GẢ CHO THẨM TƯƠNG UYÊN



Mắt thấy đã quá trưa mà Thất thiếu gia vẫn chưa ra khỏi phòng, Phúc bá mặt mày hí hửng, vui vẻ thầm nghĩ: "Xem ra thiếu gia đã nghĩ thông, chân chính động phòng cùng Thiếu phu nhân.

Phu thê tình nồng ý mật, không nỡ xa nhau."
Nhưng mà dù sao cũng đã đến giờ cơm, ông lão quay sang nhìn hai thiếu niên hộ vệ.
A Hữu ra hiệu cho A Tả, A Tả nín thở vểnh tai, khẽ lắc đầu.
"Chưa xong sao?" A Hữu đáp.
Hai thiếu niên và một lão già cứ thế đi lại ngoài tân phòng, không biết qua bao lâu, truyền đến tiếng động, cửa phòng rốt cuộc cũng mở ra.
Thẩm Tương Uyên tận hứng, tinh thần phấn chấn đi tới, nét mặt chàng tươi tỉnh, thần sắc sáng lạng, bước chân phóng khoáng.
"Thiếu gia." Phúc bá chủ động nghênh đón.

"Đã chuẩn bị sẵn nước ấm, và cơm canh."
Thẩm Tương Uyên phân phó xong chuẩn bị trở về phòng, trước khi đi, ánh mắt liếc qua người A Hữu, nhàn nhạt nói: "Lãnh phạt đi.

Quỳ ba canh giờ."
"Vâng, chủ tử." A Hữu nhanh nhẹn đáp, đến khi Thẩm Tương Uyên vừa xoay người đi, thiếu niên tinh ranh liếc nhìn đệ đệ nhoẻn miệng cười, khẽ nháy mắt.

A Tả nghiêm trang đi chịu phạt giúp ca ca.
Thẩm Tương Uyên vừa mở cửa, thấy thê tử vừa rồi còn nhắm mắt dưỡng thân đã tỉnh, thân thể mềm nhũn không còn sức lực, cố gắng chống tay mãi mới nhỏm người ngồi dậy nổi, vội vàng chạy đến đỡ nàng nằm xuống: "Cứ nghỉ ngơi đi."
Giọng chàng có chút luống cuống, rốt cuộc hai người vẫn chưa quá thân thiết, mở miệng nói lời quan tâm chẳng dễ dàng.
Diệp Thê thấy ngữ điệu có chút bối rối, của người kia, khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nằm xuống.
Gian phòng tràn ngập mùi hoan ái đêm qua, Thẩm Tương Uyên ngồi một chút liền cảm thấy ngượng ngùng, bèn đi đến mở cửa sổ.
Tiết trời vừa mới vào xuân, gió nhẹ mang theo hơi ẩm, thân thể Diệp Thê đơn bạc, quần áo mỏng manh không tránh khỏi ho vào tiếng, nam nhân lại vội vàng đóng cửa.
"Tướng quân..."
"Hả?"
"Thiếp muốn đi tắm." Diệp Thê cảm giác được tinh dịch trong bụng đang ồ ạt chảy ra thấm ướt một mảng ga trải giường.
"À à, à đúng, nước ấm đã được chuẩn bị rồi."
Chàng luống cuống bước ra, nhân tiên vội vàng lau đi mồ hôi trên trán.
Vừa khiêng nước ấm vào phòng, chàng đột nhiên ý thức được một việc.

Tiếp theo đây có lẽ chàng có nên tìm thêm nha hoàn vào phủ hầu hạ phu nhân?
Diệp Thê kéo tấm thân mệt mỏi, gian nan lau rửa sạch sẽ cơ thể.


Đương nhiên nàng từ chối lời gợi ý giúp đỡ của người nào đó.

Đùa gì chứ, vạn nhất trong lúc giúp đỡ, "tiểu tướng quân nho nhỏ" bên dưới lại bộc phát tính khí thì phải làm sao.
Nàng ngồi sau bình phong nâng khăn bông mền gội đầu, tắm rửa, nam nhân đã bố trí đồ ăn đâu vào đó, ngồi đợi nàng bên ngoài.
"Làm phiền tướng quân."
Vốn chân Diệp Thê có tật, đi lại không tiện, lại bị ai đó quần quật cày cấy cả đêm đến tận sáng sớm, cho nên chỉ vài bước ngắn ngủi cùng đi vô cùng thong thả.
Thẩm Tương Uyên đến đỡ nàng, ngồi xuống bàn nghiêm túc nói: "Sẽ nhanh chóng thuê thêm ma ma và nha hoàn đến hầu hạ nàng."
"Không cần đâu." Diệp Thê biết thói quen sinh hoạt của chàng, vì vậy không muốn chỉ vì mình mà làm xáo trộn.
"Cần, bằng không về sau việc dùng cơm, ta tự..."
"Được thôi, chính tướng quân nói đó nhé, làm phiền chàng rồi." Diệp Thê nhớ đến hôm qua chàng cũng dùng điệp bộ lóng ngóng này ôm nàng ngủ thiếp đi.
"Không ngại, ta rất vui lòng chiếu cố phu nhân, chỉ sợ không quen.." Thẩm Tương Uyên tự nhận bản thân chàng không phải kẻ ăn nói quá mức vụng về, nhưng đối mặt với phu nhân không hiểu sao chàng luôn cảm thấy khó diễn đạt lưu loát: "Ta chỉ là một nam tử không khéo léo cho lắm."
Nàng lo chàng thấy mình phiền, chàng lại lo không chăm sóc nàng chu đáo.
"Cảm ơn tướng quân." Diệp Thê nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của tướng công, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại vô cùng đáng yêu, nàng thuận miệng nói: "Thật ra, thiếp có một nha hoàn thiếp thân, nhưng sau đó vì một số chuyện mà chia cắt."
"Tại sao?"
"Khi nào sẽ nói cho chàng, nàng ấy đã rời phủ, không biết hiện tại ra sao?" Diệp Thê nhớ lại nữ tử chạc tuổi mình, hai người từ bé lớn lên bên nhau, tình như thủ túc, chỉ tiếc...

"Không biết thì đi sẽ biết, ngày mai đưa nàng đi gặp nàng ta." Thẩm Tương Uyên xới một chén cơm đưa cho nàng.
Diệp Thê nghe thế chỉ cười, cũng không coi là thật, chỉ nghĩ chàng đang dỗ dàng mình mà thôi, nàng tiếp chén cơm, từ tốn ăn.
"Ăn nhiều chút, nàng hơi gầy." Thẩm Tương Uyên bắt đầu gắp đồ ăn lia lịa vào bát nàng, xếp thành một tòa núi nhỏ.
Cao một chút khi ân ái sẽ thuận tiện cho chàng vừa làm vừa đùa nghịch đôi bầu ngực sữa kia hơn.

Thẩm Tương Uyên thầm tính toán trong đầu.
Diệp Thê vốn định nói dù nàng có ăn bao nhiêu đi nữa, tuổi này cũng không thể cao được thêm, nhưng thấy chàng hứng trí bừng bừng, không nỡ làm chàng mất hứng, cũng vươn tay gắp vài đũa thức ăn vào bát chàng.
Một bữa cơm này, không khí thuận hòa, hai vợ chồng son tình chàng ý thiếp, cực kỳ ngọt ngào.
Ăn cơm xong, Thẩm Tương Uyên muốn đi ra ngoài luyện binh, trước khi đi không uyên tâm để nàng ở nhà một mình, dù sao đêm qua nàng bị chàng hành hạ cả buổi, đương nhiên thân thể không tránh khỏi mệt mỏi.
"Nếu nàng khó chịu, vậy thì...!thực sự...!A con mẹ nó..." Thẩm Tương Uyên đang chửi tục lập tức ngậm miệng, gãi đầu nói: "Nàng kiên nhẫn một chút...!không...!nửa canh giờ nữa, ta lập tức kêu Phuc Bá tìm người hầu hạ nàng."
"Tướng quân, ta không quý giá đến thế." Diệp Thê an ủi chàng.
"Ta biết, không phải, chỉ là, ta muốn nói...Ai."
Chàng bắt đầu nói loạn cào cào cả, Thẩm Tương Uyên hận không thể mọc thêm một cái miệng nữa.

"Đối với ta nàng thực sự rất quý giá."
Nàng nhìn chàng một cái, khẽ cười, cũng không biết ai từng nói ghét nhất mấy kẻ nói nóng không rõ ràng.

Thẩm tiểu tướng quân mặt chàng có cảm thấy rát không nha.

Diệp Thê nghe ai đó luống cuống diễn đạt không dám cười ra tiếng, chàng đáng yêu đến thế này cơ mà, không được để tiểu tướng quân nhà mình ngại ngùng được.

Nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: "Ta hiểu."
"Ừm." Thẩm Tương Uyên sụp bả vai, trời mới biết chàng đang khẩn trương cái gì.
"Chàng đi nhanh đi, trên đường cẩn thận." Diệp Thê nhón chân, hôn nhẹ lên má chàng.
Thẩm Tương Uyên hai mắt trừng lớn, mãnh liệt gật đầu, sau đó tay chân vung cùng một phía, loạng choạng bước ra ngoài thậm chí còn lóng ngóng đập đầu vào khung cửa.
"Tướng quân." Diệp Thê lo lắng hô lên.
"Không có việc gì, không có việc gì, nàng nghỉ ngơi đi." Thẩm Tương Uyên xua xua tay, không nghĩ đến cùng một vị trí đó, chàng đập đầu lần hai, khuôn mặt tuấn tủ đỏ một mảng lớn.
Thẩm Tương Uyên đi rồi, cả căn phòng lập tức yên tĩnh, Diệp Thê nhớ lại bộ dạng vừa rồi của tướng công không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trước mặt phu nhân lúng túng như thế nhưng vừa ra khỏi cửa chàng lập tức trở lại là Thẩm thất thiếu gia ở ngoài uy vũ, hiên ngang, cưỡi tuấn mã, phi thẳng đến quân doanh ngoài thành.
Quân lính đều cảm thấy hôm nay tâm tình tướng quân vô cùng tốt, cung kính hô: "Tướng quân." Thanh âm như chuông lớn vang vọng hồi lâu, Thẩm Tương Uyên lúc duyệt quân, quân dung ngạo nghễ, thái độ nghiêm túc, thưởng phạt nghiêm minh nên rất được binh lính kính trọng.
Trước tiên chàng vào chướng giải quyết sự vụ, sau đó mới đến giáo trường điểm binh, trước khi rời đi, bước chân chần chờ một hồi, cuối cùng quay lại nhìn lão Lý phó tướng không mặt không nhạt hỏi: "Ngươi có thuốc mỡ tiêu sưng không?"
"Có, không biết tướng quân bị thương chỗ nào?" Lão tướng nhìn nam nhân sinh long hoạt hổ trước mặt, có chút ngây ngốc.
"Đừng hỏi nhiều, đi lấy thuốc đi."
"Được được được." Ông vừa mới xoay người rời đi, đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói không được tự nhiên cho lắm.
"Khụ, dược đó ăn vào cũng không sao đúng không?"
Tướng Quân chẳng lẽ người ăn cơm không may cắn vào lưỡi, ông vừa nghi hoặc nghĩ, vừa rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc