GẢ CHO NHIẾP CHÍNH VƯƠNG

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Giao trọng trách dạy học cho Tiết Vân Thanh và Nghiêm Quan Ngọc xong Tiết Vân Chu thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa bởi vì mang thai nên Hạ Uyên không cho phép làm việc vất vả, Tiết Vân Chu cứ thế sống nhàn nhã như heo, mỗi ngày không có việc gì làm là lại đi dạo xung quanh núi, an tâm dưỡng thai.

Có một ngày, Tiết Vân Chu đi đến xem học đường được dựng tạm thời, thấy Nghiêm Quan Ngọc đang đứng trên bục giảng. Lúc này Nghiêm Quan Ngọc không còn bộ dáng cợt nhả thường ngày nữa mà thật sự có thêm vài phần khí chất nho nhã. Mấy đứa trẻ dù lớn hay nhỏ cũng ngồi ngay ngắn quy củ, tập trung tinh thần nghe giảng, Nghiêm Quan Ngọc giảng xong sẽ cao giọng đọc theo.

Tuy rằng cả phòng đều là đầu nhỏ lắc lư làm người hiện đại như cậu cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trên mặt những đứa trẻ này vô cùng nghiêm túc. Nhìn thấy cảnh này không hiểu sao Tiết Vân Chu lại nghĩ tới trẻ em vùng núi xa xôi ở hiện đại. Dù là cổ đại hay hiện đại thì trẻ con nghèo khó đều khát khao tri thức, vì thế cậu cười không nổi.


Có lẽ do mình sắp có con, Tiết Vân Chu nhìn thấy cuộc sống gian nan của những đứa nhỏ này thế mà lại thật sự cảm khái một hồi. Cảm giác có chút không quen, cậu vừa xoa mặt vừa xoay người rời đi, chẳng mấy chốc đã tới chỗ ở của Khang thị.

Khang thị ngồi trên ghế gỗ ở gần cửa phòng, đang cúi đầu may vá.

Tiết Vân Chu tò mò đi tới: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Khang thị ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng, đưa vải trong tay cho cậu xem: "May vài bộ quần áo cho đứa nhỏ."

Tiết Vân Chu ngây ngốc: "Hai hôm trước không phải mẹ đã làm mấy bộ rồi sao? Sao bây giờ lại may nữa ạ?"

"May nhiều một chút đâu có sao. Trẻ con mới sinh ra rất mau lớn, chớp mắt một cái quần áo đã chật rồi, phải may thêm vài bộ. Hơn nữa Thanh Châu lạnh hơn kinh thành nhiều, mẹ còn phải may thêm vài cái áo ngoài, tã lót cũng chưa may xong đâu."


"Nhiều vậy ạ?" Tiết Vân Chu nghe xong líu lưỡi: "Như vậy quá vất vả, giao cho nội vụ của vương phủ làm là được rồi, mẹ nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Giao cho bọn họ làm gì?" Khang thị oán trách nhìn Tiết Vân Chu một cái: "Mẹ biết làm, không cần bọn họ làm. Hơn nữa ở trên núi cũng rảnh, nhàn rỗi cả ngày sẽ sinh bệnh đó."

Trong lòng Tiết Vân Chu cảm thấy chua xót: "Mẹ, mẹ đối xử với con tốt quá!"

"Nói vớ vẩn gì đấy?" Khang thị có chút không quen nghe Tiết Vân Chu biểu đạt trực tiếp như vậy, trên mặt hơi mất tự nhiên.

"Con nói thật mà." Tiết Vân Chu cười hì hì, cúi đầu nhìn tay Khang thị. Nhìn đôi tay từng cầm bút thời gian dài nên xuất hiện vết chai mỏng, nhưng hiện giờ lại chỉ có thể cầm kim thêu cả ngày làm cậu càng thêm hận Tiết Trùng đã hủy hoại cả cuộc đời của Khang thị. Bây giờ nhìn thấy bà bình thản vô lo, Tiết Vân Chu lại càng bội phục. Dù sao đối với nữ tử cổ đại mà nói, việc cầm được buông được không phải chuyện dễ dàng.


Tiết Vân Chu ngồi xuống bên cạnh, áy náy nói: "Con đã nói sẽ cho mẹ hưởng phúc, thế mà lại để mẹ phải bôn ba cùng con, trong lòng thật sự hổ thẹn."

Động tác trên tay Khang thị không ngừng lại, cười nói: "Lại nói gì đó? Ở trên núi còn tự tại hơn kinh thành nhiều, mẹ thấy Vương gia đối xử với con rất tốt, hiện giờ con lại đang có thai, vậy là mẹ yên tâm rồi, đời này không còn mong gì hơn."

Tiết Vân Chu nghe được lời này lại thấy không thoải mái. Tuy biết thế giới quan của hai người khác nhau nhưng vẫn nhịn không được nói: "Mẹ, mẹ không thể chỉ sống vì con được, cuộc đời vẫn còn rất dài, mẹ phải nghĩ cho mình chứ."

Khang thị cười cười, không để ý gật đầu: "Mẹ biết rồi."

Tiết Vân Chu thấy bà một bộ không mặn không nhạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn: "Lời con nói mẹ phải để ở trong lòng!"
Khang thị nhìn miếng vải trong tay, thuận miệng đáp: "Mẹ biết rồi. Con đó, sao đột nhiên lại giống như hồi nhỏ vậy? Nhiều lúc mẹ cảm thấy con mình như đổi thành một người khác."

Tiết Vân Chu nghe tới nỗi chảy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm may là người bình thường không ai tự nhiên nghĩ tới chuyện lạ như xuyên không này, nếu không mình cũng không biết phải giải thích thế nào.

Tiết Vân Chu chột dạ không dám nhiều lời nữa, tùy tiện hàn huyên thêm vài câu rồi đứng lên: "Con đi bộ tiếp đây."

Khang thị gật đầu dặn dò: "Nên đi nhiều một chút, động tới dao kéo sẽ đại thương nguyên khí, thân thể không thể suy yếu được."

Tiết Vân Chu sờ bụng hơi nhô lên, chậm rãi trở lại chỗ ở của mình. Vừa vào cửa đã thấy Hạ Uyên đang ngồi bên trong, vẻ mặt hoàn toàn như đời trước ngồi ở bàn làm việc, có điều đáy mắt ngưng trọng hơn bình thường nhiều.
Nghe được tiếng bước chân, Hạ Uyên ngẩng đầu, thần sắc dịu xuống: "Đi bộ xong rồi?"

"Xong rồi." Tiết Vân Chu đi tới ngồi xuống, theo bản năng cọ vào người anh.

Hạ Uyên nâng tay ôm Tiết Vân Chu vào lòng, nghiêng đầu hôn lên môi cậu, Tiết Vân Chu cũng hôn đáp lại.

Mặc dù đã có con rồi nhưng hai người vẫn dính nhau như trước.

Có đôi khi Tiết Vân Chu cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, người mà mình thích lâu như vậy hóa ra cũng thích mình, còn là loại yêu thích hận không thể đặt lên đầu quả tim nữa. Mà sau khi xuyên tới đây hai người mới được ở bên nhau, tư vị này thật sự là vừa hạnh phúc lại vừa chua xót. Cũng may Tiết Vân Chu không phải người đa sầu đa cảm, lần nào cũng bị Hạ Uyên hôn đến choáng váng đầu óc, thời gian rảnh rỗi sẽ len lén cảm thấy vui vẻ.

Tiết Vân Chu lưu luyến cắn một cái lên môi Hạ Uyên, quay đầu nhìn mặt bàn: "Anh đang xem gì vậy?"
"Tình báo từ kinh thành."

Người của Hạ Uyên ở kinh thành cứ cách một khoảng thời gian lại gửi một phần tình báo tới. Theo tin tức hai lần gần đây thì bọn họ che dấu khá tốt, hơn nữa đã thâm nhập được vào nội bộ của đối phương, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức nào đặc biệt có giá trị.

Nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi của Hạ Uyên, Tiết Vân Chu nhìn tình báo ở trên bàn không nhịn được cười: "Bọn họ tốn công tốn sức ép anh rời khỏi kinh thành vì tiểu hoàng đế, hiện giờ vất vả lắm tiểu hoàng đế mới có thể xử lí chính sự, thế mà bọn họ lại không quản chế được hắn nữa?"

Hạ Uyên gật đầu: "Hiện tại kinh thành có một bộ phận binh lực của Tiết Trùng để lại, kỳ lạ ở chỗ những người này ngoài mặt thì nghe lệnh của tiểu hoàng đế, thực tế lại không thật sự quy thuận. Dường như bọn họ là tâm phúc của người khác, nhưng tra mãi không ra người nọ là ai."
Tiết Vân Chu nghĩ đến mình và Hạ Uyên có thể xuyên tới đây, không khỏi run lên một chút: "Đừng nói với em là hồn phách của Tiết Trùng không biến mất mà bay trở về kinh thành rồi nhập vào người khác nha!"

Hạ Uyên buồn cười gõ đầu cậu một cái: "Vậy cũng cần người khác tin thân phận của lão chứ, em nghĩ quá nhiều rồi."

Tiết Vân Chu bất mãn xoa đầu: "Còn không phải tại anh suốt ngày cốc đầu em hả?"

Hai người nghiên cứu tình báo nửa ngày không có thu hoạch gì, cuối cùng Tiết Vân Chu xoa đùi Hạ Uyên: "Quản chuyện Tiết Trùng làm gì, dù sao chúng ta cũng có quân quyền trong tay, không cần phải sợ ai cả. Anh đừng lo lắng."

Hạ Uyên rũ mắt, nhìn tay cậu xoa xong lại sờ tới sờ lui không ngừng: "Ừ, anh không lo lắng nữa."

Tiết Vân Chu tiếp tục sờ: "Nói chuyện khác đi, chúng ta có nên đặt tên cho đứa nhỏ trước không?"
Hạ Uyên nghĩ nghĩ: "Vẫn là đợi sinh ra rồi tính. Cổ đại không giống hiện đại, không phải chỉ cần dễ nghe mà còn phải xem bát tự nữa. Hơn nữa con của chúng ta có thân phận đặc biệt, chuyện đặt tên này không chỉ cần thận trọng mà còn phải long trọng."

Tiết Vân Chu gật đầu: "Được rồi, nhưng mà nhũ danh đặt thế nào cũng được đúng không?"

"Nhũ danh thì tùy em đặt." Hô hấp Hạ Uyên không ổn định, bắt lấy cái tay đang lộn xộn của Tiết Vân Chu, cảnh cáo trừng cậu một cái.

Tiết Vân Chu cười hì hì: "Người ta vẫn thường nói tên xấu dễ nuôi, em cảm thấy nên nghĩ một vài tên khó nghe, tốt nhất là quê mùa một chút."

"Em nghĩ được cái nào chưa?"

"Cẩu Đản?"

"..."

"Nếu không thì Lai Phúc? Tiểu Cường? Vượng Tài?"

"..."

"Em cảm thấy mấy tên có từ "Đản" khá là hay: Cẩu Đản, Trư Đản, Lư Đản*... Anh thấy thế nào?"
* Đản là trứng, cẩu với trư mọi người cũng biết rồi he, còn lư là con lừa. Má ơi mấy cái tên của ảnh thật ba chấm ?

"... Vẫn là để anh đặt thì hơn."

"Anh không thích cái nào à?" Tiết Vân Chu không cam lòng, rơi vào trầm tư. Trong đầu vừa xẹt qua một ý tưởng, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng Dư Khánh từ bên ngoài truyền vào.

"Vương gia, Vương phi, Tống thống lĩnh cầu kiến."

Tiết Vân Chu ngây ngốc, ý thức được hiện tại mình dính lấy Hạ Uyên như vậy làm tổn hại đến uy nghiêm của anh, nhanh chóng ngồi ngay ngắn trở lại.

Tống Toàn phụ trách tuần tra và canh phòng trên núi, tìm tới lúc này nhất định là có việc khẩn cấp. Hạ Uyên thu lại sắc mặt, trầm giọng nói: "Để hắn vào."

Tống Toàn tới rất nhanh, hành lễ rồi trình lên một ống trúc nhỏ: "Khởi bẩm Vương gia, có một con bồ câu đưa thư bay tới, vả lại còn quen đường quen lối đậu ở cửa sổ phòng Nghiêm Quan Ngọc. Đây là thư cột ở trên chân bồ câu, thuộc hạ đã kiểm tra rồi, không tẩm độc."
Hạ Uyên gật đầu, đưa tay nhận lấy: "Ngươi lui xuống trước đi."

Sau khi Tống Toàn rời đi, hai mắt Tiết Vân Chu lấp lánh, xắn tay áo tới gần: "Cuối cùng cũng tóm được nhược điểm của Nghiêm Quan Ngọc rồi!"

Hạ Uyên mở thư ra, Tiết Vân Chu chậm rãi đọc: "Không phụ sự nhờ vả, nay đã hạ được núi Kiều Lâm, lấy được hai trăm năm mươi tấn* lương thực, năm mươi sáu người chết, hai trăm tám mươi người trọng thương, bị thương nhẹ chưa rõ bao nhiêu."

Ánh mắt hai người đều dừng lại trên mấy chữ "Hai trăm năm mươi tấn", ngay sau đó mới ý thức được thư tín không đầu không đuôi lại thần bí này là viết cho Nghiêm Quan Ngọc. Nói cách khác, trước đó Hạ Uyên đoán hắn không phải chỉ có một ngọn núi là sự thật.

"Núi Kiều Lâm..." Hạ Uyên trầm ngâm: "Có lẽ cách nơi này không xa."
Tiết Vân Chu mở bản đồ ra, cẩn thận tìm rất lâu mới thấy: "Ý... Là chỗ này à? Cũng không xa lắm, được xưng là Sơn Đầu, chắc cũng là một ổ thổ phỉ. Xem ra là mấy thế lực của dân gian đấu đá nhau."

Hạ Uyên thấy Tiết Vân Chu nói hươu nói vượn rất buồn cười: "Ừ."

"Chỉ là không biết mấy ngọn núi của Nghiêm Quan Ngọc có bao nhiêu người."

"Gọi hắn tới hỏi là biết. Nghiêm Quan Ngọc cũng không phải đồ ngốc, chúng ta đã khống chế nơi này rồi, nhất định hắn cũng đoán trước được chúng ta sẽ cướp lấy thư tín, nhưng cho tới giờ vẫn không thấy hắn lo lắng gì cả."

"Đúng vậy, ngày nào cũng sống tiêu dao tự tại như thần tiên." Tiết Vân Chu nói xong mơ hồ có chút hâm mộ, lại nói: "Hiện giờ hắn còn đang dạy học, để em bảo Dư Khánh đi trông chừng, đợi tan học gọi hắn tới đây hỏi."
Hạ Uyên gật đầu: "Cũng được."

Hai người đợi một mạch đến tận trưa, Nghiêm Quan Ngọc còn chưa ăn cơm đã bị gọi đến, vẻ mặt không thoải mái: "Có chuyện gì không thể đợi ta ăn xong rồi nói sao?"

Tiết Vân Chu nói: "Ngươi suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn ăn."

Nghiêm Quan Ngọc hít mũi: "Mùi gì thơm vậy?"

Tiết Vân Chu cố ý trêu ngươi hắn, giơ tay giấu dưới bàn lên cho hắn xem, cầm chân gà thơm ngào ngạt cho vào miệng.

Nghiêm Quan Ngọc lập tức há miệng, cả giận nói: "Không phải ngươi cũng đang ăn à?"

"Ta đang mang thai, ngươi cũng mang thai chắc?"

Nghiêm Quan Ngọc: "..."

Hạ Uyên ném thư tín nhỏ xíu ra: "Ngươi xem đi."

Nghiêm Quan Ngọc thấy kích cỡ của tờ giấy không khỏi nhíu mày, thò tay cầm lên nhìn xem, nhất thời kích động đập một quyền lên bàn: "Tốt quá!"

Tiết Vân Chu bị hắn làm giật mình, chân gà trên tay suýt nữa rơi xuống đất, bất mãn trừng hắn: "Nói cho rõ ràng."
Nghiêm Quan Ngọc thản nhiên nói: "Núi bị các ngươi chiếm rồi, ta cũng không trông chờ có thể giấu được. Đúng vậy, ta có vài phần thế lực, có điều tốt nhất là các ngươi đừng đánh chủ ý lên nó."

Hạ Uyên nhíu mày: "Nói rõ ràng một chút."

Nghiêm Quan Ngọc rất không tình nguyện: "Trừ nơi này ra ta còn có hai ngọn núi, tổng cộng là ba, hiện tại chiếm được núi Kiều Lâm xem như là bốn ngọn núi. Có điều thật sự là chúng ta rất nghèo, nghèo đến mức chỉ có thể gặm vỏ cây thôi. Ta thề, các huynh đệ vì quá đói nên mới đánh chiếm núi Kiều Lâm để cướp lương thực."

Hạ Uyên nhìn chằm chằm Nghiêm Quan Ngọc, giống như đang xác nhận lời hắn nói là thật hay giả, hỏi tiếp: "Các ngươi có bao nhiêu người?"

Nghiêm Quan Ngọc càng không thoải mái: "Hai vạn."

