến vội lấy lại tinh thần.

Năm đó Cố thị và Khang thị hẳn là ở chung khá tốt, hiện tại nhắc lại chuyện xưa vẫn thấy oan uổng thay Khang thị: "Thanh danh của mẫu thân ngươi đều bị hắn hủy hoại.

Hắn vì muốn lấy nữ nhi của Quý tướng quân mà tìm gã nam nhân quê mùa tới hãm hại nương ngươi, nói mẫu thân ngươi tư thông với người ngoài.

Nương ngươi tính tình nhu nhược, lại không biết làm cách nào chứng minh trong sạch, gian kế của hắn cứ vậy mà thành công.

Nương ngươi hết đường chối cãi, nhà mẹ đẻ cũng không quay về được, đành phải ở bên ngoài cơ cực sống qua ngày.

Vàng bạc châu báu kia nếu không phải bỏ vợ, hắn làm sao có được, sao có thể lấy được Quý thị, được Quý tướng quân hỗ trợ, lại làm sao có thể giết hại được bá phụ ngươi..." Nói tới đây hốc mắt nàng cũng đỏ lên.

Tiết Vân Chu nghe xong nắm chặt hai nắm đấm, trên mặt mây đen bao phủ, y chưa bao giờ cảm thấy hận Tiết Trùng như bây giờ, nghĩ tới ngay cả con ruột như y lão còn hãm hại, trong lòng liền căng thẳng hỏi Khang thị: "Mẫu thân, của hồi môn năm đó của người còn không?"
Khang thị ngẩn người gật gật: "Vẫn còn."
Tiết Vân Chu lại hỏi: "Mấy cửa hàng kinh doanh thế nào? Hiện là do ai quản lý?"
Khang thị kì quái nhìn y: "Là Lâm tiên sinh.

Lâm tiên sinh là do con đề cử, nói hắn rất có khả năng." Sau đó lại thở dài: "Chỉ là mấy năm nay mùa màng không tốt, thu nhập ghi trong sổ sách càng ngày càng ít đi."
Sắc mặt Tiết Vân Chu càng ngày càng đen.

Tiết Vân Thanh ở bên cạnh quan sát, cười mỉa mai: "Xem ra vị Lâm tiên sinh này có vấn đề nha."
Tiết Vân Chu lúc này cũng bất chấp sắc mặt nghi hoặc của Khang thị, cầm sổ sách của bà lên nhanh chóng lật xem, quả nhiên phát hiện vấn đề bên trong giống hệt trong sổ sách của mình, đều là bị Tiết Trùng hãm hại.

Đm! Lão già kia cần nhiều bạc như vậy làm gì?
Tiết Vân Chu tức giận quăng sổ sách đi, hai tay xoa xoa đầu vài cái, đột nhiên dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nói với Khang thị: "Nương, con trở về trước."
Khang thị vội vàng đứng dậy: "Nhanh vậy sao? Còn chưa ăn cơm nữa."
Tiết Vân Chu dìu Khang thị ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Nương, người đừng lo, con sẽ điều tra chuyện này." Hãm hại ta ta cũng có thể nhịn, dù sao thân thể này cũng không phải của y, nhưng nếu hãm hại Khang thị thì nhất định không thể nhịn nữa.

Ánh mắt Khang thị có chút ẩm ướt: "Cố hết sức là được rồi, giờ ta chỉ mong con có thể sống yên ổn qua ngày."
Tiết Vân Chu cười cười, tạm biệt Khang thị và mẹ con Cố thị, lập tức trở về Vương phủ.

Hà Lương Tài nhìn thấy y, từ xa đã đi tới đón, cười nói: "Vương phi, Vương gia đã trở lại, còn đang tìm ngài đó."
Hai mắt Tiết Vân Chu sáng lên, vội rảo bước đi đến cửa thư phòng, sau đó nhớ tới điều gì lại bước chậm lại.

Hai người đã vài ngày không gặp, nghĩ tới đó không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, hai tay chà xát trên đùi, tự động viên mình một chút mới đưa tay mở cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc