GẢ CHO THẨM TƯƠNG UYÊN



Mấy chữ đơn giản này của Thẩm Tương Uyên nói ra khiến Tôn tiểu thư vừa nhục nhã, vừa tức muốn hộc máu, giận dỗi ném mạnh roi da xuống đất, nàng ta há miệng thở dốc định nói cái gì đó, lại sợ bị nam nhân trước mắt làm mất mặt tiếp, cuối cùng sắc mặt xám xịt rời đi.
Chàng ghé đầu ra, không mặn không nhạt nói: "Không phải vừa rồi nói xe ngựa hỏng hay sao?"
"Hình như là sửa được rồi." A Hữu cười cười, mắt cũng chả thèm liếc nhìn sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ của vị tiểu thư kia, trực tiếp điều khiển xe ngựa tiến vào cửa cung, không cần báo danh cho lính gác.
Cung yến chưa bắt đầu; nam nhân, nữ nhân liền tách ra hai hướng, nam tử được sắp xếp ngồi sảnh ngoài uống trà hàn huyên, các mệnh phụ được đưa đến hậu đường.
"Tướng quân, đừng gọi....!người khác nhìn vào sẽ chê cười." Diệp Thê nhìn Thẩm Tương Uyên, nhỏ giọng dỗ dành chàng.
Trước đây, Thẩm Tương Uyên đều một mình tham gia cung yến, chả nói chuyện cùng ai, cũng không có ai dám lại gần bắt chuyện với chàng, lần đầu tham dự chỉ cảm thấy vô vị, dông dài, trước khi khai yến còn phải ngồi ở một cùng nhau, đúng là thừa thãi.
"Để xem ai dám chê cười ta." Thẩm Tương Uyên từ trước đến nay ngang ngược thành quen, không sợ trời không sợ đất, chàng thuận miệng hỏi tên thái giám bên cạnh, "Ngươi dám?"
"Nô tài làm sao dám, nhưng mà tướng quân, Ngụy tướng quân chờ ngài đã lâu, có nhiều việc muốn hàn huyên."
"Tướng quân đi nhanh về nhanh, đợi lát nữa chúng ta có thể gặp nhau rồi." Diệp Thê dịu dàng cười khuyên nhủ.
Cân nhắc một chút, thấy giằng co cũng không phải biện pháp, Thẩm Tương Uyên thỏa hiệp, chỉ là trước khi đi không quên ôm ấp tê tử một chút, tiện tay sửa sang lại trâm cài, thắt lại dây áo choàng, quấn quýt thê tử thêm một lúc mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Sau khi tiễn tiểu tướng quân nhà mình xong, Diệp Thê theo tiểu thái giám đi đến hậu đường.

Nói là hậu đường (1), nhưng không chỉ đơn giản như vậy, mà là một tòa điện đèn đuốc sáng trưng, nguy nga, sa hoa, tráng lệ, các cung nữ thân ảnh thướt tha quy củ đứng hai bên, vừa nhìn thấy Diệp Thê đều tăm tắp cúi xuống hành lễ.
(1) Phần sau của một dinh thự, một cung miếu thời xưa.
"Phu nhân Trấn Quốc tướng quân đến."
Trong phút chốc, các phụ nhân quý tộc tụm lại thành nhóm dừng nói chuyện phiếm, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Diệp Thê, hâm mộ có, ghen ghét có.
Lời buổi sáng, phu quân dặn dò nàng vẫn nhớ, trước ánh mắt săm soi này Diệp Thê hoàn toàn chẳng để trong lòng, tiểu tướng quân nhà nàng bản lĩnh hơn người, tướng mạo tuấn tú, đó cũng là niềm tự hào của, mấy chuyện thị phi gì đó, nàng không muốn nghe cũng tự nhiên tìm đến, quan tâm nhiều chỉ tổ mệt mình.

Không né tránh như trước đây, nữ nhân dịu dàng cười, thản nhiên khẽ cúi đầu chào hỏi.
Thấy điệu bộ Trấn Quốc tướng quân phu nhân tiêu sái, hào phóng, nhóm phụ thân ưa soi mói, đàm tiếu sau lưng kia không được tự nhiên xoay mặt đi, đương nhiên trong đó không phải không có người có thiện ý, chồng các nàng là đồng liêu với Thẩm tướng quân, vì vậy đương nhiên thái độ khác hẳn, chủ động đi qua bắt chuyện vài câu với Diệp Thê.
"Các vị tẩu tẩu không cần đa lễ, gọi ta một tiếng đệ muội là được rồi." Nhìn một vài người tuổi tác lớn hơn mình rất nhiều cúi đầu hành lễ khiến với nàng, Diệp Thê không được tự nhiên, Thẩm Tương Uyên xưa nay đều đối xử tốt với tướng sĩ, ngày ấy cùng chàng đến quân doanh, nghe chàng cùng những binh sĩ khác thoải mái xưng huynh gọi đệ, cực kỳ thân thiết, ấm áp, những điều đó Diệp Thê đều nhớ kỹ trong lòng.

Nói xong Diệp Thê còn trịnh trọng lùi về sau cúi người chắp tay thi lễ.

"Đệ muội thật là ôn nhã, lễ độ, mới vừa rồi từ xa xa nhìn thấy muội cùng Thẩm tướng quân ân ái, quấn quýt, quả thực hâm mộ vô cùng, phu quân nhà ta ấy mà lúc nào cũng lạnh lùng, haizzz."
"Được vậy đã tốt, lão già nhà ta, trong lòng lúc nào cũng chỉ biết đánh giặc, lời dễ nghe một chút cũng không biết nói."
"Tướng quân nhà muội kỳ thật cũng...!Tám lạng nửa cân thôi." Diệp Thê nghe thế liền bật cười.
Tiếp đó là những đề tài tương tự, mấy nàng nói chuyện với nhau càng ngày càng vui vẻ, đến tận khi có một âm thanh không hài hòa nói chen vào.
"Thẩm phu nhân quả là được nhiều người xem trọng, nhanh như vậy đã có người người chạy đến lấy lòng rồi."
Diệp Thê theo hướng phát ra âm thanh ngoái đầu lại nhìn, hóa ra là vị tiểu thư nhà Lễ Bộ Thượng Thư vừa rồi.
Người người chạy đến lấy lòng, câu này không phải ý tốt, cũng không nên nói bừa, giọng điệu còn vô cùng châm chọc mỉa mai khiến tất cả võ quan phu nhân ở đây đều không hài lòng nhíu mày.
"Tiểu thư có ý gì?" Nếu người không có ý tốt ta cần gì phải khách khí.
"Chẳng có ý gì cả, đơn giản là không quen nhìn mấy kẻ cáo mượn oai hùm, và đám người nịnh nọt mà thôi." Tôn tiểu thư chướng mắt những phụ thân phẩm cấp thấp xum xoe quanh Diệp Thê, cố ý gây hấn.
Ở trong quân, Thẩm Tương Uyên hết lòng hỗ trợ tướng sĩ dưới trướng, ở chỗ này, Diệp Thê nàng cũng không thể để người mình thua thiệt, làm khó nàng là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới phu nhân của những võ tướng hết lòng tận trụng với triều đình mới là chuyện lớn: "Phu thê vốn là một thể, sao có thể nói là cáo mượn oai hùm, hay là, tôn tiểu thư cũng muốn mượn uy phong này?"

"Đúng là không biết xấu hổ!" Bị nói trúng tim đen, Tôn tiểu thư không giấu nổi xấu hổ, bất chấp lễ nghi, cao giọng quát.
"Sao lại náo nhiệt thế này, đông vui vậy lại không gọi bổn cung đến cùng chung vui?" Một thanh thanh âm cao quý, lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên.
Có đôi khi, khí thế không phải thứ dùng âm thanh to, cả vú lấp miệng em mà tạo ra được.
Tôn tiểu thư vừa nghe được giọng nói này lập tức ngập miệng, cung kính hành lễ, thân mình run rẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Người đến là nữ nhân cao quý nhất thâm cung, là trưởng công chúa của vương triều, nàng ta dù có cố mấy đời cũng không sánh bằng được.

Không biết công chúa nghe được từ đâu mà đến, nàng ta ung dung lãnh ngạo, nét mặt diễm lệ điềm nhiên, quý phái, tay cầm kim phiến (2), thản nhiên lên tiếng: "Cung yến sắp bắt đầu rồi, theo cung quy giờ dùng bữa không được phát ngôn thiếu quy củ, chắc không cần bổn cung nhắc nhở chứ?"
(2) Kim phiến (chữ hán 金扇 bính âm jīn shàn, mình không biết nên dịch thế nào cho sang cả nên để là Kim Phiến), là một phục sức thể hiện địa vị cao quý của vương công quý tộc thời xưa.
"Đương nhiên." Tôn tiểu thư cười gượng gạo vài tiếng, không dám nói thêm gì nữa chỉ sợ càng mất mặt hơn.
Trưởng công chúa đã lên tiếng, toàn bộ phụ nhân trong hậu đường cũng không dám nhiều lời, lập tức nhanh chóng tản đi.
Chỉ Diệp Thê không có đi xa, đứng ở tại chỗ, an nhiên nhìn trưởng công chúa.
Hai nữ nhân, một minh diễm, rực rỡ như mặt trời, một ôn nhu thanh tú tựa ánh trăng, mặt đối mặt: "Tạ ơn trưởng công chúa."
"Tạ bổn cung làm cái gì?" Đôi mắt đẹp của nàng lười biếng liếc nhìn Diệp Thê một cái, không mặn không nhạt,sau đó xoay người tiếp tục nói chuyện phiếm với các quận chúa bên cạnh.


Ở nữ tử này luôn có vẻ kiêu ngạo, quý phái không dễ đến gần.
"Tạ trưởng công chúa giải vây." Diệp Thê chân thành nói.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bổn cung chỉ là ghét ồn ào, huống chi..." nàng ung dung gấp quạt lại gõ gõ vào lòng bàn tay, hoàn toàn không che giấu sự khinh miệt đối với Tôn tiểu thư, "Làm người nên biết mình là ai, đứng ở đâu, còn những kẻ mơ mộng hão huyền muốn tranh cùng bổn cung, không biết tự lượng sức."
Ẩn sau khuôn dung tươi sáng, tính cách tưởng như vô tâm, vô phế, càn rỡ, hoang đường là tâm tư không hề đơn giản, nhưng nghe Trưởng công chúa thẳng thắn nói ra Diệp Thê chỉ cảm thấy người con gái này làm việc lý trí, có chính kiến, yêu ghét phân minh, hơn nữa tình cảm của công chúa đổi với tướng công nhà mình không phải yêu đương chỉ là chinh phục, đàn ông đối với nàng dường như chỉ là công cụ đạt được mục đích chứ không phải đích đến mà nàng mong muốn.

Diệp Thê không đáp chỉ cười rộ lên.
"Cười cái gì, không phải ngươi cũng là một kẻ không biết tự lượng sức mình sao?"
Trưởng công chúa cao gầy, mảnh mai, so với nàng ấy Diệp Thê thấp hơn một chút, chưa nói đến trưởng công chúa phục sức sa hoa, quý phái, khí thế lấn át người khác, nhưng Diệp Thê vẫn bình thản nở nụ cười, hơi hơi nâng cằm, bình tĩnh đối đáp, "Thiên tử tứ hôn, cưới hỏi đàng hoàng."
Tám chữ này nói ra cực kỳ an nhiên, tiêu sái.
"Tốt, rất tốt." Khoảnh khắc ấy Trưởng công chúa đã thay đổi cái nhìn khác đối với Diệp Thê, nàng khẽ cong môi, lần nữa mở quạt ra, quay người tiến về nơi diễn ra cung yến..


Bình luận

Truyện đang đọc