GẢ CHO NHIẾP CHÍNH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Ăn cơm tất niên xong Tiết Vân Chu tạm biệt mấy người Khang thị, theo Hạ Uyên trở về nghỉ ngơi.

Lúc này đã gần đến giờ Tý, trên núi gió lạnh thổi từng trận, Hạ Uyên sợ Tiết Vân Chu bị cảm lạnh, cởϊ áσ khoác của mình choàng lên cho cậu, lại ôm chặt người vào lòng cúi đầu hỏi: "Anh thấy vừa rồi em ăn rất vui vẻ, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Tiết Vân Chu xoay người ôm lại anh, ngẩng mặt cười tít mắt: "Hôm nay em thật sự rất vui!"

Hạ Uyên nhìn Tiết Vân Chu cười đến trong lòng rung động từng trận, nhịn không được cúi đầu mút nhẹ môi cậu một lúc mới buông ra, thấp giọng nói: "Anh cũng rất vui."

Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên chằm chằm, tựa như muốn nhìn xem lời này là thật hay giả từ trong ánh mắt của anh.

Đời trước Tiết Vân Chu được Đàm gia nhận nuôi, ba Đàm bị bệnh qua đời rất sớm, vì vậy từ khi cậu bắt đầu có ký ức thì sinh hoạt đã tràn ngập bóng dáng của anh hai. Cũng từ lúc cậu bắt đầu có ký ức thì chưa một lần Tết đến nào anh hai lộ ra vẻ tươi cười, bởi vì trước khi qua đời ba Đàm luôn mang phụ nữ bên ngoài về, thậm chí còn mang cả con riêng về nhà.


Nếu như đứa con riêng đó tuổi còn nhỏ thì còn có thể giải thích rằng sau khi mẹ Đàm qua đời ba Đàm mới tìm người phụ nữ khác. Nhưng hắn lại chỉ nhỏ hơn anh hai năm sáu tuổi, lớn tuổi hơn một đứa con nuôi như cậu. Nói cách khác, lúc anh hai còn rất nhỏ ba Đàm đã nɠɵạı ŧìиɦ rồi.

Tiểu tam và con riêng nghênh ngang bước vào cửa lúc cả nhà họ Đàm đang đón giao thừa ăn cơm đoàn viên, không chỉ thế ba Đàm còn cho con riêng nhận tổ quy tông. Chuyện này giống như đâm một dao vào tim anh em hai người, từ đó về sau Tết năm nào không khí Đàm gia cũng nặng nề tối tăm. Cười nói vui vẻ là chuyện nhà người khác, còn ở Đàm gia anh em không gϊếŧ nhau đã xem như là tốt lắm rồi.

Cũng may là anh hai luôn quan tâm tới cậu, nếu không cậu không biết chính mình trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy sẽ cong vẹo thành cái gì nữa.


Hạ Uyên bình tĩnh đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiết Vân Chu, nhịn không được giơ tay sờ đầu cậu, giọng nói trầm thấp lộ ra dịu dàng: "Không lừa em, hôm nay anh thật sự rất vui."

Tiết Vân Chu không muốn nhắc về chuyện cũ nữa, chớp mắt vô tội nói: "Em không nhìn ra nha, anh có vui vẻ hay không thì vẻ mặt cũng chẳng thay đổi là bao."

Hạ Uyên nhìn cậu không nói lời nào.

Tiết Vân Chu cười hì hì: "Nào, học theo em nè, một hai ba, cà tím*!"

* Mình nghĩ đây là một cách để cười tươi ấy, giống như bên mình khi chụp ảnh, để bản thân cười tươi thì thợ chụp ảnh hay bảo "1, 2, 3 kim chi!" kiểu vậy.

Hạ Uyên: "..."

Tiết Vân Chu không từ bỏ ý định, kiễng chân ôm cổ hôn lên môi Hạ Uyên, cái hôn nào cũng rất vang: "Cười một cái đi mà! Moah! Một hai ba! Moah! Cà tím! Moahh!"


Nhìn Tiết Vân Chu đùa giỡn, tâm trạng của Hạ Uyên rất tốt. Đáy mắt hiện lên ý cười, nở nụ cười nhàn nhạt, một bàn tay vỗ vào mông của ai kia: "Bụng đã lớn rồi, đừng làm rộn."

Tiết Vân Chu cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười của Hạ Uyên trong đêm giao thừa, rất có cảm giác thành tựu, vui vẻ tới nỗi không khống chế được, hết hôn môi lại hôn cằm, hôn cằm xong lại hôn xuống cổ Hạ Uyên.

Hơi thở của Hạ Uyên dồn dập, đè lại không để Tiết Vân Chu lộn xộn nữa, cắn răng nói: "Em ngứa da rồi đúng không?"

Tiết Vân Chu chôn mặt vào hõm vai của anh cười khúc khích, nói không rõ ràng: "Muốn em dùng tay giúp anh không?"

Khóe mắt Hạ Uyên giật giật, nhịn không được lại vỗ vào mông cậu cái nữa: "Em có thể bảo đảm bản thân "không muốn" hay không?"

"Không thể!" Tiết Vân Chu trả lời chắc như đinh đóng cột. Muốn cậu giữ bình tĩnh khi nhìn dáng vẻ động tình của anh hai, trừ khi mặt trời mọc ở đằng Tây.
"Vậy thì đừng quậy nữa, em còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm đâu."

Lần trước lúc đại quân rời đi, bọn họ ở doanh trướng một đêm không nhịn được muốn thân thiết một chút, Tiết Vân Chu chỉ dùng tay nhưng hai người lại hơi mất khống chế. Giờ nhớ lại Hạ Uyên vẫn thấy sợ, cũng may là không có chuyện gì, nếu không nhất định anh sẽ hối hận chết mất.

Tiết Vân Chu cũng không dám lấy đứa nhỏ trong bụng và mạng của mình ra đùa giỡn, chỉ là ồn ào muốn làm nũng chút thôi, hiện giờ anh hai đã nói rồi cậu lập tức ngoan ngoãn nghe lời, cười hì hì: "Dạ!"

Hạ Uyên xoa đầu cậu cảm khái: "Nếu đời trước em cũng nghe lời anh như vậy thì tốt rồi."

Tiết Vân Chu rất vô tội: "Em có nghe lời mà, có lần nào anh dạy dỗ mà em không ngoan ngoãn nghe lời đâu."

Hạ Uyên không còn gì để nói: "Bằng mặt không bằng lòng cũng được gọi là ngoan ngoãn nghe lời?"
Tiết Vân Chu cười toe toét, nhìn trái nhìn phải đổi đề tài: "Chúng ta ngắm cảnh đêm giao thừa đi!"

Hạ Uyên nhìn theo tầm mắt của Tiết Vân Chu, tuy là đêm giao thừa không có trăng nhưng không khí ở cổ đại rất trong lành, sao trên trời dường như phóng to hơn, soi sáng tuyết đọng lại trên núi, thắp sáng cỏ cây xung quanh, không cần đốt đèn cũng có thể nhìn được rất xa. Tầm nhìn trên núi lại trống trải, chỉ cần liếc mắt một cái nhất định thấy được cảnh sắc đẹp tuyệt vời.

Hiếm khi được rảnh rỗi, Hạ Uyên bị Tiết Vân Chu gợi lên hứng thú, ngẩng đầu gọi Dư Khánh đi lấy thêm hai cái áo khoác và một cái đệm tới.

Đêm giao thừa Dư Khánh vẫn hết lòng làm tròn phận sự, từ đầu đến cuối vẫn đi theo phía sau cách hai người một khoảng xa. Lúc nãy không cẩn thận nghe thấy Tiết Vân Chu một câu "Moah" hai câu "Moah", hắn ngồi xổm ở góc tường cười đến đau bụng. Còn chưa cười xong đã nghe Hạ Uyên gọi nên vội vàng ôm bụng chạy đến.
Tiết Vân Chu nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Dư Khánh, chờ hắn lấy áo và đệm tới đây thì quan tâm hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ăn nhiều nên bụng không thoải mái à?"

Dư Khánh bị dọa sợ, liên tục xua tay: "Không có không có, không có ăn nhiều ạ, không có chỗ nào không thoải mái cả."

Dư Khánh luôn tuân thủ bổn phận, cũng biết Tiết Vân Chu đối xử với mình rất tốt. Nhưng Vương phủ đã tiêu tốn không ít tiền bạc cho cái Tết này, hắn không dám để lại ấn tượng bản thân lãng phí lương thực cho Tiết Vân Chu.

Tiết Vân Chu khó hiểu gật đầu: "À, không có gì thì tốt rồi."

Dư Khánh biết hai người cần không gian riêng tư để thân mật, vì vậy đưa áo xong nhanh chóng lui về phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định với họ.

Hạ Uyên nói: "Gã sai vặt này của em không tồi."

Tiết Vân Chu đắc ý: "Giữa một đám người trong của hồi môn em chọn được hắn đấy. Thế nào, mắt nhìn người của em rất tốt đúng không?"
Hạ Uyên mang Tiết Vân Chu lên đỉnh núi, vừa đi vừa nói: "Phải là anh dạy giỏi mới đúng."

Tiết Vân Chu cả kinh thiếu chút nữa ngã ngửa, shock không nói thành lời trừng Hạ Uyên: "Em không nghe lầm chứ? Anh hai, cuối cùng anh cũng biết giỡn rồi sao?"

Hạ Uyên: "..."

Chỗ ở của bọn họ cách đỉnh núi không xa, hai người đi không bao lâu đã tới nơi, tìm một chỗ tránh gió để ngồi xuống.

Tiết Vân Chu ngồi lên đệm được trải dưới đất, trên người thì bọc kín mít, vẻ mặt thỏa mãn: "Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất của em từ sau khi xuyên qua tới giờ."

Hạ Uyên thấp giọng ừm một tiếng, ôm cậu: "Đợi đến khi tới Thanh Châu sẽ còn tuyệt vời hơn."

Tiết Vân Chu ngẩng đầu nhìn trời đêm: "Hôm nay em mới phát hiện ra mấy ngôi sao trên trời vẫn giống như đời trước, anh nói xem chúng ta có còn ở trên Trái Đất không?"
"Chắc là có, mấy việc huyền huyễn như thế này không nên lấy ra để bàn luận."

"Được mà được mà, thảo luận một chút thôi!" Tiết Vân Chu hứng thú bừng bừng: "Anh nhìn chòm sao Orion* với bảy ngôi sao của chòm Bắc Đẩu** kìa, em chỉ nhìn ra được hai chòm sao này hiện rõ ràng nhất thôi. Không thể tin được thật sự có thế giới song song, sau khi trở về em nhất định phải viết một quyển tiểu thuyết mới được! Mặc dù trình độ ngữ văn của em chẳng ra sao cả..."

* Chòm sao Orion
** Chòm sao Bắc Đẩu

Hạ Uyên quay đầu nhìn cậu: "Trở về? Trở về đâu?"

"Trở về hiện đại đó!" Tiết Vân Chu trả lời rất đương nhiên, nói xong mới sửng sốt một chút, sau đó lại gãi cằm: "Giả sử có thể trở về."

Hạ Uyên nhịn không được cười: "Em muốn trở về đó à?"

"Ừ... Muốn, mà cũng không dám nghĩ." Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên: "Anh thì sao?"

"Cũng giống như em."
Tiết Vân Chu nhịn không được sáp lại gần hôn lên môi Hạ Uyên một cái: "Nếu ở đây không có anh thì chắc chắn ngày nào em cũng muốn trở về. Ở hiện đại tốt biết bao nhiêu, không có chiến tranh, không có nạn đói, có di động, có internet, quan trọng là em muốn trở về gặp anh."

Hạ Uyên nhìn Tiết Vân Chu một lát, ôm chặt hơn nữa, thấp giọng nói: "Thật ra đời trước anh có sai người xét nghiệm ADN của em."

"Hả?" Tiết Vân Chu mờ mịt.

Hạ Uyên hơi dừng lại, nói: "Năm đó tự nhiên trong nhà có thêm một đứa con riêng, anh bắt đầu nghi ngờ có phải em cũng là con riêng hay không?"

Tiết Vân Chu đột nhiên căng thẳng: "Sẽ, sẽ, sẽ không... không máu chó như vậy chứ? Không phải ba mẹ em là bạn tốt của ba mẹ anh à?"

"Ừ, kết quả kiểm tra chứng minh chúng ta không có quan hệ huyết thống."

Tiết Vân Chu thở ra một hơi, cả người mềm nhũn dựa vào vai Hạ Uyên: "Má! Đang yên đang lành lại nói tới cái này làm em sợ muốn chết."
Hạ Uyên vỗ lưng cậu thuận khí: "Đón năm mới đột nhiên nghĩ tới."

Tiết Vân Chu vừa thả lỏng lại cứng người, quay đầu trừng mắt: "Anh hai, không nhìn ra là anh cầm thú như vậy đó!"

Hạ Uyên không hiểu kiểu gì: "Hả?"

"Anh, anh, anh... Lúc anh làm xét nghiệm ADN em còn rất nhỏ á! Nhỏ như vậy đã bị anh nhớ thương! Tuy là em rất vui nhưng cũng không thể phủ nhận được bản chất cầm thú của anh!"

Hạ Uyên: "..."

Tiết Vân Chu vô cùng đau đớn: "Thật sự không ngờ người anh hai em luôn lấy làm tự hào lại cầm thú như vậy."

Hạ Uyên: "..."

"Á!"

"... Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là đơn thuần nghi ngờ thân phận của em thôi."

Tiết Vân Chu bỏ tay đang che trán xuống, vẻ mặt mất mát nhìn anh: "Thật vậy à?"

Hạ Uyên nháy mắt đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cũng không phải là biếи ŧɦái!"

Tiết Vân Chu dừng một chút, cọ mặt vào vai anh: "Thật tiếc quá, em không ngại anh biếи ŧɦái với em đâu."
Hạ Uyên: "..."

Tiết Vân Chu rất có kinh nghiệm tìm đường chết, nhìn sắc mặt Hạ Uyên lập tức thu hồi vẻ mặt ngả ngớn: "Ngắm phong cảnh, ngắm phong cảnh!"

Hạ Uyên không thừa hơi tranh cãi vô ích, nghiêng đầu cắn vành tai Tiết Vân Chu một cái.

Tiết Vân Chu vừa cười hì hì vừa che lỗ tai lại, nhặt một nhánh cây ở bên cạnh phủi hết tuyết đọng xuống, lẩm bẩm nói: "Nếu quốc gia này lớn như vậy, Thanh Châu ở đây, hiện giờ chúng ta đang ở chỗ này... Em rất tò mò, không biết bên ngoài quốc gia này sẽ như thế nào nhỉ? Nếu nơi này là Trái Đất, vậy những nơi khác trên Trái Đất trông sẽ thế nào? Không nói đâu xa, chỉ nói riêng về phần đại lục này thôi cũng có rất nhiều điều chúng ta chưa biết."

Hạ Uyên cũng nhặt lên một cành cây khác vẽ mở rộng ra: "Phần lãnh thổ rộng lớn phía Bắc là của Đột Lợi, phía Tây là các quốc gia nhỏ bởi vì cách một vùng sa mạc nên không thể xâm lược Trung Nguyên, lãnh thổ giáp biển ở phía Đông và phía Nam đều thuộc về quốc gia này. Ở nước ngoài không có Nhật Bản, nhưng thật sự có quốc gia có lãnh thổ là đảo tương tự Nhật Bản, ở đó có một ít dân bản xứ chưa khai hóa. Bên cạnh đó có nhiều đảo lớn nhỏ còn đang chờ khai phá. Thật ra bản đồ vẽ ra gần giống đời trước, chỉ có quyền sở hữu của lãnh thổ là khác biệt thôi."
Tiết Vân Chu nhìn lãnh thổ quốc gia rộng lớn thế này, không khỏi ngạc nhiên cảm thán: "Rất khó tưởng tượng lúc triều đại này hưng thịnh sẽ như thế nào."

"Ừ, ba hoàng đế trước của triều đại này rất chăm lo mở rộng bờ cõi biên cương, tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả, hơn nữa ngay cả thời tiên đế triều đình cũng có năng lực, triều đại này đúng là phồn hoa hưng thịnh được vài trăm năm. Đáng tiếc..."

"Đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng đây cũng là quy luật tự nhiên!" Tiết Vân Chu nhìn chằm chằm Thanh Châu trong chốc lát, nói: "Phía Tây và Trung Nguyên vẫn luôn không xảy ra tranh chấp gì à?"

"Những quốc gia nhỏ phía Tây chưa từng đánh trực diện với Trung Nguyên. Nếu là Đột Lợi thì có, lãnh thổ của bọn họ rất rộng, sách sử ghi lại có không ít lần Đột Lợi tấn công Trung Nguyên từ phía Tây."
Tiết Vân Chu gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Không biết những quốc gia nhỏ đó như thế nào, Thanh Châu của chúng ta vừa nhìn vị trí địa lý đã biết là một nơi nghèo nàn, giao lưu kinh tế có hạn, hiệu quả đạt được rất chậm, nếu có thể khai thông mậu dịch thì tốt rồi."

Hạ Uyên nói: "Khai thông mậu dịch? Có thể thử xem sao, có điều cần phải lựa chọn người kỹ càng. Dù sao cũng cách một cái sa mạc, ngôn ngữ bất đồng, nên phải chọn người có hiểu biết, can đảm và thông minh mới được."

"Còn phải tự nguyện nữa, người như vậy không dễ tìm đâu."

Hạ Uyên ừ một tiếng, lại nói: "Không thể có chuyện không có tư liệu lịch sử nào về những quốc gia nhỏ đó được, sau khi trở về anh cho người tìm thử xem sao."

Tiết Vân Chu liên tục gật đầu.

Hai người ngồi trên đỉnh núi thì thầm rất lâu, cuối cùng Tiết Vân Chu không chịu nổi nữa dựa đầu vào vai Hạ Uyên ngủ.
Hạ Uyên nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai, cúi đầu nhìn Tiết Vân Chu, giơ tay sờ mặt cậu, hôn lên trán cậu một cái rồi mới nhẹ tay nhẹ chân bế người chậm rãi về phòng.

Qua Tết, mọi việc đều trở lại quỹ đạo. Học đường dưới chân núi vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, mà trai tráng sửa đường lần nữa rời đi trong tiếng đọc sách của trẻ con, tâm trạng lần này khác hẳn lần trước. Hơn một nửa tinh binh cũng đi sửa đường với lưu dân, số tinh binh ở lại chỉ còn một hai trăm người.

Hạ Uyên sắp xếp xong cho lưu dân ở bên này thì viết thư gửi về Thanh Châu, sai người an bài cho trai tráng từ Thanh Châu tới đây sửa đường, đồng thời bảo bọn họ chọn người tới đây canh giữ thay cho thủ vệ trên núi. Có điều thư từ và giao thông tại cổ đại cực kỳ không thuận tiện, mặc dù dùng bồ câu đưa thư nhưng bên đó chọn người tốn một khoảng thời gian, trên đường đi tới đây lại phải mất thêm một khoảng thời gian nữa.
Mắt thấy chờ ba bốn ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng ai đến, Tiết Vân Chu buồn bực dựa vào bàn thở dài: "Không có phương tiện liên lạc và phương tiện giao thông như hiện đại, bọn họ đi thế này thật sự quá chậm. Chắc chờ tới tết tây bọn họ mới đến quá*."

* Cụm từ gốc là 等到黄花菜都凉了

Hạ Uyên nói: "Không còn cách nào khác, chỉ có lúc quân tình khẩn cấp thì tốc độ mới nhanh nhất, ngày thường bọn họ cũng phải tiết kiệm tinh lực và chi phí."

Tiết Vân Chu vô lực ngẩng đầu: "Hi vọng sau khi sửa chữa xong đường sá thì tình trạng này sẽ được cải thiện hơn."

"Ừ." Hạ Uyên cầm lấy quyển sách trước mặt Tiết Vân Chu: "Tối qua em ngủ trễ, đi ngủ thêm chút nữa đi."

"Em không buồn ngủ." Tiết Vân Chu vừa lắc đầu đã nghe thấy tiếng thông báo của Dư Khánh từ ngoài cửa truyền vào, nói là Tống Toàn cầu kiến.
Hạ Uyên cho gọi người vào.

Lúc Tống Toàn đi vào sắc mặt có chút nghiêm trọng, trình lên một phong thư, nói: "Khởi bẩm Vương gia, có tin tức của Tiết Trùng."

Đuôi lông mày của Hạ Uyên hơi động, mở phong thư ra.

Tiết Vân Chu lập tức lên tinh thần, vội vàng ngồi thẳng dậy sáp qua chỗ Hạ Uyên.

Phong thư này viết cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, nói rằng Tiết Trùng xuất hiện vào ngày mùng một Tết, khi đó dịch dung nên không lộ ra khuôn mặt thật. Mà người phát hiện ra việc này là một tai mắt của nguyên chủ Hạ Uyên sắp xếp vào cung lúc trước.

Người kia là một tiểu thái giám được chọn đi hành cung với Thái Hậu và Hoàng đế, vô tình bắt gặp Thái Hậu đang tranh chấp với một gã nam tử lạ mặt ở một nơi hẻo lánh trong hành cung, nhờ giọng nói mà tiểu thái giám kia nhận ra gã nam tử đó là Tiết Trùng.
Hóa ra Thái Hậu phái người cứu Tiết Trùng khỏi nhà lao, có điều lúc đó cũng thương lượng tốt điều kiện, chính là để Hoàng đế thuận lợi tiếp nhận binh mã trong tay Tiết Trùng. Lúc trước Tiết Trùng đã đáp ứng rồi, không ngờ bây giờ lại lật mặt.

Tiết Trùng nói Thái Hậu đã đáp ứng cứu một nhà của hắn nhưng cuối cùng chỉ cứu được một mình hắn, còn gia quyến vẫn đang bị lưu đày chịu khổ.

Thái Hậu thì châm biếm rằng Tiết Trùng căn bản không coi trọng sống chết của người nhà, đây chỉ là cái cớ để không muốn giao binh mã mà thôi.

Hai bên không ai nhường ai, bên nào cũng nói mình đúng, đều cho rằng đối phương không tuân theo ước định đã giao hẹn. Nói tới nói lui rồi thành tranh chấp, nhưng vì kiêng kị lẫn nhau nên cả hai đều nghẹn một bụng tức, tan rã trong không vui.
Sau khi nghe được tin tức tiểu thái giám đuổi theo Tiết Trùng một đoạn, nhưng vì thân phận hạn chế nên không thể đuổi theo tiếp được, bất đắc dĩ đành phải vội vàng báo lại tin tức vừa nghe được.

Toàn bộ tai mắt ở kinh thành đều hành động, trong thành ngoài thành nơi nơi đều đi tìm tung tích Tiết Trùng.

Hạ Uyên xem xong thư thì đưa cho Tiết Vân Chu, phân phó Tống Toàn: "Chọn thêm năm mươi tinh binh đi tới đó tìm kiếm, nhớ kĩ phải ngụy trang cho tốt, một khi tìm được Tiết Trùng thì lập tức bắt hắn lại, nếu không thể bắt được người sống thì gϊếŧ ngay lập tức, đám người Phàn Mậu Sinh cũng xử trí tương tự."

Tống Toàn đáp: "Vâng!"

Sau khi Tống Toàn rời đi, Tiết Vân Chu cầm lá thư nói: "Thế mà còn có một Thái Hậu, tuy nhìn bọn chúng chó cắn chó rất vui vẻ nhưng vẫn thấy có chút ngoài dự đoán."
Hạ Uyên nghĩ nghĩ, nói: "Anh đã nói với em chưa nhỉ, Thái Hậu là nam."

"Ừ, có nói rồi."

"Thái Hậu họ Chu, tên là Chu Hoàn, là người duy nhất sinh con cho tiên hoàng. Hắn là người chiến thắng trong cuộc chiến cung đấu năm ấy, không biết trong đó có bao nhiêu may mắn nhưng chắc chắn không thể thiếu mấy phần tâm cơ, nam nhân mà có tâm cơ còn đáng sợ hơn nữ nhân nhiều. Từ lá thư này có thể thấy được Tiết Trùng nơi nơi chốn chốn mưu tính giúp Hoàng đế nhất định có liên quan tới Chu Hoàn, Hoàng đế còn nhỏ tuổi không có bản lĩnh lợi dụng Tiết Trùng được."

Tiết Vân Chu nghe xong hơi kinh ngạc: "Em tưởng tiểu hoàng đế không có huynh đệ là vì huynh đệ của hắn chết hết rồi, hóa ra là thật sự chưa từng có."

"Chính xác là chưa từng có, tiên hoàng nhiều năm không có con cái, Hậu vị trống không, hắn trông mong con cái tới sốt ruột nên mới đặt ra lời hứa hẹn, ai có thể sinh hoàng tử thì sẽ phong người đó làm Hoàng hậu. Chu Hoàn không có căn cơ và thế lực nào cả, địa vị trong cung cũng rất thấp, chỉ có sắc đẹp hơn người nên mới lọt được vào mắt Hoàng đế. Sau khi sinh được hoàng tử thì một bước lên mây, bay lên thành phượng hoàng."
Tiết Vân Chu líu lưỡi, nghĩ nghĩ lại nói: "Một người không có căn cơ không có thế lực với một hoàng tử nhỏ như vậy chắc chắn rất khó sống sót được trong hoàng cung. Vậy Thái Hậu tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài cũng là điều dễ hiểu, có lẽ đây là lí do hắn và Tiết Trùng thông đồng với nhau à?"

"Có lẽ vậy."

"Cơ mà..." Tiết Vân Chu nhíu mày: "Vì sao Tiết Trùng lại đồng ý với Chu Hoàn? Tuy rằng bây giờ bọn họ đấu đá nhau nhưng lúc trước Tiết Trùng thật sự tận tâm tận sức mưu tính vì tiểu hoàng đế."

Hạ Uyên nói: "Dã tâm Tiết Trùng rất rõ ràng, có lẽ hắn thấy Chu Hoàn và Hạ Trinh không có thế lực nào để dựa vào, chỉ có thể nhờ cậy hắn. Nhưng anh vẫn thấy trong chuyện này có điểm đáng ngờ..."

Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên: "Đáng ngờ chỗ nào?"

"Lúc Hạ Trinh được sinh ra thì gia đình quyền quý ở kinh thành rất nhiều, Chu Hoàn lại cố tình tìm tới Tiết gia, hơn nữa không tìm Tiết Quảng hiện là đương gia của Tiết gia mà lại tìm Tiết Trùng, việc này làm người ta khó hiểu. Nhưng điều này lại giải thích được dã tâm của Tiết Trùng, trước đó Tiết Trùng vẫn luôn rất an phận, ít nhất là ở ngoài mặt không có biểu hiện gì. Nhưng mà sau khi Chu Hoàn tìm đến thì Tiết Trùng mới bắt đầu một loạt kế hoạch: Bỏ vợ tái hôn, hợp tác với Quý tướng quân để hại Tiết Quảng và Tiết Vân Thanh, kế thừa tước vị, tự mình nắm giữ binh quyền..."
Tiết Vân Chu liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Tiết Trùng ngay từ đầu không quyền không thế, chỉ dựa vào là con của hầu phủ mới được tính là môn đăng hộ đối với mẹ em. Có khi ông ngoại thấy hắn có thân phận đơn giản mới chịu gả mẹ tới. Anh nói xem, lúc đó Tiết Trùng không có giá trị gì, vì sao Chu Hoàn lại cố tình tìm tới hắn? Chẳng lẽ Chu Hoàn có hoả nhãn kim tinh nên biết trước Tiết Trùng là người có năng lực sao?"

Nói tới "người có năng lực" Tiết Vân Chu nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Hạ Uyên nhăn mày: "Đây là điểm đáng ngờ nhất trong chuyện này, trước đây là anh sơ suất không dự đoán được còn có một biến số là Chu Hoàn, xem ra lại phải tra xét thêm một phen xem trước đó hai người họ có quan hệ gì."

Tiết Vân Chu nhìn anh cầm bút viết thư, ánh mắt sáng lên: "Anh nói xem, có khi nào... Tiên hoàng vô sinh, bị đội nón xanh rồi không?"
Tay Hạ Uyên run lên, đầu bút lông nghuệch thành một đường mực dài trên giấy.

Tiết Vân Chu cười ha ha: "Càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm nha, nếu không hai người bọn họ một người ở thâm cung một người ở hầu phủ thì cấu kết với nhau làm việc xấu kiểu gì!"

Hạ Uyên đổi một tờ giấy khác: "Việc này không phải không thể xảy ra. Nhưng em cũng nói rồi, một người ở thâm cung một người ở hầu phủ, muốn thông đồng với nhau cũng tốn không ít sức đâu."

Tiết Vân Chu vui vẻ nói: "Tiểu Hoàng đế mà không có huyết thống hoàng thất, việc này đúng thật là mắc cười ha ha ha ha ha!"

Hạ Uyên bị cậu làm vui lây, cũng nhịn không được cong môi.

Tiết Vân Chu sáp qua xem Hạ Uyên viết thư, chờ anh viết xong gọi người gửi đi, lại bắt đầu thở dài: "Anh xem, Tiết Trùng xuất hiện vào mùng một Tết mà tới giờ chúng ta mới nhận được tin tức, lá thư này gửi đi lại mất thêm vài ngày nữa. Thư từ liên lạc của cổ đại thật khiến người ta đau trứng."
Hạ Uyên thuận miệng nói: "Em giỏi mấy môn khoa học tự nhiên*, em giải quyết vấn đề này đi."

* Từ gốc là 理工科 (lǐ gōng kē – Lý công khoa), mình tra google thì được giải thích thế này: Lý công khoa chỉ những ngành liên quan đến Toán học, Khoa học tự nhiên và Kĩ thuật, có một thuật ngữ tiếng Anh là STEM. STEM là viết tắt bốn chữ cái đầu của bốn ngành Khoa học (Science), Công nghệ (Technology), Kĩ thuật (Engineering) và Toán học (Mathematics). Trong hệ thống giáo dục thì Khoa học tự nhiên và Khoa học xã hội đối lập nhau.

Tiết Vân Chu cười hì hì ôm cổ Hạ Uyên từ phía sau: "Anh hai, anh ngày càng hài hước nha, biết rõ thành tích của em không tốt thế mà còn chọc em."

Hạ Uyên giơ tay sờ mu bàn tay Tiết Vân Chu, túm lấy ngón tay nhéo nhéo: "Lại giả bộ nữa à?"

Tiết Vân Chu cười không nói, cắn vào cổ anh hai cái.
Buổi tối, Tiết Vân Chu nằm trên giường vẫn không quên cảm thán thời đại này bị hạn chế quá nhiều, hai người đang nói chuyện vô cùng thân thiết đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài vọng vào.

Hạ Uyên nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

Dư Khánh vội vàng chạy đi xem sau đó nhanh chóng trở lại, đứng ngoài cửa run rẩy nói: "Khởi bẩm Vương gia, có một đại quân không rõ từ đâu tới đang bao vây dưới chân núi!"

Bình luận

Truyện đang đọc