Tiết Vân Chu cảm thán: "Cũng không ít người nha!"
Nghiêm Quan Ngọc dừng một chút, bỗng nhiên mỉm cười: "Thật ra chúng ta có thể hợp tác mà, các ngươi đừng đánh chủ ý lên núi của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Sau này các ngươi tấn công kinh thành ta nhất định sẽ hỗ trợ, đến lúc đó..."

Tiết Vân Chu ngắt lời hắn: "Ta còn không biết bọn ta phải tấn công kinh thành đấy, ngươi lợi hại thật ha."

Nghiêm Quan Ngọc dùng vẻ mặt "Ngươi cứ diễn tiếp đi" nhìn Tiết Vân Chu: "Tóm lại các ngươi không thể làm suy yếu thế lực của ta được."

Hạ Uyên nói: "Ngươi đang bàn điều kiện với ta? Việc này chỉ sợ không đến lượt ngươi làm chủ."

Nghiêm Quan Ngọc tự tin cười: "Nói vậy cũng không đúng, bọn ta có hai vạn người, các ngươi... ta tính thử rồi, hẳn là chỉ có năm trăm người đúng không? Tuy bọn ta chỉ là một đám ô hợp nhưng ai cũng dũng mãnh, các ngươi muốn khống chế nhiều người của bọn ta như vậy, trừ phi mượn thêm viện binh từ Thanh Châu. Có điều đợi cứu binh đến được đây thì hai vạn người của bọn ta cũng rút lui xong rồi."
Hạ Uyên không khỏi nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa: "Ngươi làm thổ phỉ thật đáng tiếc."

"Sao? Ngươi muốn thu mua ta à?" Nghiêm Quan Ngọc cười hề hề: "Vậy phải xem tâm trạng của ta đã."

Hạ Uyên lạnh nhạt: "Ta chỉ khen ngươi thôi, đừng nghĩ nhiều."

Nghiêm Quan Ngọc: "..."

Tiết Vân Chu cắn chân gà cười khúc khích, vừa định đả kích hắn hai câu chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng nói kinh hoảng của Dư Khánh: "Vân Thanh công tử, ngài cẩn thận một chút!"

Nghiêm Quan Ngọc lập tức đứng dậy ra ngoài, thấy cả người cả xe Tiết Vân Thanh té xuống đất, vội vã đi đến giúp Dư Khánh dìu hắn lên: "Đang yên đang lành sao lại ngã vậy?"

Dư Khánh nói: "Vừa nãy tiểu nhân thấy Vân Thanh công tử đi rất gấp, vấp phải tảng đá nên bị ngã."

Nghiêm Quan Ngọc cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy tảng đá không nhỏ trên đất, kinh ngạc nói: "Chân ngươi bị què, mắt cũng mù luôn rồi à? Tảng đá lớn như vậy cũng không nhìn thấy."
Sắc mặt Tiết Vân Thanh tái nhợt: "Cút!"

Nghiêm Quan Ngọc sững người một chút, lúc này mới chú ý tới vẻ mặt khác thường của Tiết Vân Thanh: "Ngã bị thương rồi sao?"

Tiết Vân Chu chạy lại, vừa nhìn liền biết Tiết Vân Thanh không phải ngã bị thương, bởi vì đáy mắt hắn chứa hận ý nồng đậm. Tiết Vân Chu bị ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người khác này dọa nhảy dựng.

"Nghiêm Quan Ngọc, ngươi làm gì hắn rồi?"

Nghiêm Quan Ngọc không hiểu gì cả: "Ta..."

Mặt Tiết Vân Thanh vẫn trắng như giấy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiết Vân Chu, gằn từng tiếng một: "Tiết-Trùng-chưa-chết!"

-----------

* Từ gốc là 五千担 (wǔ qiān dān): năm nghìn đảm

Mình tra từ 担 (đảm) thì ra một đơn vị đo lường của Trung Quốc, được chú thích là 1 đảm = 100 kg. Mà đơn vị kg (hay còn gọi là cân) của bên đó chỉ bằng một nửa của kg bên mình thôi, nên là mình đổi luôn ra như vậy.
1 đảm = 100 kg (Trung) = 50 kg (Việt)

5000 đảm = 500 000 kg (Trung) = 250 000 kg (Việt) = 250 tấn

Ban đầu hoang mang không biết để đơn vị thế nào vì mình thấy từ "đảm" lạ quá, xong đấy một phút bất chợt đầu mình nhảy mấy chữ ra tấn tạ bên mình hay dùng nên đổi cho dễ hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc